(Đã dịch) Trạch Thiên Ký - Quyển 7 - Chương 111
Dây diều đã buộc chặt vào càng xe, bức họa theo gió lượn bay trên nền trời.
Tiểu đạo sĩ không dám nhìn cảnh chiến trận thảm khốc bốn phía, dùng đôi tay nhỏ bé bụm mặt, thỉnh thoảng lén lút liếc nhìn, vẫn bị dọa cho thân thể run run.
Màn xe đã vén lên, Thương Hành Chu ngồi cạnh xe, chân chạm đất.
Nếu Trần Trường Sinh có mặt tại đây lúc này, ắt sẽ nhận ra hắn đã già đi rất nhiều so với thời ở Lạc Dương, đầu giờ đã bạc trắng.
Trong tay hắn cầm một cây quạt, chậm rãi đong đưa, mái tóc bạc khẽ lay động.
Hắn nhắm mắt, lắng nghe tiếng chém giết cùng âm thanh máu tươi văng lên không trung trên bình nguyên, không chút ghét bỏ, cũng chẳng say mê.
Hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, bởi trước thời khắc cuối cùng này, tất cả chuyện đã làm cùng mọi người đã gặp chỉ là một cuộc lữ hành.
Hắn biết rõ nguyên do Ma tộc dốc toàn lực truy sát mình.
Hắn dĩ nhiên sẽ không rời đi.
Điều hắn muốn, chính là thu hút chủ lực Ma tộc, đồng thời cung cấp chứng cứ cần thiết cho đối phương.
Đó là một đại cục mà cả hai bên đều cần đến.
Hắn sẽ không gửi đi bất cứ tin tức gì đến trung quân trướng bên kia—— trung quân trướng càng trầm lặng, Ma tộc lại càng muốn giết hắn—— trong tình huống như thế, nếu hắn bỏ mạng dưới tay Ma tộc, rất nhiều tướng sĩ cùng giáo sĩ ắt sẽ nảy sinh ý kiến đối với Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung, qu��n đội Nhân tộc ở tiền tuyến thậm chí có thể vì thế mà phân liệt.
Hắn biết Trần Trường Sinh sẽ phải chịu áp lực khổng lồ, nhưng hắn chẳng mảy may để tâm, bởi nếu ngay cả chút áp lực này cũng không chịu nổi, thì có tư cách gì làm học trò của hắn?
Từ sáng sớm giết chóc tới khi mặt trời nhô cao, đội ngũ tiền phong Ma tộc lang kỵ rốt cục đã đột phá tầng tầng phòng ngự của huyền giáp trọng kỵ, tiến tới trước tiểu sơn.
Nhưng những cự lang khát máu nước bọt chảy ròng ròng, không ngừng thở dốc, căn bản không thể bước lên tiểu sơn dù chỉ một bước, đã bị mấy ngàn mũi thánh quang nỏ bắn chết toàn bộ.
Trong tình huống số lượng thánh quang nỏ đã ngày càng ít ỏi, việc bắn ra số lượng lớn như thế chỉ trong một lượt, đã là cảnh tượng vô cùng hiếm thấy trên chiến trường.
Chỉ có thể nói, dù là Bành Thập Hải hay các tướng lãnh binh sĩ khác trong đông lộ quân, đều coi trọng an nguy của Thương Hành Chu còn hơn cả trời.
Bốn phía tiểu sơn, khắp nơi đều là tử thi cùng người bị thương.
Kỵ binh Nhân tộc một lần nữa vây quanh tiểu sơn, tiến hành một phen dọn dẹp đơn giản. Gặp thương binh Ma tộc, đương nhiên là bổ thêm một đao; còn gặp đồng bào bị thương, liền đưa lên núi, tạm thời đặt trên sườn núi, chờ đến khi chiến sự tạm ngưng, Ly cung thần quan cùng các thầy trò Thanh Diệu Thập Tam ti đến cứu trị, chỉ mong khi ấy, người bị thương còn sống.
Bọn lính đặt người bị thương trên sườn núi, nói vài lời an ủi, rồi cũng đành rời đi.
Dĩ nhiên, trước khi rời đi, bọn họ không quên hướng về phía cỗ xe nhỏ kia khấu đầu mấy cái.
