Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Tối Cường Hồng Bao Hoàng Đế - Chương 146 : Chiến thần! Chiến thần!

Đát Kỷ hơi u oán liếc nhìn Địch Doanh Doanh, lập tức bĩu môi, có chút không vui nói:

"Cái cô nỏ nữ cứ động tí là bắn người ấy, ta không thích chút nào."

Kỳ thực, lý do nàng không thích đối phương không hoàn toàn là vì có thêm một người tranh giành chủ nhân. Mà còn vì cung nỏ của đối phương có phần khắc chế một pháp sư như nàng.

"Nỏ nữ?"

Địch Doanh Doanh tỏ vẻ khó hiểu, nhưng nàng cũng biết tính tình của Đát Kỷ, ngoại trừ Tây Môn Hạo ra thì chẳng thèm để ý ai, chỉ là nể mặt thân phận chủ mẫu của nàng mới chịu nói đôi ba lời.

"Ê! Ngu Cơ muội tử, đại vương của ngươi ở đây này?"

Tây Môn Hạo thấy Ngu Cơ vẫn chưa nhập trạng thái chiến đấu, dứt khoát sắm vai Hạng Vũ luôn, dù sao hắn cũng là chủ nhân của nàng mà!

"Lớn. . . Không! Ngươi không phải đại vương, ngươi là chủ nhân!"

Ngu Cơ ưu thương lắc đầu, nước mắt đầm đìa, vẻ mặt như muốn khóc.

"Mẹ nó! Còn biết ta là chủ nhân của ngươi sao? Mau! Giết con nữ tế tự cụt một tay kia!"

Tây Môn Hạo chỉ tay vào Khổ Nặc, ra lệnh Ngu Cơ hành động.

Khí thế của Ngu Cơ trong chốc lát thay đổi, dù vẫn giữ vẻ mặt ưu thương, nhưng trên người nàng đã bùng lên sát khí nồng đậm!

"Vâng thưa chủ nhân! Ngu Cơ vì ngài mà chiến!"

Dứt lời, nàng giơ cao hai thanh cung nỏ đang tỏa ra lục mang, bắn về phía Khổ Nặc mấy mũi tên nỏ mang theo lục sắc quang mang.

"Rống! Né tránh!"

Hổ Đầu Nhân gầm lên một tiếng, phi thân vọt tới che chắn cho Khổ Nặc. Dù tránh thoát được mấy mũi tên, nhưng vẫn có một mũi tên lục sắc găm vào vai hắn!

"Hổ Đầu Nhân! Ngươi là Hạo gia đấy!"

Tây Môn Hạo chợt quát một tiếng, vung thanh đao ba mét ba liền xông về Hổ Đầu Nhân.

Cùng lúc đó, Khổ Nặc cũng đã phản ứng kịp, bắn ra mấy mũi băng tiễn về phía Ngu Cơ. Ai ngờ Ngu Cơ sử dụng chiêu Thần Phong, chân được lục mang bao phủ, tốc độ trong nháy mắt tăng lên, né tránh thành công. Đồng thời thừa cơ bắn ra mấy mũi tên nữa, thẳng vào mệnh môn của Khổ Nặc.

Khổ Nặc lúc này cũng có chuẩn bị, kích hoạt Thanh Phong Thuật lên người, tăng tốc độ của mình, né tránh được. Thế là, hai cô nàng trên chiến trường, thi triển công kích tầm xa và thuật gia trì qua lại, đánh nhau quên trời đất.

Bên kia, ma lân cũng lao vào giao chiến với ba kim giáp thần binh và hai con tọa kỵ, nhất thời khó phân thắng bại.

Về phần Tây Môn Hạo bên này. . .

