Trái tim hình nhân - Chapter 1: Chương mở đầu: Tỉnh giấc
"Đây là... Đâu? Ta... Là ai?"
Khi khớp nối trên mí mắt nhẹ dần, một chút ánh sáng từ bầu trời cao vút kia tràn vào mắt ta, ta nhận thấy bản thân đang ở một nơi xa lạ. Cơ thể ta đang nằm bất động trên một cánh đồng xanh mướt, bộ lễ phục bằng lụa màu trắng ngà bị bùn đất dưới lưng vấy bẩn.
Và ký ức của ta...
Trống rỗng.
Đôi khi có những cơn gió thổi qua làm lay động nền cỏ bên dưới, tạo ra âm thanh xào xạc nghe thật lạ tai. Khi cơn gió lướt qua gò má mà thổi bay đi những hạt bụi còn đọng lại trên mí mắt, ta mới hiểu bầu trời là như thế nào. Nó trong xanh và sâu thẳm. Thỉnh thoảng cũng có những thứ màu trắng bồng bềnh chậm rãi bay qua. Phải mất một lúc lâu, ta mới biết đó không phải dị vật trong mắt.
Ta đang ở đâu? Ta là ai? Ta là thứ gì? Sao ta không cử động được? Thứ gì đang động đậy ở dưới lưng ta vậy?
Và rồi, một âm thanh lạ lẫm vang lên giữa đồng cỏ bạt ngàn.
"Cẩn thận!"
Chỉ vài khắc sau âm thanh đó, tầm nhìn ta bị che khuất bởi một bóng đen không định hình. Khung cảnh trước mắt ta lảo đảo qua lại một hồi rồi dừng lại ở một nhúm cỏ dưới đất. Đấy là khi ta biết cỏ - thứ ta đã nằm lên là thứ gì.
Ngoài điều ấy ra, ta nhận thấy được một hơi ấm nhỏ nhoi đang ôm lấy cơ thể ta. Cho ta một cảm giác khác xa với nền cỏ lạnh lẽo ta đã nằm lên khi nãy. Không chỉ vậy, trước ngực ta cũng có một cảm giác mềm mại không như cảm giác nhột nhột từ cỏ. Thiết nghĩ, có lẽ ký ức hạn chế của ta khiến ta chỉ có thể so sánh những cảm giác này với sự vật đã biết.
"Cô có sao không!? Suýt thì cô bị bọn chúng ăn rồi đấy!" Âm thanh đó lại vang lên từ sát bên tai, đồng thời cũng gạt phăng đi những sinh vật màu xanh bám trên lưng ta. "À, để tôi đỡ cô ngồi dậy nhé."
Cơ thể ta được dựng thẳng đứng lại, để mông ta nằm bệt trên nền cỏ. Theo phán đoán của ta, đây là hành động ngồi. Đây cũng là lần đầu ta thấy cái thứ đã kéo ta ra khỏi chỗ mà ta đang nằm. Đó là một thứ có hình thù không giống như ta, khoác trên người những mảnh vải chắp vá lên nhau. Nhưng thứ đó lại có hai dị vật hình tam giác đầy lông màu nâu trên đỉnh đầu cùng màu tóc của thứ đó. Với lại, hai thứ ở trên ngực cô ta to hơn ta. Thật khác thường.
"Được rồi, cô có thể nó... Oa oa oa!"
Ngay khi ta ngồi xuống và thứ đó thả ta ra, trọng tâm cơ thể ngay lập tức mất thăng bằng và ngã về phía sau. Thứ đó với khuôn mặt lấm lem bùn đất và đôi mắt nâu to tròn đã nhanh chóng đỡ lấy ta và đưa ta về tư thế ngồi một lần nữa.
Nhưng nỗ lực của thứ có dị vật trên đầu kia vẫn vô dụng. Cơ thể ta liên tục mất trọng tâm và ngã ngửa ra sau dù cho thứ đó có thử bao nhiêu lần. Cuối cùng, thứ đó để cơ thể ta tựa vào một tảng đá gần đó. Và lần này, ta không ngã nữa. Thứ đó thở phào một hơi rồi lấy tay vuốt đi giọt nước trên trán mà nói nhỏ:
"Cuối cùng thì... Tình trạng như thế này không biết có thể nói không ta? Cũng không có vết thương gì."
