Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 857 : Thủ quán người Mục Ninh Tuyết

Hiện trường chữa trị, ai nấy đều thấy rõ tính chất nghiêm trọng của sự việc.

Nhạc Đường Tâm mấy lần vượt qua cơn đau đớn ngất lịm mà tỉnh lại, rồi lại miễn cưỡng ngất đi, ngay cả đám nam học viên nhìn vào cũng thấy lòng chùng xuống!

"Ngươi người này, sao có thể xuống tay nặng như vậy, lẽ nào lão sư của các ngươi không dạy các ngươi cái gì gọi là điểm đến thì thôi à!!" Một nam học viên phẫn nộ chỉ vào Saidbei mắng.

"Các ngươi đâu phải hệ Vong Linh, sao rõ ràng sinh vật Vong Linh không dễ khống chế như trong tưởng tượng." Saidbei lạnh nhạt đáp.

"Lẽ nào một câu xin lỗi ngươi cũng không muốn nói à!!" Bạch Đông Uy đứng lên, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.

"Khiêu chiến tái trừ phi tử vong, hoặc cố ý hạ nguyền rủa, bằng không tuyển thủ khiêu chiến không cần nhận bất cứ trách nhiệm nào. Chiến đấu là chiến đấu, bị thương là không thể tránh khỏi, nếu như ngay từ đầu đã không chuẩn bị cho những hậu quả như vậy, thì đừng đứng trong đội ngũ thủ quán, cứ ở nhà ấm trường học không phải tốt hơn sao, giáo viên của ta chỉ dạy chúng ta chăm chú đối đãi mỗi một trận chiến đấu, dù cho là tỷ thí, cũng phải đối mặt như yêu ma, đầy đủ tàn khốc!" Saidbei bị mọi người chỉ trích, trong lòng tự nhiên vô cùng bất mãn.

Ai có thể biết học viên nữ của quốc quán Trung Quốc lại yếu đuối mong manh như vậy, còn mặc một bộ khải ma cụ rẻ tiền.

Nếu mỗi lần đả thương người còn phải giả mù sa mưa đi chịu tội, vậy thi đấu còn có ý nghĩa gì, những người này căn bản không lĩnh hội chân lý chiến đấu, lại còn đứng ở lập trường đạo đức mà trách cứ mình.

"Ngươi quả thực thô bạo vô lễ!"

"Xin lỗi, ta không đến đây để uống trà! Các ngươi còn một tiêu chuẩn khiêu chiến, muốn thì mau phái người ra đánh với ta, ta nhiều nhất hứa hẹn lần sau sẽ hơi lưu thủ một chút, nói thật ta xác thực không nghĩ tới người của các ngươi lại yếu đến mức này, ta sẽ hạ thủ lưu tình, tránh cho các ngươi lại chỉ vào mũi ta kêu to, một quốc gia không thể nói lý!" Saidbei không hề có ý xin lỗi, lời nói tràn ngập trào phúng.

Bạch Đông Uy tức giận đến run cả mặt, ánh mắt đảo qua đám tuyển thủ quốc quán, muốn chỉ ra một học viên, nhưng phát hiện trong đội ngũ, ngoại trừ Lục Nhất Lâm đã rời đội đến quốc phủ chi đội và hắn có năng lực tranh tài, những người khác chắc chắn sẽ có kết cục như Nhạc Đường Tâm.

"Để ta đi cho, giáo viên." Mục Nô Kiều chậm rãi đứng dậy.

Ngay cả nàng cũng không thể nhìn xuống, ở đây có hơn một trăm thành viên học phủ khác, rõ ràng chiếm ưu thế về số lượng mà lại bị sỉ nhục như vậy.

Thực lực yếu, nói đạo lý với người khác cũng vô dụng!!

"Tuy rằng ngươi cũng là hệ Thực Vật, nhưng ngươi không hẳn là đối thủ của hắn. Hơn nữa thủ đoạn tiến công của ngươi quá ít, hai con Vong Linh của hắn đều cường tráng kiên cố đến cực điểm, ngươi đi lên chỉ có thể kéo dài thời gian, không có phần thắng." Bạch Đông Uy không ngốc, hắn hiểu Mục Nô Kiều không muốn quốc quán mình xảy ra chuyện sỉ nhục như vậy, nhưng Mục Nô Kiều chủ tu Mộc Hệ, thứ tu Phong Hệ, căn bản không có hy vọng chiến thắng!

"Vậy ta lên, hừ, coi như có kết cục giống Nhạc Đường Tâm, ta cũng không thể để hắn làm càn ở quốc quán chúng ta!!" Lý Dực Quân thẳng thắn nói.

Bạch Đông Uy lắc đầu, sức chiến đấu của Lý Dực Quân vẫn không mạnh bằng Đông Phương Liệt, Đông Phương Liệt kỳ thực ban đầu chiếm tiên cơ, không đến nỗi bị con vải xám thiết thi kia giết chết...