Chỉ thấy Tây Môn Hạo một đao chém hụt, liền đưa tay xả hết toàn bộ đạn trong Nguyên Lực Tả Luân. Hổ Đầu Nhân dù là Đoán Thần hậu kỳ, nhưng tốc độ không nhanh bằng người sói, càng không nhanh bằng Khổ Nặc đang sử dụng Thanh Phong Thuật, chỉ trong chớp mắt đã trúng ba phát, lập tức máu chảy xối xả, đau đớn vô cùng.

"Hống hống hống! Ngươi vô sỉ! Có giỏi thì đừng dùng ám khí!"

Hổ Đầu Nhân bị đánh tức nổ đom đóm mắt, không nhịn được đành dùng chiêu khích tướng.

"Ám khí? Cạc cạc cạc! Hạo gia còn có trò hay hơn nhiều đây này!"

Tây Môn Hạo trong tay bỗng nhiên xuất hiện một quả lựu đạn cao bạo, sau đó dùng răng cắn chốt an toàn, trực tiếp ném về phía Hổ Đầu Nhân.

"Uy! Ngươi xem một chút đây là cái gì?"

Hắn dùng rất ít sức lực, thế nên quả lựu đạn cao bạo bay rất chậm, trông không giống như đang dùng ám khí chút nào. Hổ Đầu Nhân nhất thời chưa kịp phản ứng, không biết vật bốc khói trắng kia là cái gì. Vì tò mò, hắn đưa tay đón lấy, trợn trừng đôi mắt hổ nhìn kỹ.

Tây Môn Hạo nhìn xem kia ngốc lão hổ, không thể nín được cười.

"Một, hai, ba, bạo!"

"Oanh!" một tiếng vang thật lớn, đem tất cả mọi người giật mình kêu lên.

Một làn khói đen đặc quánh bao trùm Hổ Đầu Nhân, đợi khói đen tan hết, lộ ra Hổ Đầu Nhân với một cánh tay phải không còn, ngực bị nổ nát bươn, mặt đen kịt dính đầy máu tươi.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, trong lòng họ lúc này chỉ có ba chữ muốn nói với Tây Môn Hạo: Đồ vô liêm sỉ!

"A! ! !"

Hổ Đầu Nhân rốt cục phát ra một tiếng kêu thảm thiết, nhưng cũng đại diện cho kết thúc sinh mạng của hắn.

"Ô. . . Phốc phốc!"

Một cái đầu lâu biến dạng bay lên, ngay khoảnh khắc bay lên còn mang theo một tiếng hét thảm, có thể thấy được đao của Tây Môn Hạo nhanh đến mức nào.

Cùng lúc đó, Ngu Cơ muội tử cũng thừa thắng xông lên, lao về phía Khổ Nặc đang bị một quả lựu đạn làm cho tâm thần đại loạn.

"Trước trận múa! Kết thúc!"

"Sưu sưu sưu!"

Ngu Cơ bay đến trên đầu Khổ Nặc, vừa bay vừa tung ra mấy đạo công kích. Ngay lập tức nàng xoay người đáp xuống cách đối phương không xa, cung nỏ trong tay lục mang đại thịnh, bắn ra một mũi tên nỏ thô to.

"Sưu!"

"Bành!" một tiếng, đầu Khổ Nặc trong nháy mắt bị mũi tên nỏ đánh trúng, trực tiếp nổ tung tan biến. Chỉ còn lại một cỗ thi thể không đầu, đứng sững trên chiến trường.

"Rống!"

Lúc này ma lân gầm lên một tiếng, dưới móng vuốt đang đè chặt một con hổ yêu, miệng rộng ngoạm một phát liền cắn đứt đầu hổ yêu, nuốt chửng. Lại nhìn tên kim giáp thần binh kia, lúc này chỉ còn lại một tên, nhưng vẫn không biết sợ hãi là gì, tiếp tục điên cuồng công kích tọa kỵ của Khổ Nặc.

"Kết thúc!"

Tây Môn Hạo vọt nhanh tới, thanh đao ba mét ba trong tay hắn giơ cao, rồi bổ mạnh xuống.

"Phốc phốc!"

