Chương 866 : Tát Lãng chạy trốn nơi
Không biết vì sao, Mục Ninh Tuyết vừa bước vào phòng, Mạc Phàm liền có cảm giác chột dạ.
Có lẽ đây chính là khí tràng của "đại lão bà", mình có chút tâm tư xằng bậy, một khi bị phát hiện thì không còn chỗ nào trốn!
"Mau ngồi, mau ngồi, chẳng phải đã nói là khi nào em đến thì cứ chào anh, rồi anh sẽ sắp xếp cho em sao? Em khách sáo quá đấy." Mạc Phàm cười gượng, vô cùng ân cần, chỉ sợ Mục Ninh Tuyết nhìn ra điều gì.
Thực ra chẳng có manh mối gì cả, chỉ là Mạc Phàm tự mình đa tình thôi!
M���c Ninh Tuyết không để ý đến hắn, Mục Nô Kiều liền kể cho Mạc Phàm nghe chuyện vừa xảy ra ở quốc quán.
Mạc Phàm vừa nghe xong, lập tức đập bàn.
Quá đáng, quá đáng lắm rồi! Nếu là hắn, hắn đã chặt đứt chân của lão già Ai Cập kia rồi. Rõ ràng là cuộc thi đấu giữa các học viên, mà hắn lại không biết xấu hổ ra tay tàn độc như vậy.
Đang nói chuyện thì một Tiểu La Lỵ xông vào từ ngoài cửa phòng. Cô bé mặc bộ đồng phục học sinh màu trắng và xanh lam sạch sẽ, tay bưng một ly trà sữa đậu đỏ, hai má phúng phính, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn nhào nặn.
Chỉ có điều, đôi mắt của cô bé không trong veo đơn thuần như phần lớn các thiếu nữ khác, mà trong vẻ hờ hững còn mang theo vài phần sắc bén.
"Linh Linh." Mục Nô Kiều có chút bất ngờ, tiểu nha đầu này đã lâu không đến đây. Bình thường cô bé đến đều là tìm Mạc Phàm, cô bé là tiểu trợ thủ thợ săn của Mạc Phàm.
Mục Nô Kiều rất thích Linh Linh, hận không thể đem hết đồ ăn vặt trong tủ lạnh cho cô bé, chỉ tiếc Linh Linh xưa nay không nể mặt vị đại mỹ nữ này.
Một phòng toàn cô nương!
Mạc Phàm đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc!
"Nếu anh không tiện thì em lần sau lại đến." Linh Linh cũng không vào nhà, chỉ đứng ở chỗ huyền quan.
"Em nói trước đi có chuyện gì." Mạc Phàm nói.
Linh Linh đến, phần lớn là vì chuyện treo thưởng. Cả ngày đến trường khiến Linh Linh sắp phát điên rồi, cô bé là một thợ săn, Ma Đô thợ săn đại sư!
"Anh chẳng phải muốn đơn hàng lớn sao?" Linh Linh cởi giày, ném ly trà sữa vào thùng rác.
Mục Ninh Tuyết cũng đang nhìn cô bé, âm thầm kỳ quái Mạc Phàm sao lại bàn chuyện treo thưởng với một tiểu thiếu nữ mới học sơ trung.
"Chuyện này vốn là Thẩm Phán Hội phụ trách, nhưng nhân viên Thẩm Phán Hội phần lớn dễ bị lộ, Thẩm Phán Hội đơn giản hướng mấy thợ săn tư nhân có tư cách ở Thượng Hải phát ra bày treo giải thưởng, để thợ săn ưu tú đến tiêu diệt cái hậu họa này. Em đoán anh sẽ đặc biệt hứng thú với nó, chỉ là, độ nguy hiểm rất cao." Linh Linh lấy ra notebook, mở ra một bản đồ địa giới quanh Thượng Hải.
Mạc Phàm chú ý tới, trong bản đồ có một khối hình chữ nhật bất quy tắc màu đỏ, nằm ở cửa biển Trường Giang, là một hòn đảo xung kích cửa sông rất lớn.
"Kia chẳng phải là Sùng Minh Huyền sao?" Mục Nô Kiều liếc mắt liền nhận ra khối đảo Giang Khẩu này.
"Ừm, sau khi trải qua hạo kiếp Cổ Đô, thế lực của Tát Lãng ở toàn bộ khu vực Trung Quốc bị nhổ tận gốc, ngay cả Tát Lãng cũng đã lưu vong ra nước ngoài, có nhân viên chính án cấp vẫn truy kích, truy nã. Thế nhưng theo tin tức đáng tin cậy, Tát Lãng dù có thể vượt qua biên giới, trốn ra nước ngoài, rất có khả năng là vượt qua Sùng Minh Huyền." Linh Linh chỉ vào tòa đảo Trường Giang Khẩu này, mặt không đổi sắc nói.
Mục Ninh Tuyết và Mục Nô Kiều đều nghe ngây người.
Tiểu cô nương mặc đồ học sinh sơ trung này vừa mở miệng, sự việc liên lụy đến lại là Hắc Giáo Đình, hơn nữa lại là cấp bậc như Tát Lãng.
"Khụ khụ." Mạc Phàm khụ một tiếng, ra hiệu Linh Linh tạm thời không nên nói tiếp.