Nói rồi, thứ đó đi lòng vòng xung quanh ta, đôi mắt cứ liên tục dán chặt vào ta như đang dò xét điều gì đó.
"Ta có thể nói." Ta cất tiếng. "Nhưng ta không cử động được."
Thứ đó bỗng la lên một tiếng "A" rất lớn rồi lùi một bước về phía sau. Gương mặt thứ đó biểu lộ một cử chỉ thật lạ thường, ta không thể phân tích được biểu cảm này. Nhưng rồi, thứ đó bỗng tiến nhanh lại gần ta rồi để một bên gối xuống. Hai tay thứ đó đặt lên vai ta, ghì chặt xuống rồi dí sát mặt vào ta mà hỏi liên hồi:
"Cơ thể cô bị sao thế!? Sao lại không cử động được? Vừa nãy sao cô không nói... À không phải, sao cô lại nằm ở đấy thế!? À vì cô không cử động được... Ơ nhưng mà... Cái này, thì thế... Ơ cơ mà... A, chết tiệt thật..."
Thứ đó cứ liên tục thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt của mình, hai dị vật trên đầu kia cũng phản ứng theo mỗi khi lông mày thứ đó dãn ra hay nhăn vào. Cuối cùng, thứ đó thở ra một hơi phù thật dài rồi quay trở lại nhìn thẳng vào mặt ta. Lần này, lông mày thứ đó hơi trùng xuống, biểu cảm không còn bấn loạn như trước mà thay vào đó hai khóe miệng lại nhỉnh lại đôi chút. Thứ đó từ tốn nói với ta:
"Bắt đầu từ cơ bản trước nhé. Cô tên là gì?" Rồi, thứ đó lấy tay chỉ vào mặt mình. "Tôi tên là Haga. Người vừa cứu cô đó."
"Tên..."
Quả là một định nghĩa kỳ lạ. Thứ đó tên là Haga. Vậy ta tên là gì? Phỏng đoán đây có lẽ là cách gọi chung của ta và thứ đó. Cỏ cũng là Haga, tảng đá cũng là Haga, bầu trời kia cũng là Haga. Vậy tên ta, cách gọi của ta là:
"Haga."
"Ể? À ừm, đúng rồi, tên tôi là Haga. Thế còn cô, cô tên gì?"
Phỏng đoán của ta đã sai. Haga không phải cách gọi chung, Haga là cách gọi riêng của thứ đó. Vậy tảng đá vẫn là tảng đá, cỏ vẫn là cỏ, bầu trời vẫn là bầu trời. Vậy tên ta là:
"Ta."
"À phải, đúng rồi. Tôi hỏi cô đó." Haga gật nhẹ đầu. "Cô tên gì?"
Phỏng đoán tên "ta" không phải là câu trả lời đúng. Vậy tên ta là:
"Cô."
"À ừm, tôi, Haga. H-A-G-A, Haga là tên tôi. Tôi hỏi tên cô cơ."
Phỏng đoán "cô" cũng không phải là một câu trả lời. Một thiết lập định sẵn trong ta đưa ra một câu trả lời khác khi ta phỏng đoán sai ba lần. Cụm từ được lập sẵn đó xuất hiện trong đầu ta, và rồi tuôn ra khỏi miệng ta:
"Chịu."
"Chịu... Á?"
Hai khóe miệng của Haga lung lay một chút. Đôi mắt Haga mở to, lông mày đi lên tới tận gần trán. Cũng rất nhanh, Haga gục mặt xuống, lầm bầm nói những thanh âm lọt vào thính giác ta:
"Mất ký ức cơ à... Còn ở mức này thì..."
Haga lại thở dài thườn thượt rồi không nói gì thêm. Sau đó một khoảng lặng ngắn, Haga bỗng bỏ tay đang ghì lên vai ta rồi đập mạnh vào hai má mình. Haga đứng phắt dậy rồi lại cúi thấp xuống một chút. Haga đưa tay ra về phía ta, hỏi một cách chậm rãi:
"Cô có muốn về nhà tôi không? Tuy có lẽ không hợp ý cô lắm..." Vừa nói, Haga vừa liếc mắt vào bộ lễ phục ta đang mặc. "Nhưng còn tốt hơn lăn lội ngoài này nhỉ? Cô thấy sao?"
