Chương 846 : Ta sợ ta xé ra hắn
Mưa lạnh cuồng loạn, trong màn mưa, bóng dáng bảy người kia càng lúc càng mơ hồ, chỉ có tiếng Mạc Phàm trêu chọc Mục Ninh Tuyết là nghe rõ mồn một. Điều khó chấp nhận nhất là, Mục Ninh Tuyết lại còn đáp lại những lời trêu đùa của tên tiểu lưu manh này.
Quan Ngư nghiến răng ken két, cả người như muốn nổ tung!
"Ngươi có gì phải tức giận?" Tương Thiểu Nhứ lên tiếng bên cạnh.
"Không liên quan đến ngươi!" Quan Ngư giận dữ nói.
"Mục Ninh Tuyết cũng không liên quan đến ngươi. Người ta, Mạc Phàm d��m vứt bỏ cái danh hiệu mà cả thế gian đều chú ý, cùng nàng đi làm thủ quán. Còn ngươi, ngoài việc ở đây giận quá hóa cuồng, thì chẳng dám làm gì cả." Tương Thiểu Nhứ châm biếm.
"Ngươi..." Quan Ngư muốn cãi lại, nhưng chợt nhận ra mình thật sự không thốt nên lời.
Mình dám sao?
Không dám, hắn đến ý niệm đó cũng chưa từng có!
Thậm chí, sau khi gia gia nói những lời cay nghiệt như vậy, hắn cũng không dám phản bác. Từ nhỏ đến lớn sống dưới sự uy hiếp của lão nhân này, hắn đã đánh mất khả năng lý luận. Hắn hiểu rõ hơn ai hết, nếu chống đối ông ta, tất cả những gì hắn có sẽ hoàn toàn mất đi.
Mạc Phàm dám, hắn nói đi là đi. Mục Ninh Tuyết lựa chọn một con đường gian nan, hắn liền theo nàng cùng đi.
Quan Ngư không hề ngu ngốc, hắn rất rõ ràng, trái tim lạnh lẽo của Mục Ninh Tuyết, nhất định sẽ bị người như vậy làm lay động.
Khi mưa lạnh càng dày đặc, khi người đi càng xa, sự t��c giận trong lòng Quan Ngư trái lại dần tan đi, thay vào đó là một sự thất vọng vô lực, một sự thất bại đến mức không thể tự an ủi mình.
"Quan Ngư, ngươi sợ cái gì chứ? Ngươi là thành viên của Quốc Phủ chi đội mà. Chờ đến khi ở Venice đại triển thân thủ, còn thiếu gì nữ nhân? Mục Ninh Tuyết sẽ dễ dàng có được thôi. Mạc Phàm chẳng qua là rác rưởi, bị ngươi phất tay một cái là có thể giải quyết. Mọi người tôn trọng kẻ mạnh, phụ nữ lại càng như vậy. Mục Ninh Tuyết vốn là một người thích đứng ở vị trí cao, ngươi có thể làm nàng vui lòng." Tổ Cát Minh lại có quan niệm khác, an ủi Quan Ngư.
Quan Ngư cũng có khoảnh khắc nghĩ như vậy, nhưng hắn cảm thấy Mục Ninh Tuyết không phải là người như vậy. Hắn tin rằng, nếu người từ bỏ tiêu chuẩn là mình, nếu mình cùng nàng đi làm thủ quán, nàng cũng sẽ bị mình làm lay động. Nhưng người có thể làm như vậy không phải là mình.
"Trên thế giới này thật sự có người như vậy..." Nam Vinh Nghê liếc nhìn hướng bọn họ rời đi, thấp giọng nói.
"Tình yêu chân thành a!"
Triệu Mãn Duyên đã lệ rơi đầy mặt.
Hắn vẫn luôn cảm thấy mình là một tay lão luyện tình trường, rong chơi chốn hoa, mọi thủ đoạn lãng mạn xúc động đều vận dụng thuần thục. Nhưng so với hành động hôm nay của Mạc Phàm, hắn chẳng khác nào một con chó!
Chuyện như vậy, cả đời này Triệu Mãn Duyên hắn không làm được!
...
...
Mưa lạnh cũng rơi trên sân bay, máy bay vẫn đang trượt đi, Mục Ninh Tuyết ngồi bên cửa sổ, tâm tư không biết phiêu đến nơi nào.
Người bên cạnh không cần nhìn cũng biết là Mạc Phàm, dù vị trí của Mạc Phàm vốn không ở đó, hắn cũng nhất định sẽ vô liêm sỉ đổi chỗ với người khác, nàng hiểu rõ tên này.
Trên thực tế, đến giờ phút này, Mục Ninh Tuyết vẫn còn đang trong cơn khiếp sợ, nàng căn bản không ngờ Mạc Phàm lại làm như vậy.
"Có phải rất cảm động không?" Mạc Phàm đến gần, huých nhẹ Mục Ninh Tuyết, tiện tiện hỏi.
"Không có." Mục Ninh Tuyết nói.
"Vẫn là như thế nói một đằng làm một nẻo." Mạc Phàm cười nói.
"Ngươi thật không cần phải vậy. Hơn nữa ngươi tốt nhất cách ta xa một chút, nếu không sẽ rước lấy phiền phức." Mục Ninh Tuyết nói thật.
