Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 941 : Thời gian viêm cơ nữ vương

"Mạc Phàm, cái Thời Gian Chi Dịch kia ngươi còn mang theo trên người sao?" Linh Linh chăm chú hỏi.

"Mang theo, vật này hữu dụng không?" Mạc Phàm dò hỏi.

"Mấy ngày nay ta tra một chút có liên quan đến thời gian một vài thuyết pháp, ở những quốc gia khác trong một vài tài liệu lịch sử có đồ vật tương tự, nhưng ta không xác định nó có thể đưa đến hiệu quả hay không, tình huống của ngươi bây giờ khẩn cấp, cũng chỉ có thể thử một lần." Linh Linh nói.

"Thử một lần, vật này làm sao thử?" Mạc Phàm nói.

Linh Linh muốn tra sự tình về quái điểu, cái đó cũng cần thời gian, vấn đề hiện tại Mạc Phàm bọn họ không chịu được tiêu hao thời gian nhất, trời mới biết cái kết giới kia đến cùng có thể chống đỡ được bao lâu.

"Ngươi có thể coi nó là một loại chất kích thích thúc đẩy ngắn ngủi, tựa hồ không thể tác dụng lên người, nhưng có thể sẽ đối với một số sinh vật có phản ứng." Linh Linh nói.

"Một số sinh vật, ngươi muốn ta đem những Thời Gian Chi Dịch này tung về phía những quái điểu kia?" Mạc Phàm nói.

"Không không không, làm như vậy các ngươi liền triệt để xong đời. Ngươi có thể mang Thời Gian Chi Dịch đưa cho triệu hoán thú của ngươi uống, nói ví dụ như con U Lang Thú kia, hoặc là Tiểu Viêm Cơ, giả như ta suy đoán không sai, Thời Gian Chi Dịch này có thể cứu tính mạng của ngươi!" Linh Linh nói.

"Ngươi xác định vật này có thể cho khế ước thú uống?" Mạc Phàm nói.

"Có thể, chí ít s��� không có tác dụng phụ. Sự tình về quái điểu ta sẽ mau chóng giúp ngươi tra, có thể ngươi cũng phải sống đến lúc ta tìm được gốc gác cùng đáp án, còn có cái lông vũ màu cầu vồng rơi xuống từ trên người quái điểu, chụp ảnh rõ ràng rồi gửi cho ta. Trước hết như vậy, ngươi tự cầu phúc." Linh Linh nói.

"..."

Linh Linh cho Mạc Phàm một cái phương án giải quyết nửa vời, khiến Mạc Phàm có chút dở khóc dở cười.

Thời Gian Chi Dịch cho Tiểu Viêm Cơ uống có thể có tác dụng gì chứ?

Bất quá, Mạc Phàm hiện tại cũng chỉ có thể làm theo lời Linh Linh nói, sự việc quá khẩn cấp.

...

...

Hoàng gia pháo đài Felli, tướng quân Mạc Đặc đứng ở trên lầu tháp vọng cảnh, ánh mắt nhìn kỹ những quái điểu che kín bầu trời ở phía xa...

"Lâu như vậy rồi. Vì sao quái điểu vẫn chưa tản đi?" Nữ tham mưu mặc quân phục đen nói.

"Có lẽ bọn họ vẫn còn sống." Áo Tư Thác nói.

"Sao có thể, đều đã qua thời gian dài như vậy, ngươi cảm thấy một đám Ma Pháp sư hơn hai mươi tuổi có thể chống lại bộ lạc quái điểu khổng lồ như vậy?" Nữ tham mưu mặc quân phục đen nói.

"Bọn họ có thể mạnh mẽ và kiên cường hơn chúng ta tưởng tượng." Áo Tư Thác nói.

"Hay là muốn chết. Bọn họ chết rồi, những quái điểu nạp tư thẻ này sẽ biến mất. Tất cả sẽ gió êm sóng lặng." Tướng quân Mạc Đặc rất khẳng định nói.

Hắn thừa nhận, những người trẻ tuổi này so với bọn họ tưởng tượng phải cường đại hơn, sự phòng ngự hoàn mỹ của pháo đài cổ đã tranh thủ cho bọn họ một chút thời gian, nhưng thì sao chứ, bọn họ đã xúc phạm đến sự tồn tại bí mật khác nào tử thần, không ai có thể cứu được bọn chúng!

...

...

Hải nhai đã bị va chạm đến bắt đầu bong tróc, cảm giác toàn bộ pháo đài cổ muốn hoàn toàn rơi vào bên trong đại dương, lảo đảo.

Kết giới đến muộn. Bao phủ toàn bộ phía trên pháo đài cổ, cũng bảo vệ hải nhai tàn tạ không thể tả.

Kết giới ánh sáng màu vàng óng mỏng như giấy, không mang đến cho đội ngũ quốc phủ chút cảm giác an toàn nào, mọi người ngồi ở trong pháo đài cổ, duy trì sự trầm mặc mệt mỏi, ngoại trừ tiếng chim hót bên ngoài, tiếng kêu chói tai như nghìn tia chớp đồng thời gào thét, trong pháo đài cổ mọi người hoàn toàn tĩnh mịch.

"Liền như vậy sao?" Mục Đình Dĩnh tựa vào một bên cột, từ trong ánh mắt của nàng có thể nhìn thấy sự không cam lòng.

Khoảnh khắc đặc sắc nhất trong sinh mệnh của nàng vừa mới bắt đầu, nhưng phải chết ở chỗ này một cách khó hiểu.

Trên thực tế, tâm tình này của Mục Đình Dĩnh những người khác cũng đều đặc biệt mãnh liệt, bọn họ đều là thiên chi kiêu tử của quốc nội. Đại diện cho quốc gia tham gia cuộc tranh tài ma pháp rực rỡ, kết quả lại bị một đám quái điểu bức bách trốn ở chỗ này, kết giới vừa vỡ, liền muốn bị ăn tươi nuốt sống.

"Sau khi kết giới kết thúc, mọi người phân công nhau trốn đi." Ngả Giang Đồ đưa ra đề nghị này.

Ý tứ của những lời này là, có thể sống sót mấy người thì sống sót mấy người, cố gắng những quái điểu này đối với một vài người trong đội ngũ cũng không có hứng thú.

Có thể ai cũng biết đây vẫn là lừa mình dối người, số lượng đại quân quái điểu có gần mười vạn, bất kể phân tán chạy trốn như thế nào, như trước bị lông chim cùng móng vuốt của chúng bao phủ.

...

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mạc Phàm bó tay toàn tập ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn Tiểu Viêm Cơ.

Thời Gian Chi Dịch đã cho nàng uống xong. Nhưng Tiểu Viêm Cơ cũng chưa từng xuất hiện phản ứng gì, nàng chớp đôi mắt to, cùng Mạc Phàm trừng mắt.

"Sao, ngươi lẽ nào kỳ vọng một đồ vật nhỏ như vậy có thể cho ngươi mạng sống?" Quan Ngư trào phúng.

"Ta lười phí lời với loại ngốc x như ngươi vào lúc này. Vì vậy ngươi tốt nhất cách ta xa một chút." Mạc Phàm không chút khách khí đáp trả.

"Hừ, mọi người đều phải chết, ngươi hà tất ở đây giả vờ thanh cao." Quan Ngư nói.

"Vì vậy ngươi liền phá quán tử phá suất, đến chỗ của ta muốn chết, nửa giờ cuối cùng ngươi cũng không cố gắng quý trọng, ta không ngại đưa ngươi ra ngoài." Mạc Phàm nói.

Mạc Phàm không tiếp tục để ý Quan Ngư, như trước ngồi ở chỗ đó chờ đợi.

"Lánh lánh ~~~~~"

Tiểu Viêm Cơ cũng cảm thấy có chút hổ thẹn, nàng kỳ thực rất muốn giúp đỡ, cũng rất muốn giúp Mạc Phàm đem những quái điểu bên ngoài kia toàn bộ đánh đuổi, có thể thực lực bây giờ của nàng, căn bản không đối phó được nhiều quái điểu như vậy, lại như lúc trước ở tử môn, đối mặt số lượng thi hải khổng lồ kia, nó có thể giết được như trước có hạn.

Tiểu Viêm Cơ vừa thương tâm, liền chui vào trong lồng ngực Mạc Phàm, phát ra âm thanh kéo dài như tiếng khóc rưng rức của tiểu cô nương.

