Chương 954 : Vô liêm sỉ tên lừa đảo!
Ba ngã ba đường, từng sợi hương hoa thoảng qua hai bên, Triệu Mãn Duyên thấy vị Âu Ny tiểu dã tính thục nữ kia ném cho mình một cái mị nhãn, liền biết mình có thể toàn thắng.
Tán tỉnh lâu như vậy, Triệu Mãn Duyên không thấy có người đi đường nào, lại nhìn quanh một phen, hoang vắng tiêu điều, hắn đơn giản làm càn tiến lại gần, dùng lồng ngực rắn chắc đè lên đối phương mềm mại, trước là ngắm kỹ nàng vài lần, sau đó cúi đầu hôn xuống.
Âu Ny vừa bắt đầu còn cự tuyệt, nhưng bị hôn sâu, thân thể va chạm mang đến kích động, khiến nàng lập tức mềm nhũn.
Canh gác cũng là một việc nhàm chán, kích thích một chút cũng là một lựa chọn tốt, dù sao mọi người đều là người qua đường.
Phải thừa nhận, Triệu Mãn Duyên tán gái có một bộ, thủ pháp lại lão luyện, mấy lần tán tỉnh lập tức khiến Âu Ny tê dại, khiến Âu Ny từng trải qua nhiều trận mạc có chút bất ngờ.
Chẳng phải nói đàn ông châu Á tán gái rất tệ sao, có vẻ như gã tóc vàng châu Á này có chút khác biệt.
"Đang đang ~~~~ đang đang ~~~~~"
Triệu Mãn Duyên sắp toàn thắng, bỗng một tiếng máy truyền tin không hài hòa vang lên.
Cơ thể Âu Ny run lên, đẩy Triệu Mãn Duyên ra nói: "Có chuyện quan trọng, chờ một lát."
"Không sao, cô cứ nói chuyện, tôi cứ làm việc của tôi." Triệu Mãn Duyên vô liêm sỉ cười.
Âu Ny không để ý, tín hiệu này phát ra, chứng tỏ bên trên khẳng định xảy ra vấn đề.
"Âu Ny, mau bảo người của cô đến, chúng ta gặp phải phiền toái lớn." Đầu máy truyền tin truyền đến giọng nam gấp gáp lo lắng.
"Xảy ra chuyện gì?" Âu Ny nghiêm túc hỏi.
"Chúng ta... Chúng ta bị cướp." Người kia khó mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.
"Cái gì, cô lặp lại lần nữa!" Mắt Âu Ny trợn to.
"Nói chung thực lực đối phương rất mạnh, mau đến giúp chúng ta!" Người kia nói.
Tắt máy truyền tin, Âu Ny ngẩn người mấy giây không hồi phục tinh thần.
Triệu Mãn Duyên thính lực tốt, dù Âu Ny cố ý che giấu, hắn vẫn nghe được chút ít, thấy nàng cau mày, không khỏi cười nói: "Nơi này ác ôn không ít, may tôi vừa lúc ở đây. Đi thôi, tôi đi với cô một chuyến, tôi muốn xem ai lớn lối như vậy, dám ban ngày ban mặt đi cướp!"
"Anh rất mạnh sao?" Âu Ny liếc mắt hỏi.
"Đối phó mấy tên trộm vặt là chuyện nhỏ, đừng nói nhiều, đi thôi, đừng để bọn đạo tặc làm càn." Triệu Mãn Duyên cũng lộ vẻ nam tính, hắn hơi động ý nghĩ, mở ra linh hồn ấn ký.
Tức thì từng mảng vũ phong màu vàng lóe sáng xuất hiện sau lưng Triệu Mãn Duyên, chúng mang theo âm thanh kim loại máy móc chậm rãi mở ra, triển khai, chốc lát sau, một đôi cánh chim màu vàng kim xuất hiện, kim quang chói lọi khiến Âu Ny hoa mắt!
Nam nhân dực, so với xe sang còn giá trị hơn, ánh mắt Âu Ny lập tức thay đổi!
Nàng không ngờ người trẻ tuổi trước mắt lại là một đại kim chủ, Dực Ma Cụ này đặt trong giới pháp sư đều là hàng xa xỉ!
"Lên người tôi đi." Triệu Mãn Duyên tà tính cười, trực tiếp bảo Âu Ny tới.
Âu Ny chưa kịp phản ứng, đã bị Triệu Mãn Duyên ôm ngang, trực tiếp vượt qua đình đài bay lên trời.
"Giúp cô trừ khử bọn trộm vặt, cô muốn báo đáp tôi thế nào?" Triệu Mãn Duyên khiêu khích cười.
