Chương 716 : Làng chài hải yêu qua lại
Ngôi làng chài nhỏ bé không xa lắm, băng qua đám cỏ dại dường như vô dụng kia, chỉ cần liếc mắt là thấy ngay mười mấy căn nhà cũ kỹ thấp lè tè được xây dựng từ gỗ và đá hỗn hợp, quanh năm suốt tháng bị gió biển bào mòn, khiến chúng trông có vẻ ẩm thấp.
Một đoàn mười ba người, cứ thế ầm ầm tiến vào làng chài, kết quả số người họ thấy trong làng còn không bằng số người trong đoàn họ, mấy đứa trẻ con quần đũng ngồi xổm bên cửa, phần lớn cũng chưa từng thấy nhiều ca ca tỷ tỷ xinh đ���p đến vậy, mắt chớp chớp, đợi mọi người vừa đến gần, liền như làn khói chạy về nhà, ngó nghiêng từ cửa sổ.
"Lại là các ngươi, đừng tưởng rằng nơi này của chúng ta hẻo lánh, không có văn hóa thì dễ ức hiếp, nói cho các ngươi biết lão hán ta cũng không phải ngồi không!" Một lão hán đi guốc gỗ, da ngăm đen xông ra, tay cầm mái chèo lớn thường dùng để chèo thuyền.
Lão ngư hán đứng tấn trung bình, hai mắt sáng ngời có thần, gân guốc mạnh mẽ nắm chặt mái chèo lớn, một bộ dáng muốn liều mạng với đám người kia.
Dường như được lão ngư hán cổ vũ, mấy người trẻ tuổi khác cũng giơ đồ vật đi ra.
Kết quả bọn họ cũng chỉ có bảy, tám người, đội hình vẫn không bằng đám xâm nhập giả kia, càng thú vị là, mấy thôn nam trẻ tuổi kia dường như chưa từng thấy cô nương nào xinh đẹp như vậy, mắt đều nhìn thẳng.
Thôn hoa của bọn họ, cũng coi như là đối tượng ảo tưởng ngày đêm của bọn họ, da dẻ mềm mại, nhưng so với mấy tiên nữ trước mắt này, bọn họ đã quên thôn hoa là dạng gì rồi, da kia trắng như ngọc, chân kia gọi là đẹp a, eo kia thon, mặt kia...
"Đại thúc, có phải có hiểu lầm gì đó, chúng ta là lần đầu tiên tới đây, chỉ là muốn hỏi một vài chuyện." Ngả Giang Đồ mở miệng nói.
"Đừng giả vờ giả vịt, xây mấy cái nhà xi măng như chuồng lợn, còn xúi giục những người trong thôn tâm tính không vững dời đến đó ở, còn nói là vì tốt cho chúng ta, chẳng phải là ham muốn mảnh đất này sao!" Lão ngư hán mắng.
Mọi người ăn mặc xác thực đều rất tốt, dù sao có thể trở thành tuyển thủ quốc phủ, không giàu sang thì cũng quyền quý, coi như gia cảnh bình thường, lấy thực lực của bản thân kiếm chút tiền cũng là chuyện nhỏ.
Lão ngư hán tự nhiên nhìn ra thân phận bất phàm của những người này, hắn không tin ngoài mấy tên bất lương buôn đất kia, còn có ai cố ý chạy đến làng chài của bọn họ.
Mấy người lập tức đúng là không giải thích được, bọn họ không thể nói là bị người ta đạp xuống từ trực thăng, trên thực tế năm vị đạo sư kia thật sự đã làm như vậy.
"Chúng tôi là đoàn dã du, đi dọc theo con đường ven biển này đến phía bắc, đến đây chỉ là muốn hỏi đường, muốn hỏi xem nơi nào có cảng lớn." Nam Giác phản ứng rất nhanh, lập tức giải thích.
"Đoàn dã du? Đây là cái gì đông đông?" Ngư lão hán không hiểu hỏi.
"A thúc, chính là một đám nam thanh nữ tú thích mạo hiểm tụ lại cùng nhau đi chơi ở những nơi ít người đặt chân đến, bây giờ người trong thành thích chơi cái này, nói là kích thích." Một chàng trai gầy gò nói.
"Ồ nha, các ngươi thật sự không phải là buôn đất?" Lão ngư hán hỏi.
"Đương nhiên không phải, chúng tôi trông có vẻ thô tục như vậy sao?" Mỹ nhân chí Tương Thiểu Nhứ nở nụ cười, đồng thời cố ý liếc mắt đưa tình v��i mấy tráng đinh kia.
Mấy vị tráng đinh cuồng nuốt nước miếng, con ngươi dường như muốn bay đến nơi ngực lộ ra trong không khí của Tương Thiểu Nhứ.
"Vậy... vậy thật ngại quá, các ngươi muốn hỏi cảng lớn đúng không, đi dọc theo bờ biển khoảng tám mươi, chín mươi dặm, qua eo biển rộng, sẽ thấy Phi Điểu Cảng." Lão ngư hán nói.
"Cảm ơn. Nhân lúc trời chưa tối, chúng ta nhanh chóng đến cảng lớn thôi." Nam Giác nói.
Mọi người gật gật đầu, trực tiếp đi theo hướng lão ngư hán chỉ.
Người trong thôn thấy đoàn người rời đi, càng không nhịn được cùng nhau ra xem, đám tráng đinh đối với vòng ba của các cô nương càng là yêu thích không rời mắt...
"A thúc, chúng ta quên nói cho bọn họ biết." Chàng trai gầy gò kia nhớ ra điều gì đó.
"Đúng đúng đúng, ngươi mau đi đi, nhắc nhở bọn họ một tiếng." Ngư lão hán nói.
"Ta đi, ta đi!"
"Ta đi, ta chạy nhanh, ta đi..."
...
Mọi người chưa đi đư���c bao xa, chàng trai gầy gò kia thở hồng hộc chạy đến.
Hắn vất vả lắm mới đuổi kịp Mạc Phàm, Triệu Mãn Duyên đang đi ở cuối đội ngũ, đứng đó thở dốc.
"Các ngươi bước chân nhanh thật đấy, ta chạy như vậy mà đuổi... đuổi mãi." Chàng trai gầy gò nói.
Mạc Phàm cười nhạt, cũng không thấy có gì kỳ lạ, bọn họ đều là pháp sư, đừng xem là đi bộ bình thường, thực tế tốc độ còn nhanh hơn người thường rất nhiều.
"Sao vậy?" Mạc Phàm hỏi.
"Là như vậy, gần đây có tin tức từ nơi khác nói ven biển có hải yêu, không ít nơi bị tàn phá, vì vậy khi đi đường, tốt nhất là cách xa bờ biển một chút, thấy hải yêu thì còn kịp chạy." Chàng trai gầy gò nói.
"Chỗ này không phải là an giới sao, sao lại có hải yêu?" Tương Thiểu Nhứ vuốt vuốt nốt ruồi duyên bên mép, cố ý trêu chọc chàng trai gầy gò, phả hơi thở vào mặt hắn.
Chàng trai này vẫn còn chút định lực, nói thật: "Có chuyện này, nhưng không biết tại sao cấp trên vẫn không phái người đến trừ yêu, nghe nói mấy làng chài bên cạnh có người đi đánh cá đều không trở về."
"Hải yêu chúng tôi không sợ lắm, tiểu ca hay là ngươi dẫn đường cho chúng tôi đi, đưa chúng tôi đến cảng, tỷ tỷ sẽ thưởng ngươi." Tương Thiểu Nhứ dùng ngón tay chỉ vào vai chàng trai, cười khanh khách nói.
"Cái này..." Chàng trai do dự một hồi, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, "Được rồi, dù sao trưởng thôn cũng không cho chúng tôi ra biển đánh cá, ở trong thôn cũng không có việc gì làm."
"Không đánh cá, các ngươi ăn gì?" Mạc Phàm hỏi một câu trọng điểm.
"Ăn đồ dự trữ thôi, nhưng chắc cũng không cầm cự được mấy tháng, vì vậy lần này đến Phi Điểu Thị, ta cũng muốn đi hỏi xem, khi nào cấp trên mới đi trừ khử đám hải yêu lẩn trốn ở vùng duyên hải này, hải yêu không giải quyết, chúng tôi căn bản không dám ra biển đánh cá." Chàng trai gầy gò nói.
"Còn cần cấp trên làm gì, ngươi giúp tỷ tỷ dẫn đường, tỷ tỷ giúp ngươi trừ hải yêu, chuyện nhỏ như phất tay, khanh khách." Tương Thiểu Nhứ nói.
"Đường ta dẫn cho các ngươi, nhưng hải yêu thì thôi đi... Cái đó không phải người bình thường có thể đối phó, ta nghe đại hổ ở thôn bên cạnh nói, con hải yêu kia cao đến bốn, năm mét, có thể một phát ăn thịt một nửa thuyền đánh cá của chúng ta, rất đáng sợ!" Chàng trai gầy gò nói thật.
Tương Thiểu Nhứ chỉ cười, không nói gì.
Chàng trai gầy gò tên là Lưu Mạnh, điển hình là một chàng trai chất phác ít khi ra khỏi làng, dường như cũng không học hành mấy năm đã bắt đầu theo người nhà học đánh cá.
Thực tế vùng duyên hải không phải nơi nào cũng giàu có, làng chài nghèo không ít, đồng thời giao thông và đường biển bất tiện, dẫn đến họ cũng rất khép kín.
Tương Thiểu Nhứ rất không vui, bởi vì cô ta cảm thấy với nhan sắc của mình, chắc chắn có thể dễ dàng khiến loại thổ tiểu tử ở nông thôn này thần hồn điên đảo, ai ngờ Lưu Mạnh lại có định lực vượt quá sức tưởng tượng của cô ta. Trên thực tế Mạc Phàm sớm đã chú ý, mắt Lưu Mạnh tuy thành thật, nhưng vẫn hướng về Mục Ninh Tuyết mặc đồ đen nhìn lại.
Loại thuần túy thưởng thức cái đẹp như Lưu Mạnh, Mạc Phàm không tính đến, loại mắt chó Quan Ngư kia, sớm muộn gì cũng bị móc!