"Không có chuyện gì, không hiệu quả cũng không liên quan, dù sao ngươi không có việc gì... Ta đại khái cũng không sao đâu." Mạc Phàm trấn an Tiểu Viêm Cơ.

Hiện tại Mạc Phàm chỉ có thể cầu khẩn biển có đủ nhiều bộ tộc hải yêu, bộ lạc, bằng không khối đại lục bí mật này có thể đối mặt một hồi tai nạn, cái tai nạn này không phải bắt nguồn từ quái điểu, mà là một ác ma cần đầy đủ linh hồn để trả nợ...

"Kết giới... Muốn nát!"

"Ta không muốn chết, ta còn không muốn chết a!!"

Kết giới mỏng manh rốt cục không chống đỡ nổi, có thể cảm giác được toàn bộ pháo đài cổ đột nhiên bị một trận mưa đá cuồng tạp, kiến trúc kịch liệt lay động, sụp xuống, tan nát...

"Lánh lánh lánh ~~~~~~~~~"

Tiểu Viêm Cơ bỗng nhiên phát ra tiếng kêu có chút dài dòng, nghe như âm cuối của một ca khúc dao, phi thường dễ nghe êm tai.

Mạc Phàm đang ôm Tiểu Viêm Cơ, mà thân thể Tiểu Viêm Cơ không tên nóng lên, nóng đến Mạc Phàm có chút không dám chạm vào nàng.

Liệt diễm màu nâu lập tức không bị khống chế cuốn lên, bao vây lấy toàn bộ thân thể xinh xắn lanh lợi của Tiểu Viêm Cơ...

"Mạc Phàm, Tiểu Viêm Cơ của ngươi làm sao vậy?" Giang Dục, Nam Giác, Tương Thiểu Nhứ kinh ngạc nhìn sang.

Khí thế của liệt diễm hùng hổ, hầu như thiêu đốt thành một ngọn núi lửa nhỏ đang trào dâng, cũng đã không cách nào thấy rõ thân thể Tiểu Viêm Cơ ở trong đó.

Mạc Phàm cũng ngơ ngác nhìn Tiểu Viêm Cơ, đi đến một kết luận: Thời Gian Chi Dịch có hiệu quả rồi!

Cột lửa càng phun càng cao, dĩ nhiên trực tiếp đánh xuyên qua thạch đỉnh phía trên, lập tức vọt lên giữa bầu trời.

Ngọn lửa hừng hực mang theo sự xoay tròn, như du long phi thăng, xuyên qua dung tương liệt diễm màu nâu kia, Mạc Phàm mơ hồ nhìn thấy đường viền thân thể Tiểu Vi��m Cơ ở trong hỏa cơ dong cốt.

Thân thể Tiểu Viêm Cơ đang sinh trưởng, từ một tiểu cô nương như búp bê sứ, cấp tốc biến thành một hỏa nữ dáng người yểu điệu, mang theo sự trang nghiêm cùng thánh khiết trong sự tắm rửa của ngọn lửa hừng hực!

Ngọn lửa như trù y của tiên nữ, bay lượn lượn lờ ở eo người Tiểu Viêm Cơ, tóc dài hỏa vũ rối tung tuyệt diễm, thiêu đốt một loại mị lực thần thánh, khiết đủ giẫm lên thảm liệt diễm hừng hực, không nhiễm nửa điểm bụi bặm thế gian...

"Chuyện này... Đây là..." Mạc Phàm nhìn đến ngây người.

Đối mặt hình ảnh này, Mạc Phàm kỳ thực cũng không xa lạ gì, lúc trước khi mở ra sức mạnh Ác Ma hệ, Mạc Phàm liền thức tỉnh hỏa diễm hồn ảnh, sau lưng hắn rõ ràng là một bóng hình nữ thần tuyệt diệu xuất trần lại hừng hực cuồng nhiên như vậy, Mạc Phàm lúc trước liền suy đoán cái đó có lẽ là hình thái trưởng thành cuối cùng của Tiểu Viêm Cơ.

