Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 798 : Ngưng Hoa Tà Châu!

"Các ngươi..." Tên thủ vệ tên Sơn Trì dù sao cũng là một Quang Hệ pháp sư, người khác muốn động đậy con ngươi cũng khó khăn, nhưng hắn miễn cưỡng vẫn có thể nói chuyện.

Sơn Trì nhìn thấy Mạc Phàm và Vọng Nguyệt Thiên Huân xuất hiện, nhưng Mạc Phàm đâu có ngốc, làm sao có thể để hắn thấy rõ dáng vẻ của mình, đã sớm dùng một tầng ám vụ màu đen bao phủ khuôn mặt, che kín vẻ anh tuấn khiến người ta khó quên.

"Ngủ một giấc đi!" Mạc Phàm tiến lên, trực tiếp đánh ngất tên Quang Hệ thủ vệ này.

Toàn bộ pháo đài đều tràn ngập khí tức hắc ám nồng đậm, điều này làm cho Cự Ảnh Đinh của Mạc Phàm uy lực tăng lên đáng kể, hai tên thủ vệ còn lại bị khí tức màu đen quấn quanh, đánh liên tục hôn mê, trong thời gian ngắn bọn chúng không thể nào thoát khỏi.

"Mau đi thôi." Mạc Phàm liếc nhìn Vọng Nguyệt Thiên Huân phía sau, nói với nàng.

Vọng Nguyệt Thiên Huân nhìn Mạc Phàm, trong đôi mắt lóe lên một tia ôn nhu nói: "Lần này... Cảm tạ ngươi."

"Việc nhỏ, ta người này thích kích thích." Mạc Phàm đáp.

Hắn nói không sai mà, chính là thích kích thích, ví dụ như xông vào phòng nữ giáo viên Nhật Bản xem người ta khỏa thân, thật sự là hăng hái!

Vọng Nguyệt Thiên Huân nhanh chóng đi tới cửa đá chật hẹp, nàng rất rõ ràng, những thủ vệ này không có chìa khóa mở Ác Mộng Ngục Giam, bản thân nàng ghé sát vào cạnh cửa dày đặc, nói chuyện với người bên trong.

Vọng Nguyệt Thiên Huân nói tiếng Nhật, Mạc Phàm cũng không hiểu.

Một lát sau, Vọng Nguyệt Thiên Huân quay đầu lại liếc nhìn Mạc Phàm, nhìn thấy vẻ kích động trong mắt nàng, Mạc Phàm liền biết người bị giam giữ bên trong thật sự là ca ca của nàng, Hạc Điền.

"Tại sao bọn họ lại giam ngươi ở đây, ngươi không phải nên trông coi nơi này sao?" Vọng Nguyệt Thiên Huân có chút kích động, vành mắt đã đỏ hoe.

Hạc Điền mất tích lâu như vậy, nàng suýt chút nữa cho rằng ca ca đã biến mất khỏi thế gian, ai ngờ hắn lại bị giam áp ở cách mình vẻn vẹn một tòa cầu treo, thân là người của Tây Thủ Các, Vọng Nguyệt Thiên Huân làm sao không biết ngục giam này đáng sợ đến mức nào!

"Ta tìm được Ngưng Hoa Châu, vốn định báo chuyện này cho Đại Bản chính phủ, kết quả bị Cao Mộc tướng quân chặn lại, hắn muốn tư nuốt Ngưng Hoa Châu, liền giam lỏng ta trước, ta trước sau không chịu nói, hắn liền giam giữ ta ở nơi này..." Thanh âm bên trong vô cùng yếu ớt, xem ra đã bị hành hạ không nhẹ.

"Ngươi đừng nói những chuyện này, ta làm sao mới có thể cứu ngươi ra, ta không thể nhìn ngươi chết ở bên trong." Vọng Nguyệt Thiên Huân ngắt lời nói.

Hai người trò chuyện rất lâu, Mạc Phàm lại cố ý đâm thêm mấy ám châm vào mỗi tên thủ vệ.

"Không có cách nào mở Ác Mộng Ngục Giam sao?" Mạc Phàm dò hỏi.

Vọng Nguyệt Thiên Huân lắc đầu, vẻ mặt có chút thất thần, có thể thấy sau khi nghe Hạc Điền nói, nội tâm của nàng cũng bị đả kích lớn.

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Mạc Phàm hỏi tiếp.

"Đông Thủ Các ngoài một hắc ám đại trận, còn có một nguyền rủa to lớn, nguyền rủa này sẽ từng điểm từng điểm rút lấy lực lượng linh hồn của người bị giam giữ ở đây. Vốn ta cho rằng đây chính là hiệu dụng của nguyền rủa đại trận, không ngờ nguyền rủa đại trận không chỉ rút lực lượng linh hồn từ thân thể phạm nhân, mà còn ngưng tụ chúng vào một h��t châu..." Vọng Nguyệt Thiên Huân nói.

"Tụ tập lực lượng linh hồn của hết thảy ma đầu vào một hạt châu? Vật này chỉ sợ là một bảo bối!" Mạc Phàm nói.