Haga đứng đối diện với ta. Đôi mắt long lanh của Haga nhìn vào đôi mắt của ta mà vẫn tiếp tục đứng như vậy. Chỉ cho đến khi một làn gió thổi qua hai chúng ta khiến tóc của ta và Haga khẽ lay động, vòm miệng của Haga mới phát ra một "A" ngắn. Haga ngay lập tức chắp tay lại trước mặt rồi lại cúi xuống sâu hơn nữa trước mặt ta.
"Tôi xin lỗi! Tôi quên mất cô không thể di chuyển! Thật sự xin lỗi!" Và rồi, Haga liếc nhẹ về phía ta với lông mày trùng xuống trong khi vẫn giữ nguyên tư thế đó mà thủ thỉ. "Cô chỉ cần đồng ý hoặc không... Là được."
Nhà mà Haga nói lại là một cụm từ lạ nữa mà ta chưa được nghe. Từ đó kết luận, Haga biết nhiều thứ ta không biết. Theo phỏng đoán, ta đi theo Haga ta sẽ biết nhà là gì, biết được ta là ai, đây là đâu.
"Đồng ý." Ta mở miệng nói.
Haga đứng thẳng dậy, miệng há ra mà lặng im đứng nhìn ta. Vài giây sau, khóe miệng Haga lại nhoẻn lên. Haga quay người lại, chỉ về phía đằng sau mà lớn tiếng nói:
"Nhà tôi ở đằng kia dưới đồi kìa. Giờ tôi cõng cô về nhé..."
Haga bỗng chốc đứng im lại, nhìn về phía tay mình đang chỉ. Đằng đó, nơi Haga đang chỉ là một vùng trời màu đỏ cam lẫn với nhau. Giữa đó còn có một thứ hình cầu sáng rực đỏ. Ánh sáng của thứ đó phát ra không còn chói sáng như khi ta mới thức dậy. Nó nhẹ hơn và không khiến tầm nhìn của ta bị lóe sáng.
"Được rồi Haga, mày làm được mà..."
Haga đứng đó, lẩm bẩm điều gì đó. Sau đó, Haga nắm chặt bàn tay lại và quay về chỗ ta. Haga lại quỳ xuống, nhưng quay lưng về phía ta. Haga đặt hai cánh tay của ta vòng qua vai, hay tay Haga thì vòng ra sau ôm lấy đùi ta rồi nhấc bổng ta lên và chùng xuống một chút.
"N-Nặng..."
Phỏng đoán đây là hành động cõng mà Haga đã đề cập. Phỏng đoán thêm, nặng là để nói đến ta. Phỏng đoán nữa, "nặng" có thể là tên ta.
"Ta, nặng?" Ta hỏi Haga để đảm bảo phỏng đoán chính xác. Tránh sai sót như những lần trước.
"Hể? À không, cô không nặng đâu! Tôi chỉ bất chợt thốt ra thôi... Ha ha ha."
Ta đã hỏi Haga, "nặng" quả nhiên không phải tên ta. Tuy vậy, ta không hiểu những chữ "ha" ở cuối câu của Haga nói lên điều gì. Trước khi ta kịp hỏi, Haga đã bắt đầu bước đi những bước bình bịch chậm rãi tiến về phía trước.
Lại lần nữa, ta cảm nhận được hơi ấm từ Haga truyền đến toàn cơ thể ta. Nhưng đây lại không phải ôm mà là cõng. Vậy nên, kết luận là hơi ấm truyền đến ta khi ta và Haga tiếp xúc cơ thể với nhau. Nhưng cảm giác mềm mại khi ôm Haga lại không có tồn tại khi Haga cõng ta. Kết luận ôm là hành động truyền hơi ấm và cảm giác mềm mại.
Haga cứ vậy cõng ta chầm chậm mà tiến về phía hòn đỏ rực rỡ trên bầu trời kia.
Khung cảnh trước mắt ta cứ mỗi lúc một to hơn và những thứ được dựng nên bởi gỗ và lá khô càng ngày càng hiện rõ. Phải cho đến khi hòn đỏ kia chìm xuống và biến mất, những đốm sáng nhỏ hiện ra trên bầu trời tối quang đãng, Haga mới dừng lại ở trước một đống gỗ và lá khô.
"Về nhà rồi!" Haga với những giọt nước lăn dài trên mặt thốt lên.
Vậy hóa ra trong vô vàn những đống gỗ và lá khô giống nhau này, thứ trước mặt ta đây là nhà. Căn nhà sử dụng những thân gỗ dựng xung quanh bốn mặt rồi lại dùng những lớp lá khô chồng chất lên nhau ở bên trên. Kết luận, nhà là một cấu trúc gồm bốn mặt và một lớp lót ở trên đỉnh.
Haga nặng nề cõng ta tiến đến phía trước lớp lá treo ở nhà khác biệt với những khung nhà bên ngoài. Hai người bọn ta đi xuyên qua chúng, bên trong ngôi nhà của Haga cũng hiện lên rõ ràng trong mắt ta. Haga đi đến một đống cỏ khô đặt trong nhà và nhẹ nhàng đặt ta nằm xuống.
"Cô nằm nghỉ ở giường chút nhé, tôi đi đun nước tắm đây."
Haga sau đó vuốt đi những giọt nước đang chầm chậm chảy xuống từ xương quai xanh rồi bỏ đi ra ngoài, để lại ta một mình trong nhà. Ta tự hỏi, đun nước mà Haga nói là hành động gì? Nhưng ngoài điều đó, trong nhà của Haga có nhiều thứ rất kỳ lạ khiến ta không thể định nghĩa được chúng.
Trên trần nhà mà tầm mắt ta đang hướng lên, ngoại trừ giàn gỗ được dựng để lớp lá khô trên đó còn treo lủng lẳng nhiều thứ hình thù kỳ lạ được đan từ những dây leo còn xanh. Trong số chúng, ta nhận ra được thứ mà tưởng là dị vật trong mắt khi ta nhìn lên trên bầu trời. Phỏng đoán rằng những thứ Haga treo trên này để mô tả bầu trời.
Liếc sang bên cạnh, ta thấy một mặt đá phẳng được dựng ngang trên không, chống đỡ bởi bốn cọc bằng đá với kích cỡ khác nhau. Trên mặt đá đó vẫn còn vương vãi những mảng lông với hoa văn đa dạng. Ở góc mặt đá còn có một khối đá với hình dạng góc cạnh, phản chiếu sự vật trước nó. Và trong khối đá, ta thấy một sinh vật lạ.
Sinh vật đó có một mái tóc đen dài, khuôn mặt trắng và thon gọn. Thân người mảnh khảnh và nhỏ bé, khoác trên mình một bộ lễ phục trắng xóa nhiều dải lụa đan xen. Nó nằm lì trên một đống cỏ khô, không cử động mà hướng lên trần nhà. Kết luận, sinh vật đó là ta.
Thế rồi, Haga tiến vào trong nhà, trên tay cầm một cục đá hơi nhuốm màu đỏ đang nhạt dần mà ném vào góc nhà. Haga đi tới chỗ ta, khuỵu hai chân xuống cho đến khi mặt mình ngang tầm mắt ta. Hai khóe miệng Haga lại nhoẻn lên một chút, hơi nghiêng đầu rồi lấy tay đặt lên trán ta mà nói:
"Chúng ta tắm chung nhé? Đá lửa cũng khó kiếm lắm rồi."
"Được." Ta đáp.
Haga gật nhẹ đầu rồi vòng tay ra sau vai và đầu gối ta rồi nhấc ta lên. Giữa chừng Haga có dừng lại một chút, khuôn mặt nhăn nhó lại rồi thả lỏng sau đó đưa ta đi.
"Đợi đã, Haga." Ta gọi Haga lại. "Đây là hành động gì?"
Haga đứng im lại, lặng nhìn vào mắt ta một lúc. Sau đó, lại biểu cảm với hai khóe miệng nhoẻn lên, Haga vừa đi vừa nói với ta:
"Đây là bế đó. Bế cô đi sẽ dễ đặt cô vào chậu hơn."
"Chậu?" Ta tự vấn.
Trước khi câu hỏi của ta được Haga giải đáp, hai chúng ta đã đi đến một khu vực nằm sau nhà. Ở chính giữa chỗ đó là một cái đống ván gỗ hình trụ với phần rỗng bên trong được lấp đầy bằng nước, đó là chậu. Nước trong chiếc chậu đó đang bốc hơi. Hơi nước bay lên, vụt ra khỏi tầm mắt ta mà biến mất trong bầu trời tối.
Ở đó cũng có một viên đá sắc cạnh như trên mặt đá trong nhà nhưng to hơn. Hình bóng ta và Haga dần trở nên to hơn với mỗi bước chân của Haga. Và rồi, hình phản chiếu ta và Haga dừng lại, vừa khít viên đá đó.
"Tôi đặt cô xuống đây nhé." Haga hạ ta xuống đất, không quên lấy tay đỡ sau lưng ta. "Giờ cởi đồ nào."
Haga hào hứng vòng ra từ đằng sau ta, bắt đầu tháo tung những mảnh lụa trên bộ lễ phục ta đang mặc. Từng mảnh một rơi nhẹ nhàng xuống đất cho đến khi sợi dây cố định mảnh lụa lớn nhất trên người ta được tháo ra. Hai tay Haga chững lại trước tầm nhìn ta.
"Dù biết được cô không phải người hay cáo rồi..." Giọng Haga nhỏ dần và khẽ run lên bên tai ta. "Nhưng không ngờ lại tàn nhẫn đến thế..."
Trên viên đá trước mắt, ta có thể thấy cơ thể trần trụi với những vết khiếm khuyết không đầy đủ. Những móc nối ở các khớp đều đã vỡ tan thành vụn nhỏ, vương vãi và dính vào bùn đất còn sót lại trong những cái hốc trống không đó. Kết luận, ta và Haga không giống nhau. Ta đã hỏng.
Đột nhiên, ta cảm thấy được giọt nước rơi xuống rồi vỡ tan bên vai. Trong hình phản chiếu của hòn đá, ta thấy những giọt nước chảy dài từ hai bên mắt của Haga, men theo gò má và kết tụ ở cằm rồi rơi xuống. Hai dị vật trên đầu Haga cũng rũ xuống một cách bất thường mà ta chưa từng thấy.
"Haga." Ta gọi tên Haga. "Đang làm gì?"
Một điều lạ thường mà ta chưa từng thấy – đôi mắt cũng có thể sinh ra nước. Ta tự vấn, tại sao mắt ta lại không thể làm được? Khi ta tự hỏi bản thân như vậy, Haga đã đưa tay mà lau đi những giọt nước trên mắt. Lời thầm thì "Sao mình lại vậy chứ..." của Haga cũng lọt vào tai ta.
Lau đi những giọt nước đó xong, Haga nhẹ nhàng bế ta lên, đặt ta vào trong chiếc chậu đang bốc hơi nước. Làn nước tràn vào những móc nối đã vỡ của ta, cuốn đi ít bùn đất còn bám lại trong đó, tiện thể đem theo cả những mảnh vụn li ti. Khi ta đang phân tích sự ấm áp của đống nước này, Haga đã cởi bỏ bộ đồ trên người mình mà tiến vào trong ngồi với ta.
"Ừm... Hơi chật nhỉ? Nếu tôi làm ra cái chậu lớn hơn thì tốt rồi, he he."
Haga gãi đầu mà hơi cúi mặt xuống nói với ta. Ta không hiểu biểu cảm này nghĩa là gì, nhưng ta đã phân tích được hơi ấm của đống nước này.
"Haga." Ta nhìn vào nguyên nhân trước mắt. "Ấm."