Nhưng trước mắt, thứ đáng sợ thật sự không phải vải xám thiết thi, mà là con tử đao mộc nãi y kia, Bạch Đông Uy cảm giác thực lực của nó mơ hồ tiếp cận Thống Lĩnh Cấp.

Saidbei này làm càn ngông cuồng, nhưng thực lực thật sự rất mạnh, dù đội viên chủ đội quốc phủ ra tay, cũng chưa chắc đã thắng được hắn, khó trách hắn dám một mình khiêu chiến quốc quán!!

"Vậy cũng không thể để hắn lấy đi khiêu chiến chi chương, cơn giận này không nuốt trôi a!!" Lý Dực Quân nói.

Đừng nói là các học viên thủ quán cảm thấy uất ức, ngay cả các học viên đại học khác quan sát cũng nghiến răng nghiến lợi, đây là địa bàn của bọn họ, ai ngờ bị người đánh cho không ai dám ra.

Bạch Đông Uy chưa từng chịu loại khí này, nhưng nhìn một lượt, biết rõ thực lực của các học viên, hắn không thể không im lặng.

Lại phái người lên, kết quả vẫn vậy, phẫn nộ là một chuyện, có cốt khí là một chuyện, nhưng biết rõ thực lực người khác mạnh hơn đội viên mà vẫn gọi đội viên lên, đó là tự rước nhục!

"Thôi đi, cho hắn." Bạch Đông Uy nghiến răng, nhưng cuối cùng vẫn quyết định.

"Bạch giáo viên, sao có thể!"

"Chúng ta đã tổn thất rất nhiều chương..." Lý Dực Quân nói.

"Ta nói cho là cho, nhớ kỹ bài học hôm nay, nếu các ngươi có cơ hội vào quốc phủ chi đội, gặp bọn chúng ở đấu trường quốc gia, nhất định phải đánh mạnh vào, không đánh cho tàn phế thì đừng về gặp ta!" Bạch Đông Uy tức giận nói.

Mọi người cúi đầu, đánh khiêu chiến tái nhiều lần như vậy, trước đây đều nho nhã lễ độ, thua thì thua, mọi người bình an vô sự, nhưng hôm nay họ triệt để cảm nhận được sự khuất nhục do thực lực không bằng người mang lại, có những quốc gia, có những người, họ ngạo mạn, không coi ai ra gì, Saidbei đến từ Ai Cập này chính là điển hình!!

"Ta có thể thử một chút không?" Một giọng nói bỗng vang lên, trong trẻo nhưng không mang theo tâm tình gì.

Mọi người đều chú ý đến Nhạc Đường Tâm và Bạch Đông Uy, nên không để ý có người đến từ lúc nào.

"Ngươi đâu phải đội viên thủ quán, xem náo nhiệt gì..." Bạch Đông Uy không vui nói.

"Nhìn quen quen." Không biết ai nói một câu.

"Mục Ninh Tuyết!" Vẫn là Mục Nô Kiều nhận ra nàng trước, vẻ bất mãn trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhất thời biến thành kinh ngạc.

"Mục Ninh Tuyết??"

"Cái tên này hình như nghe quen!"

"Mẹ nó! Mục Ninh Tuyết của Đế Đô học phủ, người mạnh nhất Băng Hệ học viện đó sao??" Ở khu quan sát, một nam học viên kích động kêu lên.

Mục Ninh Tuyết quá đặc biệt, mái tóc bạc buông xõa đến eo, da thịt trắng như tuyết ngọc, quan trọng nhất là dung nhan tuyệt mỹ diễm lệ khiến người ta có cảm giác tim đập mạnh, gần như là hình tượng người tình trong mộng của đại đa số đàn ông.

Nhan sắc kinh người, vóc dáng nổi bật gợi cảm, khí chất lạnh lùng khó tiếp cận, lại vô cùng quyến rũ, khơi gợi ảo tưởng và khát vọng chiếm hữu!

"Ngươi... Ngươi là Mục Ninh Tuyết??" Lý Dực Quân cũng ngây người.

Cùng ở Đế Đô, Lý Dực Quân không ít lần nghe đến cái tên này, người ta nói là một băng sơn mỹ nhân, thấy người thật rồi, hắn mới phát hiện người phụ nữ này còn băng giá hơn, còn đẹp hơn trong truyền thuyết!

"Ồ nha, ta nhớ ra rồi, có một học viên trong đội quốc phủ xin rút lui muốn vào quốc quán, hôm nay đến báo danh, hóa ra là ngươi..." Bạch Đông Uy nói.

"Ừm." Mục Ninh Tuyết gật đầu, ngữ khí bình thản, "Hôm nay khiêu chiến chi chương mà bị lấy đi, lần đầu tiên thủ quán của ta coi như thất bại, ta không chấp nhận được. Mặt khác, người này thật sự quá đáng!"

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương