Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Tội Nhân Của Định Mệnh - Chapter 1:

Vionitas tỉnh dậy trong cơn mê sảng, đôi mắt cậu mờ đục đầy mệt mỏi, thân thể dường như có một sức nặng vô hình đè lên cơ thể của cậu. Cậu ho ra một ngụm máu lớn, đôi mắt đảo một vòng khung cảnh xung quanh.

"Mình đang... Ở đâu đây?".

Cố lết thân thể tàn tạ đứng dậy, Vionitas giờ đã có thể nhìn thấy toàn cảnh khung cảnh xung quanh mình hiện tại. Những toà nhà đổ nát, hoang tàn, lối kiến trúc cổ điển của thời kỳ Victoria nhưng tất cả giờ đây chỉ là một đống hoang tàn. Cậu nhìn lên những toà nhà lớn, ở đó, khói đen bốc lên mù mịt như thể vừa trải qua một vụ cháy lớn, chính xác hơn khung cảnh hiện tại giống như một thành phố vừa bị tàn phá trong chiến tranh.

Cậu lại đi thêm vài bước thì bỗng vấp phải một thứ gì đó, ngã xuống mặt đất, cả người cậu như muốn sụp đổ không thể đứng dậy, nhưng dường như trong vô thức có gì đó đã kéo cậu đứng lên.

Thứ mà cậu vừa đụng vào là một cái xác, một thi thể không đầu bị thiêu cháy, máu dù đã khô nhưng khung cảnh vẫn khiến người nhìn rùng mình. Chỉ là Vionitas thì không như thế. Cậu không cảm thấy gì khi nhìn vào thi thể đó, hay đúng hơn có lẽ vào lúc này cậu đã quá mệt mỏi để cảm thấy bất cứ điều gì.

"À... Mình nhớ ra rồi".

Những hình ảnh cũ ùa về trong tâm trí của cậu trai trẻ. Hình ảnh của những ngọn lửa bùng lên trong đêm tối, tiếng vó ngựa vang rầm trời và tiếng gào thét đau đớn của những người bị tàn sát. Những kẻ trong bộ giáp bạc, cưỡi trên những con ngựa mang giáp, lưỡi kiếm của chúng loé lên trong đêm tối phản chiếu lại ngọn lửa đang cháy dữ dội thiêu rụi cả thành phố. Tiếng quát tháo của những kẻ man rợ đó vang lên.

"Giết sạch những kẻ phản kháng, cứ thoải mái làm những gì chúng mày muốn, nhưng đừng để cho đứa nào trốn thoát. Phải giết sạch, tất cả vì hoàng đế!".

Những người phụ nữ bị hãm hiếp đến chết, trẻ con bị tàn sát rồi ném vào ngọn lửa điên dại, người lớn bị giết mà không thể chống trả, để mặc cho chúng giết hại, chà đạp. Những kẻ đã làm tất cả điều này lại chính là quân đội của hoàng đế, người trị vì của đế quốc này.

Vionitas cười lên, một nụ cười không thành tiếng do đã chẳng còn sức lực, nhưng nụ cười đó đầy chua xót, cậu không thể khóc vì chính nước mắt của cậu cũng đã không còn. Cậu lết đi từng bước, từng bước về phía trước. Bước chân cậu đi trong vô định, không biết sẽ đi về đâu, nhưng cậu phải đi, có gì đó thôi thúc cậu phải tiếp tục tiến lên, có lẽ vì sự sống, có lẽ vì một chút hi vọng mong manh.

Con phố được xây dựng theo cách kiến trúc của Châu Âu thời kỳ cận đại với ở giữa là một con sông lớn với hai bên bờ và một cây cầu lớn ở phía xa. Ánh trăng trắng sáng rực trong màn đêm tĩnh mịch, nó chiếu xuống mặt sông nhưng sắc phản chiếu của mặt sông lại ánh lên một màu đỏ quái dị.

Cậu từng bước tiến lại lan can của dòng sông, tay vịn vào trong mà quan sát bên dưới. Dòng sông đó đỏ như máu, xác động vật như chim, chuột, bọ, giòi, gián… Chúng chất đầy trên dòng sông mà chết trôi theo dòng nước. Cái mùi kinh tởm của cả con sông bốc lên làm Vionitas liền muốn ói thêm lần nữa, cậu chịu không nổi, cổ họng nóng ran, cuối cùng cậu đã xả hết xuống dòng sông đó.

Sau khi giải quyết tất cả xong, mũi cậu gần như nghẹt tịt không ngửi được mùi nữa nhưng bù lại đầu óc cậu giờ đã minh mẫn hơn.

Bụng cậu réo lên, cơn đói khủng khiếp khiến cậu khụy xuống. Cậu nhìn hình ảnh chính mình phản chiếu từ dòng nước đỏ thẫm. Một gương mặt trẻ con hốc hác với đôi mắt vàng không còn sức sống, mái tóc rối bời không khác gì một kẻ ăn mày. Vionitas năm nay chỉ mới 7 tuổi, bản thân cậu cũng có một gia đình và khi cậu nhìn chính mình, cậu lại nhớ đến hình ảnh đó.

Hình ảnh người mẹ của cậu, người thân duy nhất cậu có và là gia đình duy nhất của cậu bị quân lính hãm hiếp, sau khi làm xong, chúng đã cắt đầu mẹ cậu rồi thiêu toàn bộ thân xác bà ấy. Khi đó, cũng là gương mặt này, gương mặt của kẻ thảm hại đã không bảo vệ được gia đình này là thứ duy nhất cậu có.

Vionitas cố gắng cúi xuống, cậu cố khuều tay xuống dòng sông máu mà lấy lên xác của một con chuột chết, cậu không ngại lập tức ăn ngấu nghiến nó.