"Ngươi biết không, loại người như ta, cái gì cũng dựa vào bản thân mình, có một chỗ tốt nhất, đó là làm chuyện gì xưa nay không cần xem sắc mặt người khác. Còn nữa, tên khốn kiếp nào dám nói ngươi là Hắc Giáo Đình, ta lấy đế giày đập chết hắn, làm cho bọn chúng cứ như thật sự gặp người của Hắc Giáo Đình vậy, toàn là một đám mù ** lên tinh thần trọng nghĩa hoàng mao tiểu tử." Mạc Phàm mắng.
"Thật đúng là thân thuộc của những người bị hại kia?" Mục Ninh Tuyết hỏi.
"Há, vậy càng dễ bàn hơn."
"Tại sao?" Mục Ninh Tuyết hoàn toàn không rõ tư duy của Mạc Phàm.
"Bọn họ sẽ không không nhận ra ta." Mạc Phàm đáp.
"Nói thật hay như Cổ Đô là ngươi giải cứu, thôi đi, nếu đến bước này, trốn cũng không có ý nghĩa." Mục Ninh Tuyết đã biết mình nên làm như thế nào.
Thân ở nơi cảnh khốn khó, còn thân ở mờ mịt, đó mới đáng sợ!
"Ta là thật lòng, có cơ hội ngươi đi với ta một chuyến Cổ Đô, ngươi sẽ phát hiện người ở đó đợi ta như chờ con trai ruột vậy... Ạch, anh hùng vậy!"
"Vậy thì liên quan gì đến ta?" Mục Ninh Tuyết làm sao có thể tin hắn, thuần khiết coi Mạc Phàm là đang trêu mình. Bản thân đang trong loại tâm tình rối bời này, cần một tên đậu bỉ như Mạc Phàm giúp mình dời đi sự chú ý.
"Ngươi là đại lão bà của ta mà."
"..."
Nói thật, Mạc Phàm có thể đem chữ "Đại" kia xóa đi, nàng sẽ miễn cưỡng cảm động và miễn cưỡng tin một chút.
Chưa từng gặp người nào vô liêm sỉ như vậy!
...
Mà Mạc Phàm cũng không ph��i không hiểu chuyện, chỉ là hắn không muốn lừa gạt ai.
...
...
Một bình nước chè xanh, hai cái sa chén, một mảnh rừng trúc...
Hậu viện của Linh Ẩn Thẩm Phán Hội luôn có một cỗ thanh nhã, thanh tịnh, ngăn cách với đại đô thị ồn ào.
Người pha trà là Đường Trung, hắn rót nước trà vào chén, nước trà trong suốt không quá bảy phần, thủy thanh phản chiếu ra bộ râu dài và mái tóc dài màu đen của người uống trà, còn có một khuôn mặt lão mà tuấn tú.
"Nói đến Mạc Phàm tiểu tử kia, ta cũng kỳ quái. Phong Ly nổi tiếng là không thông ân tình, ngươi làm sao để hắn đồng ý cho Mạc Phàm trực tiếp nhập đội?" Đường Trung cười ha ha hỏi.
"Ngươi đừng nhắc đến chuyện này, nhắc đến là ta đau lòng." Người tóc đen râu đen nói.
"Có thể khiến ngươi đau lòng, vậy tuyệt đối không phải vật phàm a?" Đường Trung nhướng mày, muốn nghe đoạn sau đến mức rót đầy nước trà cũng không phát hiện.
"Không phải sao, ta đối với con gái của ta còn không tốt như vậy. Vật kia chớp mắt một cái đã bị ta đưa đi... Chỉ mong tiểu tử này không làm ta thất vọng, uống trà, uống trà, đừng nói chuyện này, ta chỉ muốn uống trà ngon." Người tóc đen râu đen nói.
Đường Trung muốn đẩy ra gõ, rất không khéo điện thoại di động để ở một bên vang lên một tiếng, hiển nhiên là có người gửi tin nhắn cho mình.
Đường Trung liếc mắt nhìn, vẻ mặt trên mặt không thể dùng một từ để hình dung, đó là kinh ngạc bên trong mang theo nghi hoặc, nghi hoặc bên trong mang theo kinh ngạc và lúng túng!
"Sao vậy, có đại sự phát sinh?" Người tóc đen râu đen nói.
"Cái... cái... Mạc Phàm rút khỏi đội." Đường Trung ngữ khí quái dị tới cực điểm.
"Mẹ kiếp, thằng nào không có mắt đá nó ra ngoài vậy, đem Phong Ly và bốn vị đạo sư kia gọi đến cho ta, ngay bây giờ!" Người tóc đen râu đen đột nhiên đứng lên.
"Chính hắn rút."
Người tóc đen râu đen nhất thời á khẩu không trả lời được.
"Ngươi đưa đi đồ vật đến cùng là cái gì vậy?" Đường Trung lại hỏi một câu.
Mặt người tóc đen râu đen đã co giật rồi!
"Ngươi có muốn gặp hắn không?" Đường Trung tiếp tục hỏi một câu.
"Không cần." Người tóc đen râu đen hít sâu một hơi, tiếp theo quả thực là từ trong kẽ răng nứt ra đến, "Ta sợ ta không nhịn được xé xác hắn!"
(Ngày mai chương mới, có thể sẽ có chút vấn đề, ngày mai có rất nhiều việc không thể không làm cần hoàn thành, vì lẽ đó ngày mai sẽ có chương mới nhưng không biết mấy chương ~ cho các ngươi nhắc nhở một chút, miễn cho nói ta lại vô duyên vô cớ thiếu chương mới, còn trì hoãn những vấn đề mới... Ta cảm thấy gần đây chương mới đã đủ trì hoãn, mọi người đều sắp quen thuộc, ta liền im lặng không nói lời nào ~)