Mạc Phàm gặp Ma nữ hỏa diễm cô độc bảo vệ ở trên đỉnh chước nguyên bắc giác bằng núi, vốn tưởng rằng sau khi Tiểu Viêm Cơ lớn lên hẳn là cũng là Ma nữ hỏa diễm - Khương Phượng như vậy, nhưng Mạc Phàm triệt để lầm.

Ma nữ hỏa diễm Khương Phượng vẻn vẹn là người bảo vệ, nàng không phải là Viêm Cơ, Viêm Cơ chân chính, hẳn là bộ dáng Mạc Phàm nhìn thấy bây giờ.

Nàng ẩn thân ở trong một mảnh cực nóng, liệt diễm nóng bỏng, liền như đang nhìn một nữ vương đứng ở sau màn che, khí chất tuyệt thế độc lập của nàng cùng bóng người thướt tha đẹp như Tinh Linh như trước mang đến cho người ta sự xung kích thị giác cùng chấn động tâm linh cực mạnh!

Viêm Cơ, đây chính là Viêm Cơ thời điểm chín, vương hỏa nữ độc nhất vô nhị trên thế giới này!

"Nguyên lai Thời Gian Chi Dịch là hiệu quả như thế này, để thời gian đột nhiên tăng nhanh, để sinh mệnh trưởng thành rộng mở trong khoảng thời gian ngắn!" Mạc Phàm mừng rỡ kêu lên.

Cứ việc chỉ là duy trì ngắn ngủi, nhưng chuyện này đối với Mạc Phàm mà nói đã đủ rồi!

Viêm Cơ chân chính, Mạc Phàm sao lại không mong chờ hỏa lực của nàng?

Những người khác trong đội ngũ mỗi người đều xem choáng váng, Tiểu Viêm Cơ trước đây không lâu còn chỉ là một tiểu manh vật dĩ nhiên trong nháy mắt hóa thân thành vương hỏa nữ khiến lòng người sinh ra ý nghĩ thấp kém, cái khí tức mạnh mẽ kia khiến tất cả mọi người có chút khó có thể tin.

"Mạc... Mạc Phàm, ngươi làm thế nào đến?" Giang Dục càng trợn mắt há mồm, tương tự là pháp sư Triệu Hoán hệ, Giang Dục chưa từng nghĩ tới Tiểu Viêm Cơ của Mạc Phàm lại vẫn chỉ là thời kỳ tuổi thơ, càng không nghĩ đến hình thái hoàn toàn của tên tiểu tử này lại khiến người ta khiếp sợ như vậy!

"Lánh lánh lánh ~~~~~~~~~~"

Âm thanh của Tiểu Viêm Cơ cứ việc vẫn dễ nghe như vậy, nhưng rất rõ ràng nhiều thêm mấy phần trầm thấp cùng dài lâu, ít đi mấy phần lanh lảnh, nhiều thêm mấy phần uy nghiêm, hoàn toàn chính là sự khác biệt giữa Laury trong veo và ngự tỷ đoan trang, sự biến hóa này khiến Mạc Phàm cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Hình thái đã phát sinh thay đổi, nhưng Mạc Phàm có thể cảm giác được tâm tính Tiểu Viêm Cơ không thay đổi bao nhiêu, nàng mang theo phi trù liệt diễm bay lượn kia nhẹ nhàng lại đây, vẫn muốn va vào lồng ngực Mạc Phàm muốn ôm một cái.

Cũng còn tốt, kiếp viêm bá đạo như vương của nàng cũng sẽ không tạo thành thương tổn cho Mạc Phàm, đổi lại là những người khác, phỏng chừng trong nháy mắt đã bị đốt thành mảnh xương vụn rồi!

"Trước tiên đừng vội, trước tiên đừng vội, chúng ta giải quyết phiền toái lớn bên ngoài?" Mạc Phàm thật sự có chút không quen, tiểu khuê nữ thoáng qua trưởng thành, mặc dù như trước là toàn thân hỏa thân thể, nhưng xác thực đẹp đ��n không gì tả nổi.

Tiểu Viêm Cơ... Nha, nữ thần Viêm Cơ gật gật đầu, cuốn lên một vòng xoáy liệt diễm liền xông ra khỏi pháo đài cổ vướng bận, đón lấy bộ lạc quái điểu giữa bầu trời! (chưa xong còn tiếp.)

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương