Chương 947 : Giết đi vào? ?
Linh Linh kiến nghị Mạc Phàm tự mình thử nghiệm trước, xem phương pháp này có hiệu quả hay không.
Đến đêm, Mạc Phàm một mình đến gần khu vực mỏ quặng Á Liệt. Những con quái viên không ngủ ngày đêm vẫn du đãng ở đó, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm gừ chói tai, vang vọng cả bầu trời đêm.
Mạc Phàm đi đến một nơi khá vắng vẻ, tránh bị một đám quái viên đầu bạc truy đuổi.
Thực lực của quái viên đầu bạc không khác biệt nhiều so với quái điểu, chúng không có sự linh hoạt trên không trung như quái điểu Nạp Tư Tạp, nhưng sở hữu cơ bắp đá rắn chắc. Người bình thường bị loại quái vật này đấm một quyền, chắc chắn toàn thân xương cốt vỡ tan.
Đến một tiểu bồn địa, Mạc Phàm nương theo bóng đêm nhìn xuống, phát hiện có chừng hơn 200 con quái viên bạch mao.
"Vậy bắt các ngươi làm thí nghiệm!" Mạc Phàm lấy ra Tinh đồ Bóng Tối, lặng yên không một tiếng động bố trí Ty Dạ Thống Trị ở khu vực bồn địa này.
Ánh sao và nguyệt quang vốn sáng sủa, soi sáng mảnh núi mỏ trọc lốc này, những con quái viên Nạp Tư Tạp nhúc nhích đều có thể thấy rõ ràng, nhưng chỉ có bồn địa nơi Mạc Phàm đứng bị một đám mây đen bao phủ.
Bên trong, quái viên còn khá trì độn, không ý thức được bóng tối đã vây quanh chúng.
"Độn Ảnh!"
Mạc Phàm ẩn mình trong đại trận Ty Dạ Thống Trị, hắn hoàn toàn tương đương với ẩn hình.
Ty Dạ Thống Trị có khả năng tăng cường hiệu quả kỹ năng hắc ám, Mạc Phàm thi triển Độn Ảnh trong Ty Dạ Thống Trị, hầu như đạt đến ẩn hình, tùy ý di chuyển, tùy ý qua lại.
Hơn 200 con quái viên không hề hay biết có nhân loại xuyên hành giữa chúng, mờ mịt đi tới đi lui trong bồn địa, không biết chúng đang dậm chân tại chỗ.
Nếu như quái điểu Nạp Tư Tạp tượng trưng cho màu cầu vồng quan vũ, vậy những con viên hầu đầu bạc này chắc chắn cũng có vật tượng trưng.
Nhưng hiện tại Mạc Phàm chỉ có thể giết hết đám quái viên này, mới có thể biết vật tượng trưng của chúng là gì!
Nếu đổi lại trước đây, Mạc Phàm muốn giết hơn 200 yêu ma, phải tốn không ít công phu, thậm chí còn có thể kinh động những quái viên đầu bạc khác. Hiện tại có Ty Dạ Thống Trị, Mạc Phàm giết đám quái vật ngốc nghếch này càng thêm dễ dàng!
Hơn 200 con quái viên đầu bạc lặng lẽ chết trong lồng tối tăm, mặc cho ánh sáng phép thuật trong đêm rực rỡ, động tĩnh kịch liệt thế nào, nơi này vẫn hoàn toàn tĩnh mịch hắc ám.
Không lâu sau, quái viên trong bồn địa toàn bộ bị Mạc Phàm thanh lý. Quả nhiên, chúng cũng không có hồn phách như quái điểu Nạp Tư Tạp.
Mạc Phàm tỉ mỉ kiểm tra, cuối cùng phát hiện một nhúm vĩ mao màu vàng trong một khe đá, thứ này hoàn toàn khác biệt với tất cả quái viên đầu bạc!
"Vĩ mao màu vàng, ha ha, hóa ra là món đồ này!" Mạc Phàm lộ ra nụ cười.