"Đúng, tên khốn Cao Mộc kia, vì để cho triệu hoán thú của hắn có thể lên cấp đến Quân Chủ cấp, không tiếc làm ra chuyện như vậy... Làm một thủ lĩnh quân đội của Tây Thủ Các, vì lợi ích mà tàn hại người khác, đáng ghét đến cực điểm!" Vọng Nguyệt Thiên Huân tức giận nói.

"Có thể khiến triệu hoán thú lên cấp thành Quân Chủ, vật này đổi lại là một người có chút tư dục, đều sẽ tâm địa độc ác, ta thấy Cao Mộc tướng quân là một kẻ thất bại đầy âu sầu, hắn khẳng định mong muốn ngồi lên vị trí cao hơn bất cứ ai, có lẽ hắn đã sớm thiếu kiên nhẫn khi làm trưởng ngục, kết quả ngục giam này lại có loại bảo bối này, hắn nói gì cũng sẽ cướp đoạt." Mạc Phàm phân tích.

Người tham lam thì thường có, nhưng kẻ ngồi ở vị trí cao mà có loại tập tính tham lam này thì càng thêm đáng sợ!

"Chúng ta mang Ngưng Hoa Châu đi, nếu không để Cao Mộc tướng quân tìm thấy, hắn nhất định sẽ giết đại ca ta diệt khẩu." Vọng Nguyệt Thiên Huân nói.

"Ừ, ừ, ngươi nói rất có đạo lý, đồ vật tà tính như vậy, chi bằng giao cho ta bảo quản, nếu không hai nhà Song Thủ Các các ngươi náo loạn một trận đổ máu thì không tốt." Mạc Phàm nói.

Theo miêu tả của Vọng Nguyệt Thiên Huân, Ngưng Hoa Châu rất hiển nhiên là một loại tố hồn hạt châu, đồng thời đối với triệu hoán thú vô cùng hữu hiệu, Mạc Phàm biết trong quá trình lên cấp của triệu hoán thú, quan trọng nhất là tố hồn, đắp nặn một linh hồn càng mạnh mẽ hơn, thì triệu hoán thú mới có thể đột phá cực hạn thân thể, trở thành sinh vật mạnh mẽ hơn.

Nói thật, món đồ này Mạc Phàm cũng rất muốn, tu vi của Tật Tinh Lang mãi không lên nổi, có lẽ là do cấp bậc linh hồn của nó quá th��p, nếu có thể tố ra một linh hồn lang mạnh mẽ, Tật Tinh Lang không chừng có hy vọng lên cấp đến trình độ cao hơn.

Một bảo vật đủ khiến sinh vật Thống Lĩnh kỳ lên cấp tới Quân Chủ cấp, để Tật Tinh Lang cấp chiến tướng bước vào Thống Lĩnh Cấp, không có gì quá đáng chứ?

"Ngươi tốt nhất đừng có ý đồ với thứ này." Ánh mắt Vọng Nguyệt Thiên Huân lạnh lẽo.

"Khà khà, ta chỉ nói đùa thôi." Mạc Phàm nhún vai.

...

Dựa theo chỉ dẫn của Hạc Điền, Mạc Phàm và Vọng Nguyệt Thiên Huân bắt đầu đi xuống phía dưới Đông Thủ Các, Ngưng Hoa Châu dường như được giấu ở nơi thấp nhất của tòa pháo đài này, do kết cấu của pháo đài cực kỳ phức tạp, không có chỉ dẫn nhất định, không hẳn có thể đến được trận điểm thu nạp lực lượng linh hồn của toàn bộ phạm nhân Đông Thủ Các.

Cũng may Hạc Điền đã nói cho Vọng Nguyệt Thiên Huân con đường và những mê cung hắc ám cần chú ý, Mạc Phàm và Vọng Nguyệt Thiên Huân vô cùng thuận lợi đến được địa điểm mà Hạc Điền nói.

Nơi này căn bản không có thủ vệ, có lẽ cũng là do Hạc Điền vô tình phát hiện ra Ngưng Hoa Châu khi bảo vệ nơi này.

Hạc Điền này cũng thật là ngay thẳng, gặp được thứ này thì lén lút thu hồi là xong, còn nhất định phải viết vào báo cáo, kết quả bị kẻ có ý đồ bất lương nhìn thấy, rước lấy tai họa, đổi lại là Mạc Phàm, đã sớm lấy ra dùng hoặc bán đi rồi!

Trận điểm là một gian phòng nhỏ vô cùng không đáng chú ý, bốn phía đều là tường, chỉ có phía trên có một cái lỗ hổng có thể nhảy vào.

Trong phòng không có gì cả, nhìn qua thật sự không khác gì một gian phòng dưới đất tồi tàn, nhưng ngay chính giữa gian phòng lại lơ lửng một viên hạt châu ánh sáng lộng lẫy, vẩn đục lại lộ ra tà tính.

Theo Mạc Phàm, hạt châu này không hề đáng yêu, quả thực như một con ngươi trôi nổi giữa không trung, mới nhìn còn đặc biệt đáng sợ.

"Vật này, tà đến mức rất!" Mạc Phàm duy trì cảnh giác với nó.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương