Chương 934 : công tử
Đây là một vị công tử y quan lộng lẫy, mặt mày như ngọc.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn lộ ra vẻ tôn quý bẩm sinh.
Hắn có tướng mạo rất lạ lẫm, Mặc Họa lần đầu tiên thấy, nhưng lại có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, tựa hồ hai người không phải lần đầu gặp mặt, từ rất sớm đã có nhân quả ràng buộc.
Mặc Họa nhìn vị công tử này, tâm tư lưu chuyển.
Mà thiếu niên công tử kia cũng nhìn chăm chú Mặc Họa, ánh mắt thoáng kinh ngạc, lát sau khóe miệng nhếch lên, lạnh nhạt nói:
"Ngươi là... Mặc Họa?"
Trong lòng Mặc Họa khẽ động, mặt không lộ vẻ gì khác thường, "Ngươi biết ta?"
"Càn Học Châu Giới, Trận Đạo khôi thủ..." Trong giọng nói của thiếu niên công tử trộn lẫn mấy phần tán thưởng, mấy phần tùy ý, "Quân Tài biểu ca bại trong tay ngươi, hắn từng nói với ta, Trận Pháp của ngươi vô cùng lợi hại."
Mặc Họa thản nhiên nói: "Quá khen."
Hắn lại nhìn thiếu niên công tử một chút, hỏi: "Không biết công tử họ gì tên gì?"
Thiếu niên công tử lộ ra một tia cười lạnh, mang theo chút không vui.
Tựa hồ từ trước đến nay đều là người khác bái kiến hắn, khiêm tốn báo danh tánh, chưa từng có ai không biết tên hắn, càng không ai dám hỏi thẳng tên hắn là gì.
Hắn cao ngạo nhìn Mặc Họa, vốn không muốn để ý tới, nhưng không hiểu sao, luôn cảm thấy Mặc Họa lộ ra một cỗ khí tức khác biệt so với người thường, đến mức hắn nguyện ý đặc biệt nể mặt.
Thiếu niên công tử lạnh lùng nói: "Càn Đạo Tông, Thẩm Lân Thư."
Càn Đạo Tông, Thẩm Lân Thư, Thẩm...
Con ngươi Mặc Họa co lại.
Thiếu niên công tử tuấn mỹ như ngọc trước mắt đúng là đệ tử Thẩm gia của Càn Đạo Tông?
Mặc Họa lại nhìn phía sau thiếu niên công tử.
Phía sau hắn, có sáu tu sĩ đi theo.
Trong đó ba vị tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, phong thần tuấn lãng, xem ra cũng là tử đệ thế gia thượng đẳng ở Càn Học Châu Giới.
Hai vị khác trung niên, tu vi thâm hậu, là tu sĩ Kim Đan.
Còn một vị là lão giả, khí tức khó dò.
Mặc Họa không nhìn ra nội tình của lão giả, nhưng hắn quen biết không ít tu sĩ cấp cao, tầm mắt không thấp, bằng cảm giác suy đoán, vị lão giả này hẳn là chân nhân Vũ Hóa Cảnh.
Thẩm Lân Thư đi ra ngoài, ba tử đệ thế gia thượng đẳng làm tùy tùng, hai Kim Đan làm hộ vệ, còn có một chân nhân Vũ Hóa cùng đi.
Đặt ở Thẩm gia, dù là ở Càn Đạo Tông, chỉ sợ cũng là phượng mao lân giác, thiên chi kiêu tử.
Thẩm "Lân" Thư... Người cũng như tên.
Trong lòng Mặc Họa suy nghĩ miên man, biểu lộ trên mặt vẫn nhàn nhạt.
Thẩm Lân Thư liếc nhìn Mặc Họa, lại ma xui quỷ khiến nói: "Sang năm mùng bảy, ta mở một buổi luận đạo tiệc trà giao hữu, ngươi có đến không?"
Lời vừa nói ra, ba đệ tử phía sau Thẩm Lân Thư đều biến sắc.
Hai hộ vệ Kim Đan kinh ngạc.
Vị chân nhân Vũ Hóa kia cũng đặt ánh mắt thâm trầm lên người Mặc Họa.
Tiệc trà giao hữu?
Chỉ sợ tiệc này không phải tiệc tốt.
Mặc Họa lắc đầu, "Ta với ngươi không quen."
Thẩm Lân Thư giật giật mí mắt, "Ta rất ít khi tự mình mời người."
"À..." Mặc Họa không nói gì thêm.