Lúc này cậu chỉ có một suy nghĩ: "Phải tiếp tục sống"

Ăn xác động vật chết và uống nước từ dòng sông máu, mùi vị của nó kinh tởm đến mức có thể giết chết cậu ngay lập tức, cậu muốn nôn tất cả ra nhưng ý chí đã giúp cậu chặn tất cả lại, cố nuốt tất cả vào. Nằm vật ra mặt đất, vết thương từ cơ thể hành hạ cậu, cậu lại cố gắng đứng dậy mà tiếp tục tiến lên.

Những hạt mưa đầu tiên rơi xuống, tiếp sau đó là cơn mưa lớn ồ ạt đổ xuống. Nó như dòng nước của trời ban xuống gột rửa đi tất cả mọi thứ, máu của người đã chết dần trôi theo cơn mưa mà chảy đi về nơi họ thuộc về. Máu trên người của Vionitas được rửa sạch, nhưng giờ đây, quần áo cậu ướt sũng, mái tóc cậu rũ uống, nhưng mắt cậu vẫn vô hồn đến lạ.

Chân cậu không chậm bước mà vẫn tiếp tục tiến lên, nhưng đi rồi sẽ đi về đâu khi chính bản thân cậu còn không biết được nơi mình sẽ đến?.

Đi và lại đi, cậu đi đến một nhà thờ đổ nát. Ở nơi cao nhất là bức tượng của một vị thần đã bị đập nát đầu. Vionitas lết thân xác của mình đến trước bức tượng.

Cậu không cầu nguyện, cũng không cầu xin, cậu chỉ đứng đó mà nhìn.

Nơi cậu sống là một nơi tràn đầy những con người với một trái tim tràn đầy đức tin. Nhưng rốt cuộc thì sao? Đức tin cũng không thể giúp họ thoát khỏi sự tàn sát của quân đội đế quốc.

Cậu không oán trách vị thần đã bỏ rơi họ, cũng không oán trách những con người đã ngu muội tin rằng sẽ có một vị thần xuất hiện cứu họ.

Cậu chỉ đơn giản là không làm gì cả, những gì có được là khung cảnh vẳng lặng nơi nhà thờ đổ nát.

Bỗng, cậu hỏi.

"Thưa ngài, vì sao chuyện này lại xảy ra?".

Cậu không hề chất vấn thần thánh, cậu chỉ muốn biết lý do, cậu đã thắc mắc kể từ lúc cậu tỉnh dậy.

"Tại sao tôi vẫn còn sống?".

Cậu tuyệt vọng đến mức muốn ngã xuống, cậu tuyệt vọng đến mức không dám nhìn thẳng vào vị thần mà cậu đã từng cùng mẹ cầu nguyện mỗi đêm. Tại sao cậu vẫn còn sống? Một người như cậu tại sao lại vẫn còn sống chứ không phải ai khác?.

Cậu, Vionitas chỉ là kẻ thất bại, kẻ vô dụng. Sinh ra trong gia đình thiếu thốn tất cả mọi thứ, người cha vì cờ bạc mà qua đời, người mẹ mất đi đôi chân của mình trong một vụ tai nạn. Cả hai mẹ con sống nương tựa vào nhau trong khu nhà xập xệ được chắp vá bằng những nguyên liệu bỏ đi của người khác.

Ngày ngày phải trộm cắp, phải chạy trốn, phải làm mọi cách để có cái ăn. Khi mùa đông đến, cậu và mẹ chỉ có thể ôm lấy nhau mà cùng vượt qua. Và cậu cũng từng hỏi mẹ:

"Mẹ ơi, tại sao chúng ta phải sống dù cho cuộc sống tồi tệ như thế này ạ?".

Mẹ cậu khi đó chỉ đáp lại bằng một nụ cười hiền từ nhưng lại không đưa cho cậu câu trả lời. Khi đó, cậu đã coi mẹ là lý do duy nhất để cậu có thể tiếp tục sống tiếp. Nhưng giờ đây thì sao? Chẳng còn gì cả, chẳng còn bất cứ ai ở cạnh, nhưng cậu vẫn còn sống. Tại sao?.

Cậu quay người rời đi, từng bước rời khỏi nhà thờ, cậu lại bước đi trong vô thức nhưng lại đi mà không biết phía trước sẽ có điều gì. Đi mà không biết bản thân sẽ đi đâu. Những câu hỏi không lời giải đáp bắt đầu xuất hiện trong đầu cậu.

"Điều gì đã khiến mình sống sót"

"Tại sao mình vẫn còn sống?"

"Tại sao chỉ có một mình mình".

"Dù mình còn sống thì có thể thay đổi được gì chứ..."

"Bởi vì mình... Chỉ là một kẻ vô dụng"

Cậu càng đi, sức lực càng yếu dần. Cơ thể Vionitas đã rã rời, không thể biết vì sao cậu vẫn có thể tiếp tục di chuyển, bởi dường như đôi chân của cậu đã chẳng thể tiếp tục nữa rồi mới phải. Chỉ là không vì lí do gì cả, không vì bất kỳ ý nghĩa nào, cậu vẫn cứ tiếp tục bước.

Có người đã chết nhưng vẫn sống mãi, nhưng có những người còn sống nhưng chắc khác gì đã chết. Vô định, lạc lối, để rồi rốt cuộc cậu sẽ đi về đâu?

Xung quanh Vionitas giờ đây là một màu trắng xoá, một làn sương mù trắng bao quanh lấy tất cả không gian, Vionitas lạc lối đi vào bên trong, không vì tò mò, không vì bất cứ điều gì khác ngoài sự trống rỗng. Khi Lớp sương mù dần tan đi, cuối cùng, cậu đã biến mất không một dấu vết.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free