Tiểu đạo sĩ tách các ngón tay, lộ ra đôi mắt đen láy lúng liếng, nhìn Thương Hành Chu.
Thương Hành Chu không mở mắt, nói: "Chữa không được thì chớ đến phiền ta."
Tiểu đạo sĩ vui vẻ vâng lời, từ trong tay áo lấy ra hai sợi dây, buộc chặt ống tay áo đạo bào rộng rãi nơi cổ tay, liền chạy lên sườn núi.
Sườn núi toàn là thương binh, dĩ nhiên không một ai ngăn cản cậu.
Chẳng qua cậu không mang hòm thuốc, không biết tính chữa trị ra sao.
Khoảnh khắc sau đó, tiểu đạo sĩ từ ngón tay cởi xuống kim châm, bắt đầu độ châm cầm máu cho thương binh, thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng chân thành.
Từ trước mặt thương binh này chuyển sang thương binh khác, khuôn mặt nhỏ nhắn vì nóng mà đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Có một tên thương binh đội chiên mạo khá hiếm gặp trên chiến trường, che khuất phần lớn gương mặt, bộ phận lộ ra ngoài có chút mơ hồ xanh xao.
Nhìn tên thương binh kia, tiểu đạo sĩ gãi gãi đầu, nói: "Trúng độc sao? Chẳng lẽ ta cũng không chữa được rồi."
Nói xong câu đó, cậu không thể làm gì khác đành tạm thời bỏ qua tên thương binh kia, cầm máu cho thương binh khác trước.
Làm xong những chuyện này, cậu trở lại trước xe, nhìn Thương Hành Chu cười ngọt ngào, trong trẻo hô: "Lão tổ, con đã về!"
Khoảnh khắc sau đó, nụ cười trên mặt tiểu đạo sĩ biến thành bộ dạng lã chã chực khóc, rõ ràng khẩn trương tới cực điểm, lặng lẽ nói mấy chữ.
Không biết tự lúc nào, Thương Hành Chu đã mở mắt.
Hắn bình tĩnh gật đầu.
Tiểu đạo sĩ động tác nhanh nhẹn chui vào trong xe, núp sát phía sau hắn.
Thương Hành Chu nhìn về nh���ng thương binh trên sườn núi, tầm mắt theo ngón tay tiểu đạo sĩ đặt trên vai hắn mà di chuyển, cuối cùng rơi vào người một tên thương binh.
Chính là tên thương binh đội chiên mạo, với sắc mặt có chút xanh xao kia.
Thương Hành Chu lẳng lặng nhìn tên thương binh kia.
Một nếp nhăn nhợt nhạt dần dần hiện ra nơi khóe mắt hắn, bị gió thổi nhẹ, trở nên càng lúc càng sâu.
Bỗng nhiên, một luồng quang mang chói lọi đến cực điểm xuất hiện trong mắt hắn.
Bên ngoài hơn mười trượng, nơi cổ họng tên thương binh kia lặng yên không một tiếng động xuất hiện một khe không gian.
Khe không gian là tồn tại sắc bén nhất trong thiên địa, có thể trực tiếp thông tới chốn âm u.
Giọt máu hiện ra trên làn da xanh xao, sau đó chậm rãi cắt rách.
Tên thương binh kia bỗng nhiên mở mắt, thân thể giống như món đồ chơi bằng đường lâm vào trong nước, chìm dần xuống lòng đất.
Cái khe không gian kia tùy theo đó cũng rơi xuống mặt đất.
Thân thể tên thương binh kia hóa thành một mảnh sương khói, tràn ra từ bùn đất, rồi lan tỏa khắp sườn núi xung quanh.
Thương Hành Chu bỗng nhiên nhắm hai mắt lại.
Bức họa lớn được diều treo lơ lửng trên bầu trời, là cảnh lửa đốt già lam tự.
Bỗng nhiên, trong phế tích hừng hực thiêu đốt xuất hiện một thiếu niên đạo sĩ.
Thiếu niên đạo sĩ này dung mạo anh tuấn, chính là Thương Hành Chu thuở thiếu thời.
Hắn nhìn về bốn phía bình nguyên, ánh mắt sắc bén vô cùng, tựa như có thể nhìn thấu mọi quỷ vực.