Sắc mặt Thẩm Lân Thư hơi lộ vẻ tàn khốc, ánh mắt lạnh lùng, giễu cợt một tiếng, "Cho ngươi cơ hội, ngươi lại không dùng." Nói xong phẩy tay áo, quay người rời đi.
Ba đệ tử thế gia vội vàng xu nịnh đuổi theo, đi ngang qua Mặc Họa li��c xéo hắn, trong mắt lộ ra mấy phần đố kỵ, còn có mấy phần mỉa mai vì sự ngu muội vô tri của hắn.
Hai Kim Đan và một Vũ Hóa khác cũng lặng lẽ theo sau Thẩm Lân Thư.
Một đoàn người cứ vậy biến mất trong biển người.
Thấy bọn họ đi, Mặc Họa thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, sau đó không nán lại, bước nhanh chân đuổi tới cổng Thanh Châu Thành, lên xe ngựa của Cố gia, ngựa không dừng vó chạy về tông môn.
Thanh Châu Thành đèn đuốc sáng trưng càng ngày càng xa.
Xe ngựa rời xa ồn ào náo động, tiến vào đêm tối mịt mùng.
Mặc Họa ngồi trong xe ngựa, không khỏi trầm tư:
"Vừa rồi báo động hẳn không phải ảo giác, xiềng xích nhân quả 'anh túc' kia đích xác giống hệt như ở Son Phấn Thuyền."
"Thẩm Lân Thư này hẳn là có liên quan đến Son Phấn Thuyền."
"Hẳn là Thẩm Lân Thư này chính là vị 'công tử' chúng tinh phủng nguyệt trong Son Phấn Thuyền?"
"Khi ở Vạn Yêu Cốc, công tử mà ta truy sát trong Vạn Yêu Mộng Yểm cũng là hắn?"
"Hắn là hắc thủ sau màn? Hoặc chí ít là 'công tử' có địa vị cao nhất, quyền thế lớn nhất trong sự kiện Son Phấn Thuyền và Vạn Yêu Cốc?"
Thần sắc Mặc Họa ngưng trọng.
Con người gặp gỡ nhau thật quỷ dị khó lường.
Hắn không ngờ lại vô tình gặp gỡ vị "công tử" Thẩm gia này trong một thời điểm bất ngờ, không kịp chuẩn bị.
Thẩm gia...
Đằng sau Đồ Tiên Sinh là Thẩm gia? Là Càn Đạo Tông?
Như vậy xem ra cũng hợp lý, Mặc Họa có thể ghi chung sổ sách.
Nhưng hắn không có chứng cứ, tạm thời không thể chứng minh suy đoán của mình có đúng hay không.
Thân phận Thẩm Lân Thư đích xác tôn quý, nhưng có phải hắn là công tử của Công Tử Các? Có phải là "kẻ sau màn" mà Son Phấn Thuyền, Vạn Yêu Cốc, thậm chí Đồ Tiên Sinh chỉ điểm?
Những điều này đều không có chứng cứ.
Còn nữa...
"Hắn thật sự biết ta là ai?"
Mặc Họa nh��u mày, "Hắn biết ta tên Mặc Họa, là đệ tử Thái Hư Môn, là Trận Đạo khôi thủ Càn Học Châu Giới, nhưng hẳn là không biết thân phận thật sự của ta..."
"Nếu không vừa rồi hắn đã trực tiếp hạ sát thủ với ta, chứ đừng nói là mời ta đến tiệc trà giao hữu luận đạo, cùng hắn uống trà."
"Tiệc trà giao hữu này đoán chừng không phải thứ đứng đắn gì. Ai biết hắn muốn uống cái gì..."
"Có thể giết hắn không? Chắc là không được..."
"Huống chi hắn có Kim Đan tùy tùng, còn có chân nhân Vũ Hóa bảo hộ, ta không thể trêu vào, chỉ có thể tránh xa, về tông môn sớm một chút rồi tính..."
Xe ngựa đi nhanh, cảnh vật ngoài cửa sổ chìm trong đêm tối.
Mặc Họa kinh ngạc nhìn ra ngoài xe, tâm tư có chút rối loạn, nhưng cũng ẩn ẩn cảm thấy một vài nhân vật mấu chốt đang dần nổi lên mặt nước...
...
Khi Mặc Họa rời khỏi Thanh Châu Thành qua cửa Nam.
Đoàn người công tử tên "Thẩm Lân Thư" đi qua cửa Bắc Thanh Châu Thành, ngồi trên một cỗ xe ngựa bề ngoài khiêm tốn, nhưng bên trong lại lộng lẫy đến cực điểm, đi ngược hướng với Mặc Họa.