Để chứng thực tất cả, Mạc Phàm lại tìm một đám quái viên đầu bạc khác, vây chúng triệt để trong Ty Dạ Thống Trị.
Mạc Phàm không đại khai sát giới nữa, mà đặc biệt tìm con quái viên có vĩ mao màu vàng. Thật bất ngờ, trong đám quái viên Nạp Tư Tạp này có hai con có vĩ mao màu vàng. Sau khi Mạc Phàm chém giết chúng, liền thấy mấy trăm con quái viên trong vùng biến mất như huyễn ảnh, khiến Mạc Phàm trợn mắt há mồm, trong lòng mừng như điên!
Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy! !
Chẳng trách quái điểu Nạp Tư Tạp vô cùng vô tận, chúng toàn bộ là một đám sinh vật huyễn ảnh, do một tín vật đặc thù nào đó biến ảo vô hạn mà thành. Chỉ cần giết chết vật đặc thù, những con rối huyễn ảnh khác cũng sẽ biến mất! Chẳng trách những sinh vật này không có hồn phách! !
Hết thảy đều giải thích được rồi! !
Mạc Phàm trong lòng vui mừng khôn xiết, trở lại doanh trại.
"Linh Linh, rốt cuộc ngươi làm sao biết những điều này?" Mạc Phàm kích động hỏi.
"Nguồn gốc của loại sinh vật tượng trưng này cùng Thời Gian Chi Dịch có cùng một chỗ. Hai thứ tuy không có liên hệ tất nhiên, nhưng thông qua tìm kiếm văn hiến cổ xưa của người Ấn Độ, ta tìm được một loại bí pháp đặc thù của người Anh-điêng cổ. Vốn dĩ khả năng này sẽ diễn biến thành một hệ khác, nhưng loại bí pháp này không thể tác dụng lên người. Giống như Thời Gian Chi Dịch, nó chỉ hữu hiệu với triệu hoán thú. Vật tượng trưng này cũng vậy, chỉ có tác dụng với sinh vật đến từ vị diện triệu hoán..." Linh Linh nói.
"Nói như vậy, người Anh-điêng cổ thực chất vẫn là những người tài ba của hệ triệu hoán. Họ không chỉ nghiên cứu ra phương pháp giúp sinh vật triệu hồi nhanh chóng thành thục, mà còn có thể phục chế chúng?" Mạc Phàm kinh ngạc nói.
"Ừm, người Anh-điêng cổ quả thật có rất nhiều bảo vật quý giá, nhưng đáng tiếc đều không được lưu truyền đến nay, nền văn minh xán lạn của họ cũng dần suy tàn biến mất. Mạc Phàm, bí mật này tuy không phải không ai hiểu rõ, nhưng ông nội ta hy vọng ngươi không tiết lộ ra ngoài, tránh di tích Nạp Tư Tạp gặp phải kẻ xấu lợi dụng và phá hoại. Loại bí pháp này tuy có nhược điểm trí mạng, nhưng nếu ẩn giấu đủ kỹ, vẫn sẽ diễn biến thành một mầm họa không thể thu thập." Linh Linh trang trọng nói với Mạc Phàm.
Linh Linh nói rất nghiêm túc, thật khó tưởng tượng một phen lời nói liên quan đến sự kính trọng văn minh nhân loại lại được nói ra từ miệng một tiểu nha đầu như vậy.
Bất quá, nếu Linh Linh đã nói vậy, Mạc Phàm đương nhiên sẽ không phá hoại.
Xem ra, lần này không thể hành động tập thể rồi!
. . .
. . .
"Cái gì? Hai người chúng ta tiến vào quáng động?" Triệu Mãn Duyên đột nhiên ngồi bật dậy từ giường trong lều, trừng mắt nhìn Mạc Phàm.
"Đúng, ngay đêm nay." Mạc Phàm nói thật.