Ở bên trong bức họa, trong đôi mắt thanh tịnh của thiếu niên đạo sĩ xuất hiện hơn mười đạo quang mang sáng ngời.
Trong xe, trên mặt Thương Hành Chu có thêm hơn mười đạo nếp nhăn khắc sâu.
Xoẹt xoẹt! Xoẹt xoẹt!
Tiểu sơn bốn phía xuất hiện thêm nhiều tiếng cắt sắc bén.
Khe không gian dần dần yên diệt.
Hắc Bào hiện ra thân hình.
Phục sức của kỵ binh Nhân tộc sớm đã biến thành mảnh vụn, rồi theo gió mà biến mất.
Món hắc bào đã bảo vệ hắn ngàn năm cũng xuất hiện mấy vết rách.
Huyết thủy đỏ lòm từ một vài vết rách chảy ra.
Quả nhiên truyền thuyết là thật, Hắc Bào đúng là một con người.
...
...
"Không ngờ, ta lại bị ngươi đánh lén thành công."
Hắc Bào nhìn Thương Hành Chu trong xe, cất tiếng.
Thanh âm của hắn xuyên qua mũ trùm, có chút trầm thấp, cũng có chút tà ác, chẳng qua giờ khắc này lại nhiều thêm chút động dung.
Đúng như lời hắn nói, hôm nay hắn mạo hiểm vô cùng lớn, giả trang kỵ binh Nhân tộc, tiến tới trước mặt Thương Hành Chu, chính là để đánh lén giết chết đối phương.
Ai có thể ngờ, Thương Hành Chu lại khám phá hành tung của hắn, suýt nữa đã phản đánh lén mà giết chết hắn.
"Năm đó học trò ngươi ám sát học trò của ta cũng dùng đúng chiêu này, nay ngươi lại dùng chiêu này, tái diễn như thế, quả thực khiến người ta thất vọng."
Thanh âm của Thương Hành Chu không có bất kỳ ba động cảm xúc nào, lãnh đạm tựa như đối phương không phải là Ma tộc quân sư, cũng chẳng phải cố nhân.
Hắn nói dĩ nhiên là chuyện mười mấy năm trước, khi Ma Quân trẻ tuổi ngụy trang thành trận sư bị trọng thương, để Trần Thù và An Hoa thuộc Tùng Sơn quân phủ mang lên tuyết lĩnh tìm chủ nhân Chu Sa đan.
Hắc Bào nói: "Bệ Hạ lúc ấy muốn giết chính là tiên đế, không hề liên quan gì tới Trần Trường Sinh."
Thương Hành Chu nói: "Vô luận như thế nào, cuối cùng vẫn là thủ đoạn cũ rích, nếu không vì sao ngay cả người học trò này của ta cũng không thể gạt được chứ."
Tiểu đạo sĩ ở phía sau hắn lắng nghe, hoàn toàn không hề biết đối với mình mà nói, đây là một câu nói trọng yếu đến nhường nào.
Hai năm qua, rất nhiều người đều biết Lạc Dương Trường Xuân Quan có thêm một tiểu đạo sĩ, ở bên cạnh phụng dưỡng Thương Hành Chu, rất được lưu ý.
Nhưng Thương Hành Chu thủy chung không nói rõ, tiểu đạo sĩ này rốt cuộc có quan hệ thế nào với hắn.
Cho tới tận hôm nay, ngay trước mặt Hắc Bào, hắn mới thốt ra một câu như vậy.
Làm học trò của Thương Hành Chu, rốt cuộc có ích lợi gì?
Ngươi chỉ cần biết, hiện tại hắn thu hai học trò, một người làm Hoàng đế, một người khác làm Giáo Hoàng, như vậy đã là đủ rồi.
Hắc Bào cũng không nhịn được mà liếc nhìn tên tiểu đạo sĩ kia một cái.
Bố cục của hắn hôm nay, mặc dù không mới mẻ, nhưng kỳ thực có khả năng thành công rất lớn, ai ngờ lại bị một đứa bé khám phá.
Nếu nói phúc duyên thâm hậu, có lẽ chính là ý này.
Quý độc giả đang thưởng thức bản dịch tâm huyết này, độc quyền tại truyen.free.