Trong xe ngựa, Thẩm Lân Thư mặt như ngọc nằm trên da dị thú mềm mại, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, không nói một lời, sắc mặt rất khó coi.
Không khí trong xe có chút ngột ngạt.
Mọi người đoán được vì sao công tử tức giận.
Một đệ tử thế gia khuyên nhủ: "Thư công tử, người này có mắt không tròng, cơ hội tốt bày ra trước mặt mà không nhận ra."
"Trận sư chỉ biết vùi đầu khổ học, không thông sự đời."
"Học nhiều Trận Pháp, đầu óc ngu ngốc, không biết luồn cúi, cả đời chỉ có thể bán mạng cho người khác."
"Không sai, người không biết điều như vậy không đáng công tử để trong lòng."
"Ta biết." Thẩm Lân Thư thản nhiên nói, nhưng sắc mặt càng khó coi hơn.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng khách khí với người cùng thế hệ như vậy.
Hôm nay gặp Mặc Họa, lại quỷ thần xui khiến mở miệng mời hắn tham gia tiệc trà giao hữu của Công Tử Các.
Thậm chí hắn không biết tại sao mình lại làm như vậy.
"Công Tử Các" đã có hai chữ "công tử", xem ra không chỉ là thiên phú tu đạo, gia thế, bối cảnh, thậm chí huyết mạch, thiếu một thứ cũng không được.
Mặc Họa dù là "Trận Đạo khôi thủ", nhưng gia thế, linh căn, huyết mạch quá thấp kém, muốn vào Công Tử Các, chơi cùng bọn họ còn xa mới đủ tư cách.
Nhất là gia thế và huyết mạch, có là có, không có là không có.
Đây như một rãnh trời, ngăn cách những người xuất thân đê tiện, không quyền không thế ra khỏi vòng trung tâm.
Mặc Họa căn bản không biết hắn đã trao cho y một lời mời tôn quý đến mức nào.
Đây là bậc thang thông thiên chân chính của Tu Giới.
Là con đường quyền quý thực sự.
Những nhân vật trong Công Tử Các là cả đời hắn không thể tiếp xúc đến, dù chỉ ng��i uống chén trà cũng nên cảm thấy vinh hạnh cực kỳ.
Nhưng Mặc Họa lại cự tuyệt.
Dù là "có mắt không tròng" hay "không biết tốt xấu", đều như một cái gai đâm vào lòng, khiến hắn vô cùng khó chịu.
Hơn nữa, hắn luôn cảm thấy Mặc Họa có một cảm giác quen thuộc.
Thẩm Lân Thư nhíu mày.
Thấy Thẩm Lân Thư vẫn còn để ý, một tử đệ thế gia khác cười nói:
"Thư công tử không cần để ý, kẻ xuất thân ti tiện có mắt không tròng, cơ hội bày ra trước mắt cũng không nắm được, chính vì vậy mà bọn chúng mãi ti tiện."
"Dù hắn có thật sự 'có mắt không tròng' hay không, cũng không nên không nể mặt công tử, không nể mặt công tử là không nể mặt Công Tử Các, người người học theo thì chúng ta còn lập uy thế nào."
"Hay là..." Tử đệ thế gia kia mắt sáng lên, "Chúng ta tìm người bắt hắn, móc mắt, chặt tay chân, ném xuống Yên Thủy Hà cho Bạng Yêu ăn."
Mấy người khác cười phụ họa, "Không sai, biện pháp này hay."
"Đã hắn có mắt không tròng thì giữ mắt cũng vô dụng."
Hai hộ vệ Kim Đan im lặng không nói, giả vờ như không nghe thấy gì.
Lão giả Vũ Hóa duy nhất lại nhíu mày.
Hắn biết những công tử này chuyện gì cũng dám làm.
Bọn họ xuất thân quá tốt, từ nhỏ muốn gì có đó, quá nhiều người nịnh nọt, đủ kiểu lấy lòng, những người này thậm chí không thiếu Ti Điển Ti và Chưởng Ti của Đạo Đình, dẫn đến trong mắt những công tử này căn bản không có hai chữ "chuẩn mực".
Xảy ra chuyện gì đều có gia tộc giải quyết hậu quả.
Bọn họ thậm chí lấy việc gây rối làm vui, căn bản không hiểu e ngại là gì.
Nhưng "Mặc Họa" này thật không thể động vào...
Hắn là Trận Đạo khôi thủ của Thái Hư Môn, sau lưng còn có Tuân lão tổ.
Dù xuất thân thấp hèn, nhưng không phải loại mặc người nắm bóp.