Một khi có liên quan đến sự việc của Hắc Giáo Đình, Mạc Phàm liền không hy vọng bất kỳ ai khác tham dự. Thủ đoạn của Hắc Giáo Đình khiến người ta giận sôi, càng phải phòng không cẩn thận phòng. Mạc Phàm một mình ngã xuống thì xưa nay không sợ bọn chúng, nhưng nếu liên lụy đến người bên cạnh, thì thực sự cảm thấy đặc biệt bất an.
"Không có treo giải thưởng khác sao?" Mạc Phàm không định nghe tiếp.
Chuyện này, chỉ thích hợp bản thân độc lập đi hoàn thành, nếu kéo Mục Ninh Tuyết... bao gồm cả Mục Nô Kiều đã nghe được chi tiết nhỏ, Mạc Phàm liền không thể chấp nhận được.
Linh Linh lắc đ���u, mở miệng nói: "Các treo giải thưởng khác kim ngạch đều rất thấp, kim ngạch cao nhất chính là cái này. Thẩm Phán Hội chịu áp lực từ khắp cả xã hội, đối với việc tiêu diệt Hắc Giáo Đình đã đạt đến mức độ trăm phần trăm không hơn không kém, lần này vì tướng..."
"Được rồi, em một cô bé nhà giải thích nhiều như vậy làm gì!" Mạc Phàm ngăn cản lời nói của Linh Linh.
Linh Linh thấy Mạc Phàm hung cô bé, thông minh nhanh trí cô bé cũng ý thức được điều gì, liền ngừng lại lời nói.
"Để cho cô bé nói tiếp." Mục Ninh Tuyết đã cảm giác được tiểu cô nương trước mắt này không đơn giản, đồng thời cũng đối với dư nghiệt của giáo đình càng lưu ý.
"Hắc Giáo Đình do Thẩm Phán Hội đến xử lý, chúng ta liền không muốn thao cái kia phân tâm, đúng rồi, anh chính phải nói cho em một tin tức tốt..." Mạc Phàm dời đi đề tài.
"Anh cảm thấy em có thể không thèm để ý sao?" Mục Ninh Tuyết nhìn k�� Mạc Phàm, tâm tình đã có biến hóa rõ ràng.
Cô làm sao có thể không thèm để ý, là Hắc Giáo Đình phá hủy Bác Thành, phá hủy gia tộc của cô, càng bởi vì Mục Hạ liên lụy, hiện tại cả gia tộc bọn họ đều đối mặt một hồi nguy cơ lớn lao, đến cần cải danh đổi tính trình độ!
Mà bởi vì chuyện này, cãi vã cãi vã, ở riêng ở riêng, ra đi không lời từ biệt ra đi không lời từ biệt, hắn trở lại đế đô mấy ngày đó, Mục Trác Vân thậm chí cũng không dám tới gặp cô, dùng rất bận như vậy nát cớ từ chối, Mục Ninh Tuyết liền một người thân cũng không thấy... Bọn họ đều ẩn đi, không dám thấy ánh mặt trời.
"Tôi đã liền dòng họ đều không có, nếu như là Hắc Giáo Đình, dù không có một phân tiền treo giải thưởng, tôi cũng đồng ý tiếp!" Mục Ninh Tuyết trịnh trọng nói.
Mục Ninh Tuyết biết Mạc Phàm, Trương Tiểu Hầu, Mục Bạch các loại người ở Cổ Đô bên trong và Hắc Giáo Đình chính diện chém giết, càng lúc trước, Hứa Chiêu Đình dùng mệnh đổi lấy một cái chấp sự tên, bọn họ có thể và Hắc Giáo Đình chống lại, cô như thế cũng được, tộc của cô trong đám người hi sinh không ít hơn nữa mấy!
"Linh Linh, em về trước đi." Mạc Phàm nói với Linh Linh.
"Ồ." Linh Linh cũng không nói nhiều, xoay người rời đi.
Cửa phòng đóng lại, gian nhà bầu không khí đột nhiên liền thay đổi, Mục Ninh Tuyết chăm chú nhìn chằm chằm Mạc Phàm, ánh mắt đung đưa kịch liệt.
Mục Nô Kiều cũng cảm giác được hai người tâm tình không đúng lắm, thức thời lên trên lầu, đóng lại cửa phòng.
"Không cần anh đến thay tôi quyết định cái gì." Mục Ninh Tuyết nói với Mạc Phàm.
"Anh đương nhiên không thể thay thế quyết định của em, nhưng manh mối ở trên tay anh, Linh Linh là người hợp tác với anh, anh nói không tiếp, chính là không tiếp." Mạc Phàm cũng rất khẳng định nói.
"Anh..." Mục Ninh Tuyết tức giận đến có chút nói không ra lời.
"Nghe anh, đừng đi quản Hắc Giáo Đình, chí ít hiện tại đừng đi." Mạc Phàm rất thành khẩn nói.
"Ba ba nuôi của tôi là thành viên Hắc Giáo Đình, đệ đệ của ông ta cũng là cao tầng Hắc Giáo Đình, anh rõ ràng ông ta hiện tại có bao nhiêu cùng đường mạt lộ sao? Nếu như tôi vẫn chưa thể làm chút gì, hết thảy oán niệm đều sẽ đổ lên người ông ta, những người thân của những người bị ép hại kia, bọn họ căn bản không có lý trí có thể nói, bọn họ cần ba tôi đến thường trả lại mạng người thân cho bọn họ... Ông ta liền thấy tôi một mặt quyền lực đều đánh mất." Mục Ninh Tuyết xoay người, tâm tình có vẻ mấy phần kích động.