"Anh muốn thế nào thì được thế đó." Âu Ny lần đầu tiên bay lượn trực tiếp như vậy, trên mặt lộ vẻ hoang mang. Mà sự hoang mang và kích thích này, đồng thời kích thích hormone của nàng, nếu không có chuyện quan trọng, nàng thật không ngại bắt đầu ngay, khi nào ở đâu.
...
...
"Mạc Phàm, những người canh giữ trên sơn đạo đều tụ tập lại, cẩn thận, bọn họ mạnh hơn." Tương Thiểu Nhứ nghiêm túc nói với Mạc Phàm.
"Đều đến đưa tiền, không đáng kể." Mạc Phàm tự tin.
Giải quyết kẻ địch và người giám hộ là hai khái niệm, người trước chỉ cần mạnh hơn đối phương, có thể đánh đổ, còn người giám hộ, cần mạnh hơn rất nhiều, đạt đến mức một chiêu hai thức khiến kẻ địch kinh sợ.
Mạc Phàm biết mình chưa đủ mạnh để vừa chiến đấu với bọn cường đạo, vừa bảo vệ hơn 300 thôn dân, đồng thời trải qua kiếp nạn cổ mộ, Mạc Phàm hiểu rõ bảo vệ một đám người sợ mất mật khó khăn thế nào, đừng nói hơn 300, hơn 30 cũng khó!
Hiện tại đây là cách tốt nhất, đánh bảo vệ và tiêu diệt, gặp xui xẻo ngược lại là thôn dân, đối phương ��ông người, bảo vệ càng nhiều người càng khó.
"Nơi này là địa bàn của chúng ta, ngươi tưởng một mình có thể đối phó được hết sao!" Đầu mục Tây Cát hét lớn.
Khế ước thú của hắn chết rồi, đó là bảo đảm lớn nhất để Tây Cát xưng vương xưng bá ở vùng này, hắn hận không thể nuốt sống tên pháp sư trẻ tuổi này, nhưng đáng tiếc bọn họ không đối phó được.
Tây Cát đang trì hoãn thời gian, hắn phải đợi viện quân đến.
"Thủ lĩnh, mau nhìn trên trời." Một tên giặc cướp nói.
"Hình như là đại tỷ Âu Ny!"
"Đại tỷ đến rồi!!"
Đôi cánh vàng lập tức thu hút mọi ánh nhìn, nữ đầu mục Âu Ny từ không trung đáp xuống, đi cùng là một chàng trai tóc vàng đẹp trai, vẻ mặt đắc ý.
"Yêu sau, bọn chúng còn không ít người, hơn 300, nhưng không cần lo lắng, nhìn khí tức của chúng, đều là cặn bã." Triệu Mãn Duyên nhìn lướt qua đám thôn dân ăn mặc đủ màu, vẻ mặt khinh thường.
Rất dễ phân biệt, mặc đồ đỏ có trang sức giống Âu Ny, chắc chắn là thôn dân của hương thảo tiểu trại. Còn hơn 300 người kia tụ tập lại, vừa nhìn đã biết không phải người tốt, ỷ đông người muốn làm càn ở tiểu trại này, thật sự coi xã hội này không có công đạo gì sao!!
Mạc Phàm và Tương Thiểu Nhứ đứng đó, trợn mắt há mồm nhìn Triệu Mãn Duyên.
Lúc trước trong bão táp sấm sét đã bội phục trí thông minh của Triệu Mãn Duyên, giờ nhìn lại, nước trong đầu hắn có thể lấp đầy biển Caribe!
"Ồ, hai người cũng ở đây. Hai người ở đây còn không mau thay trời hành đạo, diệt bọn trộm cướp này đi, đừng sợ chúng đông người!" Triệu Mãn Duyên bất ngờ nói.
Mạc Phàm và Tương Thiểu Nhứ không muốn nói chuyện với tên ngốc này.
"Các ngươi quen nhau?" Âu Ny sửng sốt, nghĩ kỹ lại, hình như hai người này là đội người trước, nàng có chút ấn tượng với Tương Thiểu Nhứ.
"Đúng vậy, chúng ta l�� đồng bọn, thân thiết nhất, có bọn họ ở đây, không cần tôi ra tay, yên tâm, chúng tôi chắc chắn bảo đảm thôn trại bình an, còn bọn trộm cướp này, chúng tôi chắc chắn không hạ thủ lưu tình!" Triệu Mãn Duyên ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm hơn 300 thôn dân tay không tấc sắt.
Tương Thiểu Nhứ vỗ trán.
Trời ạ, đội quốc phủ tuyển người không có kiểm tra trí thông minh sao, coi như không kiểm tra, chẳng lẽ không quy định người tàn tật tinh thần không được vào đội à!!