Động đến hắn, phiền phức sẽ rất lớn.
Nhưng chuyện này không thể nói rõ.
Một khi kích thích tâm lý phản nghịch của những công tử này, bọn họ nhất thời nhiệt huyết dâng trào, chắc chắn sẽ bất chấp tất cả, không chơi chết Mặc Họa thì thôi.
Vậy coi như kết thù chết.
Lão giả Vũ Hóa trầm tư một lát rồi nói:
"Trận Pháp chung quy chỉ là 'xảo kỹ', học giỏi thì cũng chỉ có thể hiệu lực cho thế gia. 'Học thành văn võ nghệ, hàng cùng quyền quý gia'. Xuất thân thấp kém thì học thế nào cũng không thoát khỏi số mệnh này."
"Mặc Họa cũng vậy, Trận Pháp giỏi lắm cũng chỉ là trâu ngựa thượng đẳng. Công tử không cần để trong lòng, tránh mất thân phận."
Thẩm Lân Thư giật mình, gật đầu.
Mấy người khác dù cảm thấy không vừa ý nhưng trước mặt chân nhân Vũ Hóa cũng không phản bác.
Lão giả Vũ Hóa thấy vậy lại nói:
"Huống chi không lâu nữa là Luận Kiếm Đại Hội. Luận Kiếm Đại Hội mới là đại sự, trước đó không nên phân tâm vì chuyện khác mà sinh rắc rối."
Lời này vừa nói ra, thần sắc mấy tử đệ thế gia đều nghiêm túc hơn.
Một người tán đồng: "Đúng, Luận Kiếm Đại Hội quan trọng. Chín năm học đạo ở tông môn chỉ có lần này. Thậm chí có thể nói cả đời đệ tử tông môn chỉ có thể so sánh vào lúc này."
Một tử đệ thế gia khác nịnh nọt: "Thư công tử, với gia thế tư chất của ngài, thêm thanh thế Luận Kiếm Đệ Nhất nữa thì có thể một bước lên mây xanh, thẳng tới Thiên Xu, tương lai tu đạo thành tiên, một đường bằng phẳng."
"Không sai, thứ hạng là tất cả, chỉ cần đoạt đệ nhất thì muốn gì lão tổ cũng cho, sau này muốn làm gì thì làm, không ai dám quản."
"Tu Giới vốn là thực lực vi tôn."
"Thiên tài, chỉ cần đủ thiên tài thì làm gì cũng đúng."
"Nếu ta đoạt được đệ nhất thì dù xông vào Đạo Đình Ti giết một Điển Ti, lão tổ chắc cũng che chở."
"Nói bậy, ta không tin."
"Đến lúc đó ta giết cho ngươi xem, cược xem lão tổ có bảo đảm ta không, nếu ta được bảo vệ thì ngươi dâng đạo lữ đã đính hôn nhưng chưa cưới của ngươi cho ta chơi một đêm."
"Mẹ kiếp."
"Ngươi không tin?"
"Ta không phải không tin lão tổ ngươi bảo đảm ngươi, ta không tin ngươi đoạt được đệ nhất, loại hàng như ngươi cũng xứng Luận Kiếm Đệ Nhất?"
"Loại sợ hàng như ngươi cũng xứng nói ta, ta không bằng Thư công tử nhưng không bằng ngươi sao? Nói đi, ngươi có đồng ý không... Đạo lữ chưa cưới của ngươi là người Minh gia, ta đã sớm thèm thuồng..."
"Cút, ta không dám đụng vào."
"Chơi đùa thôi, sợ gì..."
...
Những tử đệ thế gia này càng nói càng hoang đường.
Nhưng hai Kim Đan vẫn im lặng không nói, lão giả Vũ Hóa cũng coi như không thấy, hỏi như không nghe.
Điểm quan trọng nhất của bọn họ là không nghe gì, không nói gì, như vậy mới không sai.
Những hoàn khố thế gia này là "tiểu tổ tông" thực sự, không thể đắc tội.
Nếu thật đắc tội khiến bọn họ oán hận, đến trước mặt cha mẹ, trưởng bối, thậm chí lão tổ của bọn họ mà cáo trạng.
Dù bọn họ là Kim Đan, là Vũ Hóa cũng không chịu nổi.
Đây chính là quyền thế.
Mà quyền thế này dựa vào thực lực cường đại của những quái vật khổng lồ thế gia.
Mấy tử đệ thế gia ồn ào một hồi, bỗng có người hỏi:
"Thư công tử, chúng ta đi Cô Sơn Thành làm gì? Như vậy chẳng phải đi đường vòng lớn sao? Ta sợ không kịp tế tổ gia tộc."