Haga ngẩng mặt lên nhìn vào mắt ta. Khuôn mặt Haga bị hơi nước che mờ nhưng ta vẫn nhìn rõ đôi lông mày đang trùng xuống của Haga, hai dị vật trên đầu cũng không khác gì. Đôi mắt Haga liếc xuống, miệng hơi mở một chút nhưng rồi lại ngậm lại. Sau đó, Haga lại đưa mắt lên, hai tay cầm lấy đôi tay lủng lẳng của ta rồi đưa lên khỏi mặt nước rồi nói:
"Cô, sống cùng tôi nhé? Bệnh mất ký ức của cô thì chắc tôi không giúp được, nhưng..." Nói rồi, Haga đưa mắt xuống nhìn bàn tay ta. Ngón trỏ vuốt nhẹ trên mu bàn tay của ta. "Cơ thể cô. Tôi sẽ giúp cơ thể cô cử động lại."
Haga nắm chặt lấy bàn tay ta rồi lia mắt đến ta. Khi mắt ta và Haga chạm nhau, đôi ngươi long lanh của Haga mở rộng cùng với câu "Được chứ?" phát ra từ vòm miệng của Haga.
"Được, Haga." Ta trả lời ngay.
"... Tôi vui lắm."
Haga đưa tay ta và tay mình đan lại với nhau, khóe miệng lại nhoẻn lên, hai dị vật trên đầu cũng dựng thẳng đứng dậy. Vậy hóa ra cái biểu cảm kỳ lạ này là vui.
Sau đó, Haga lấy một mảnh vải giống như thứ đã mặc trên người mà lướt nhẹ trên cơ thể ta, luồn vào cả những ngóc ngách mà ta không thấy được. Theo Haga, đây là hành động kỳ cọ, nằm trong chuỗi hành động tắm mà ta đã biết. Giữa chừng, Haga bỗng dừng lại, hai dị vật trên đầu bỗng nháy nháy một chút.
"À nè..." Haga nhìn lên khuôn mặt ta. "Cô... Ăn chưa?"
"Ăn? Đó là gì?" Ta hỏi Haga.
Bỗng dưng, khuôn mặt Haga chảy xệ xuống, hai dị vật trên đầu cũng hơi ngả về phía trước một chút. Haga lấy mảnh vải đang lau trên người ta đập vào mặt, miệng thì thở ra một tiếng "a" dài.
"Xin lỗi, lỗi tôi. Trước khi đi tôi đã ăn rồi nên quên không để lại lửa để làm đồ ăn. Chắc cô đói lắm nhỉ? Xin lỗi cô nhiều lắm. Vậy mà còn bảo cô sống với mình nữa chứ..."
Haga chốt xong câu xin lỗi thì lại cúi gằm mặt xuống nhìn vào chậu nước. Nhưng ta không hiểu, ăn là gì? Và đói có liên quan gì đến ăn?
Tuy ta có nhiều nghi vấn, nhưng hình ảnh Haga gục mặt xuống trước mắt ta khiến ta đầu ta tự nảy ra một câu trả lời. Lại như khi Haga hỏi tên ta, chúng được thiết lập sẵn trong đầu, cứ vậy mà tuôn ra khỏi miệng ta:
"Ta không đói. Ta, không thể đói." Ta đáp lại vậy.
Khuôn mặt Haga bỗng cứng lại mà nhìn vào mắt ta. Con ngươi Haga teo lại, lông mày trùng xuống khiến cho những giọt nước hai bên khóe mắt chực chờ rớt xuống. Nhưng, Haga mím chặt môi lại rồi thả lỏng, khuôn mặt của sự vui vẻ hiện lên mà nhẹ nhàng nói với ta:
"Vậy chúng ta từ từ tắm thôi nhé."
Ta và Haga cứ vậy ngồi trong chậu nước nóng mà nhìn lên bầu trời đêm được thắp sáng bởi vô vàn đốm sáng li ti. Haga kỳ cọ cho ta, ta thì hỏi Haga những thứ mà ta chưa biết. Chúng ta nói chuyện với nhau rất lâu, phải cho đến khi hơi ấm mà ta cảm nhận dần chuyển sang cái lạnh thì ta và Haga mới vào nhà mà thực hiện hành động ngủ mà Haga đã giải đáp cho ta.
Đã qua một ngày. Ta là ai, ta không biết. Nhưng ta biết ta khi đó đang ở nhà, với Haga.