"Ngươi chưa tỉnh ngủ à?" Triệu Mãn Duyên lớn tiếng nói.
Mở cái gì chuyện cười quốc tế, hiện tại một nhánh quân đội còn không thể đến gần mỏ quặng Á Liệt, Mạc Phàm người bệnh thần kinh này lại gọi mình cùng hắn hai người độc xông, hiềm mệnh quá dài sao? ?
"Ta rất nghiêm túc, ngươi tin ta đi, làm theo lời ta nói, chuyện này sẽ giải quyết triệt để. Nếu không qua một ngày nữa, quái điểu đánh tới, chúng ta toàn bộ xong đời." Mạc Phàm nói.
"Ngươi tìm người khác không được sao?" Tri��u Mãn Duyên vẻ mặt đưa đám.
. . .
Trời còn chưa sáng, Triệu Mãn Duyên đã triệu tập mọi người ở trên bình nguyên núi lớn.
Tụ tập ở đây không chỉ có Tướng quân Mạc Đặc, Tham mưu Tây Lệ, còn có Ngả Giang Đồ cùng những lính đánh thuê Trung Quốc. Chuyện quá khẩn cấp, Ngả Giang Đồ đã triệu tập họ lại đây.
Nói đi nói lại, những quân nhân Trung Quốc này cũng may mắn, nếu họ còn ở trong mỏ quặng Á Liệt, nhất định sẽ bị số lượng quái viên Nạp Tư Tạp tăng gấp đôi vây quanh. Nạp Tư Tạp xưa nay không úy kỵ số lượng, họ rút đi xem như tránh được một kiếp.
Thế nhưng, hiện tại bất kể là quân đội bí mật hay lính đánh thuê Trung Quốc, họ đều không dám manh động. Quái viên Nạp Tư Tạp vô cùng vô tận, phái thêm pháp sư quân đoàn đến cũng sẽ bị chúng nuốt chửng vây quanh.
"Sáng sớm thế này ngươi đánh thức chúng ta dậy làm gì?" Nữ tham mưu Tây Lệ rất khó chịu nói.
Tướng quân Mạc Đặc cũng oán khí đầy mặt, ông đã bị chuyện này làm phiền đến sứt đầu mẻ trán, thật sự không có tâm tư lãng phí thời gian với họ.
"Mạc Phàm nói hắn có biện pháp tiến vào quáng động, nhưng cần các ngươi phối hợp một chút, chính là giả bộ từ chính diện tiến công mỏ quặng, sau đó hấp dẫn sự chú ý của chúng rồi lập tức rút đi. Giả bộ nhân số không cần quá nhiều, nhưng nhất định phải là tinh nhuệ, có thể lấy một địch một trăm loại kia!" Triệu Mãn Duyên nói.
"Mẹ nó, hai người các ngươi chưa tỉnh ngủ đúng không, loại kế điệu hổ ly sơn thấp kém này cũng nghĩ ra được. Các ngươi có biết quái viên đầy khắp núi đồi, dù cho từ chính diện chấn động gõ chúng, phía sau vẫn có hàng mấy chục ngàn quái viên bảo vệ!" Tướng quân Mạc Đặc vỗ mạnh vào bàn đá bên cạnh, tức giận đến râu mép sắp bay lên.
"Tinh nhuệ điều khiển ở chính diện, vậy ai đi từ phía sau xông vào, phái một nhánh siêu cấp tinh nhuệ? ?" Nam Giác nghi vấn.
"Ờ... Mạc Phàm nói, để ta và hắn hai người xông." Triệu Mãn Duyên nói.
Vừa nói xong, Triệu Mãn Duyên đã hối hận rồi. Quả nhiên, không ai trong số những người đang ngồi không nhìn hắn bằng ánh mắt "trí chướng". Triệu Mãn Duyên cũng tức giận, Mạc Phàm tên kia sao không tự mình nói, không muốn để mình bị coi là bệnh thần kinh. Chuyện như vậy ai tin được, ngay cả Triệu Mãn Duyên cũng không tin!