Con yêu thú đầy thương tích trong nháy mắt bị chém làm đôi, mảnh vụn văng tung tóe khắp mặt đất.

"Rống!"

Ma lân hưng phấn bắt đầu thôn phệ thi thể yêu thú dưới đất, chỉ thoáng cái đã nuốt sạch không còn gì, sau đó thân thể nó liền lóe lên một trận ma diễm.

"Đinh! Ma Diễm Kỳ Lân đẳng cấp tăng lên đến cấp ba!"

"Rống!"

Ma lân gầm lên một tiếng, hình thể lại lớn thêm một chút, ma diễm trên người càng thêm ngưng đọng và mạnh mẽ.

"Ha ha ha! Ha ha ha! Còn mẹ nó có ai? ! ! !!"

"Đông!"

Thanh đao ba mét ba đập mạnh xuống mặt đất. Tây Môn Hạo như một pho tượng chiến thần, nhìn thẳng vào mười mấy vạn đại quân đối diện, đã trở thành tồn tại vô địch ở Đoán Thần kỳ!

"Chiến thần! Chiến thần! Chiến thần. . ."

"Đông đông đông. . ."

Sĩ khí đại quân nhân tộc dâng cao, tiếng trống trận vang dội, tiếng hò reo chấn động trời đất. Thậm chí số đông quân đội nhân tộc còn xông ra khỏi cửa thành, phất cờ hò reo cổ vũ Tây Môn Hạo!

Người khác thì thôi đi chứ! Đây chính là Đại hoàng tử! Người của Hoàng gia mà được như thế này, làm sao không khiến những quan binh bán mạng vì Hoàng gia phải hưng phấn cho được.

"Đại hoàng tử bé bỏng của chúng ta thật lợi hại! Đúng là vô địch mà!"

Bạch Kỷ từ đáy lòng tán thưởng.

Một người Đoán Thần sơ kỳ mà liên tiếp giết chết mấy kẻ Đoán Thần trung kỳ và hậu kỳ, bản thân vẫn tràn đầy chiến ý nồng đậm, thật không thể không bội phục!

Thiết Mộc Lan thì đôi mắt lóe lên hào quang chói sáng, dù nàng hiện tại có thể một tay bóp chết Tây Môn Hạo, nhưng khi bản thân còn ở Đoán Thần sơ kỳ, tuyệt đối không thể chịu nổi ba chiêu từ hắn! Mặc dù đối phương sử dụng ám khí và quả "Phích Lịch đạn" vô sỉ kia, nhưng điều đó chẳng nói lên điều gì cả!

"Hạo ca ca! Ngươi là tuyệt nhất!"

"Chủ nhân! Ngươi là mạnh nhất!"

"Đại điện hạ! Vô địch! ! !"

Vợ cả, hầu gái, Cẩm Y Vệ, Nhật Thiên thiết kỵ của Tây Môn Hạo đồng loạt lớn tiếng hô vang. Bọn họ được theo một vị Đại hoàng tử như thế này, thật đáng giá!

Trái lại đối diện, thú nhân sĩ khí đê mê. Thậm chí những thú nhân ở tiền tuyến bắt đầu rút lui, từng tên sợ hãi nhìn Đại hoàng tử nước Khánh bá khí vô song kia. Liên tục chém giết mấy cao thủ Đoán Thần kỳ, kể cả một Tế Tự, khiến linh hồn của bọn chúng cũng bắt đầu run rẩy.

"Oa nha nha! Tây Môn tiểu nhi! Để ta đến lo liệu ngươi!"

Tên kim giáp tướng quân đã mất hết thể diện, rốt cục không chịu nổi nữa. Cứ tiếp tục như vậy, cuộc chiến này coi như bỏ đi! Nhận thua còn hơn!

Mọi bản quyền đối với phần chuyển ngữ này đều thuộc về truyen.free, vui lòng không sao chép dưới mọi hình thức.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free