"Triệu Mãn Duyên, anh làm gì vậy, bảo anh ngăn bọn chúng dưới chân núi, sao anh lại thả bọn chúng lên, tiền chia của anh mất một nửa!" Mạc Phàm lớn tiếng nói.
Để phòng Triệu Mãn Duyên lại lộ ra tin tức bất lợi cho bọn họ, Mạc Phàm vội vàng bôi đen hắn.
"Tiền gì?" Triệu Mãn Duyên ngơ ngác.
"Thì ra là vậy, hừ, ta giết ngươi!" Âu Ny giận dữ nói.
Nàng còn kỳ quái, sao có gã đàn ông không hiểu ra sao đến tán tỉnh mình, hóa ra là cố ý cho đồng bọn tranh thủ thời gian, kéo dài thời gian cho bọn chúng lên núi.
Âu Ny ra tay cực nhanh, một cơn cuồng phong bất ngờ nổi lên dưới chân Triệu Mãn Duyên, trong thời gian ngắn hóa thành gió xoáy, cuốn Triệu Mãn Duyên lên.
"Mẹ nó, cô làm gì vậy, tôi đến giúp..." Triệu Mãn Duyên bối rối, vội vàng dùng Nham Chướng, hắn dùng Nham Chướng tạo ra một lớp bảo vệ, ngăn phần lớn lực gió xoáy ở ngoài lớp nham thạch dày đặc.
"Đừng lãng phí thời gian, diệt bọn chúng." Mạc Phàm cảm thấy không thể kéo dài, thừa cơ hội này ra tay, Hỏa Hệ và Lôi Hệ trong tay như súng máy, liên tục bắn quét qua người các pháp sư công đoàn Hồng Sức.
Để không lan đến thôn dân, Mạc Phàm cố ý di chuyển hướng chiến đấu ra sau thôn, mà thôn dân trong lúc hỗn loạn cũng có cơ hội đào tẩu.
Người của Hồng Sức lúc này đâu còn quan tâm đến thôn dân, không giải quyết Mạc Phàm và Tương Thiểu Nhứ, bọn họ chắc phải chết ở đây. Muốn bọn họ giao tiền ra, còn không bằng giết bọn họ!
"Này này này, rốt cuộc làm gì vậy, bọn trộm cướp đều chạy trốn, cô tấn công tôi làm gì!" Triệu Mãn Duyên kêu lớn.
"Câm miệng, ta muốn giết ngươi!" Âu Ny cảm thấy bị lừa, giận sôi lên.
Chỉ thiếu chút nữa, nàng còn bị tên lừa đảo này lên giường, đối với Âu Ny mà nói, đó là vô cùng nhục nhã!!
"Giết hắn, ta muốn lột da hắn!" Âu Ny ra lệnh, để thủ hạ vây công Triệu Mãn Duyên.
Thực lực đám người Âu Ny mạnh hơn nhiều, không ít người là trung cấp pháp sư, bọn họ mạnh mẽ nắm giữ sức mạnh nguyên tố hủy diệt, từng đợt từng đợt đánh vào Triệu Mãn Duyên, Triệu Mãn Duyên vội vàng dựng các loại phòng ngự!
"Thằng nhãi này nhiều kỹ năng phòng ngự thật."
"Hắn vậy mà không chết."
Âu Ny thấy Triệu Mãn Duyên bị oanh tạc như vậy mà không hề hấn gì, tức giận đến sôi máu.
Dám chơi nàng Âu Ny, nhất định phải chém hắn thành muôn mảnh.
"Oanh, cho ta Ầm!!" Âu Ny giận dữ kêu lên.
"Âu Ny, cô nghe tôi giải thích... À không, cô giải thích trước đi, tôi rốt cuộc đắc tội cô chỗ nào." Triệu Mãn Duyên bận bịu vẫn còn thời gian nói chuyện.
Quanh người hắn còn có hai lớp bảo vệ, một lớp là năm đạo Thủy Ngự tuần hoàn, một lớp là Nham Chướng dưới chân bất cứ lúc nào cũng có thể dựng lên, những phép thuật kia rơi vào hắn, như nước mưa đánh vào ô, không có tác dụng gì.
Âu Ny thấy tên lừa đảo không biết xấu hổ này còn có nhàn tình nói chuyện, còn giả vờ không biết gì trêu đùa mình, càng thêm giận dữ, tự mình vận dụng cao cấp lực lượng!
Âu Ny rất ít khi bày ra cao cấp phép thuật trước mặt người khác, nhưng lần này nàng thật sự nổi giận!!