"Mạc Phàm rốt cuộc làm gì, có kế hoạch gì thì nói thẳng ra không phải tốt hơn sao?" Tương Thiểu Nhứ khó hiểu nói.
"Lời ta đã chuyển đạt, hắn nói hắn đã ở sau núi chờ. Mặt trời vừa lên thì các ngươi giả bộ tiến công, phía sau núi không cần phái người tới giúp." Triệu Mãn Duyên nói.
"Coi chúng ta là đứa ngốc sao, hai người các ngươi nếu có thể phá tan tầng tầng vây quanh của quái viên tiến vào quáng động, ta sẽ nhét chính mình vào miệng ăn!" Tướng quân Mạc Đặc tức giận mắng.
. . .
. . .
Phía sau núi, nắng sớm mờ mờ, miễn cưỡng nhìn thấy trên đường chân trời, giữa những dãy núi nhấp nhô có màu đỏ nhuộm màu lam sẫm.
Mạc Phàm ngồi xổm sau tảng đá cách vòng vây quái viên hai, ba trăm mét, lặng lẽ chờ Triệu Mãn Duyên đến báo cáo tình hình.
Không lâu sau, Triệu Mãn Duyên xuất hiện trước mặt Mạc Phàm với vẻ mặt cực kỳ không tình nguyện.
"Thế nào, họ đồng ý sao?" Mạc Phàm hỏi.
"Tướng quân Mạc Đặc nói ông ta tình nguyện ăn chính mình... Tính là đồng ý không?" Triệu Mãn Duyên nói.
"Ngả Giang Đồ bên kia chắc OK chứ?" Mạc Phàm cũng không hy vọng tên ngốc Mạc Đặc kia sẽ đồng ý, tên kia phỏng chừng đã hận thấu đám người Trung Quốc này.
"Ừm, họ bảo ta nói với hai người mấy câu, đại thể ý là: Họ sẽ thay hai chúng ta đoạt lại vinh quang quyết chiến Vinich thuộc về chúng ta, sau đó đặt bên cạnh mộ phần cao bốn, năm mét của chúng ta." Triệu Mãn Duyên sinh không thể luyến nói.
"Bi quan thế làm gì, lão Triệu, ngươi không tin ta sao?" Mạc Phàm nhếch môi cười.
"Tin cái rắm! Nói cẩn thận gieo thế giới, con mẹ nó ngươi làm nhiều chuyện như vậy làm gì!" Triệu Mãn Duyên giận tím mặt nói.
Còn có nhiều tiên sinh có thể người dị quốc các cô nương chờ đợi chính mình đi sủng ái, đi cảm hóa, Mạc Phàm não tàn trí chướng này nhất định phải chạy tới cảm hóa đám quái viên này! Hắn muốn tìm đường chết thì cứ làm, nhất định phải kéo mình theo! Đời trước nợ hắn à! !
Nếu có đủ thời gian, Triệu Mãn Duyên đã viết xong di thư, để Giang Dục quay đầu lại giao cho ba mẹ mình...
"Họ bắt đầu rung cây dọa khỉ, chúng ta giết vào!" Mạc Phàm đột nhiên đứng lên, trực tiếp hướng về sơn đạo trong mỏ quặng Á Liệt đi đến.
Triệu Mãn Duyên sửng sốt một chút, trừng mắt thái hợp kim chi nhãn nói: "Giết vào? ? ?"
"Đúng đấy, giết vào!" Mạc Phàm gật đầu lia lịa.
Phần phật!
Nhất thời, cự luân hữu nghị trong lòng Triệu Mãn Duyên ngã ầm một tiếng xuống nước, lật nhào triệt để! !
Hắn thật sự cảm thấy Mạc Phàm tự tin như vậy, hẳn là có kế hoạch, là loại kế hoạch khiến người ta vỗ bàn tán dương, ai biết lại là —— giết vào? ? ?