Thẩm Lân Thư không trả lời.
Có người nói: "Công tử phân phó thì cứ làm theo, ngươi lắm lời vậy?"
"Ngươi..."
Hai người tranh cãi, Thẩm Lân Thư không để ý.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ bóng đêm đen kịt, trong đầu không biết tính toán gì, lát sau cảm giác quen thuộc lại truyền đến, Thẩm Lân Thư không kìm được lại nghĩ tới Mặc Họa.
Nhớ tới đôi mắt trong trẻo và khuôn mặt lạnh nhạt thuần khiết của Mặc Họa.
"Ta thật sự lần đầu gặp hắn sao? Vì sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy? Thậm chí..."
Cảm thấy kiêng kỵ?
Ta sẽ cảm thấy kiêng kỵ?
Ánh mắt Thẩm Lân Thư có chút lạnh lùng, trong lòng lẩm bẩm:
"Mặc Họa này... Rốt cuộc là ai?"
...
Thái Hư Môn.
Mặc Họa trở lại tông môn tạm thời yên ổn.
Mấy ngày sau đó, hắn dành thời gian tra về "Thẩm Lân Thư" nhưng thu được không nhiều tin tức, chỉ mơ hồ biết những người này dù ở trong thế gia cũng là "vọng tộc tử đệ" thực sự, hoàn toàn là người của hai thế giới so với đệ tử bình thường, nhất là như Mặc Họa.
Mặc Họa thở dài.
Hàng rào tu đạo, độc quyền truyền thừa, ngăn cách huyết mạch...
Trong đó khe rãnh, hàng rào thật càng xem càng sâu, càng vượt càng cao.
Đương nhiên Mặc Họa chỉ cảm thán, chuyện này hắn cũng bất lực.
Sau đó hắn vẫn chăm chỉ tu hành.
Đầu năm sinh hoạt tông môn bắt đầu, mọi thứ nhanh chóng đi vào quỹ đạo.
Đây là năm thứ tám Mặc Họa ở Thái Hư Môn, cũng là năm thứ hai đếm ngược trong chín năm truyền đạo của tông môn.
Năm sau là Luận Đạo Đại Hội.
Ở Càn Học Châu Giới, một đệ tử cả đời chỉ có thể tham gia một lần Luận Đạo Đại Hội. Bởi vậy cơ hội luận đạo này vô cùng trân quý.
Mặc Họa tham gia Luận Đạo Đại Hội lần trước là phá lệ, đi cửa sau.
Theo lý mà nói, Luận Đạo Đại Hội năm sau mới chính thức đến lượt hắn.
Mà Luận Đạo Đại Hội của giới này chỉ còn hơn một năm.
Mặc Họa cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, rõ ràng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ngày mới nhập môn phảng phất vẫn còn hôm qua, chớp mắt chín năm đã gần hết, hắn cũng sắp tốt nghiệp.
Mặc Họa không khỏi cảm thấy một tia cảm giác cấp bách, nhưng vì sao gấp gáp thì hắn cũng không nói được.
...
Thái Hư Môn, Chưởng Môn Cư.
Gác cao sừng sững, mây mù lượn lờ.
Tuân Lão Tiên Sinh và chưởng môn Thái Hư đang uống trà bàn việc.
"Luận Đạo Đại Hội lần tới sắp đến, chỉ còn chưa đến hai năm..." Chưởng môn Thái Hư thở dài.
Tuân Lão Tiên Sinh lặng lẽ uống trà, không nói gì.
Chưởng môn Thái Hư chần chừ, trong lòng có chút thấp thỏm, hỏi: "Lão tiên sinh, ngài nói Thái Hư Môn chúng ta lần này sẽ xếp thứ mấy?"
Tuân Lão Tiên Sinh thản nhiên nói: "Hỏi ta vô dụng, ta không biết đoán mệnh."
"Ngài không phải biết thôi diễn nhân quả sao?"
"Gọi là thôi diễn chứ không phải đoán mệnh. Tu Giới thật sự có thể bói toán chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa thôi diễn nhân quả ngươi biết đẩy thì người khác cũng biết, nghĩ gặp may trong chuyện này là vô dụng."
Chưởng môn Thái Hư có chút tiếc nuối, cau mày nói: "Theo lý thuyết sau khi ba tông hợp nhất, thực lực Thái Hư Môn mạnh hơn trước nhiều. Còn có Mặc Họa trong Trận Pháp, Luận Đạo Đại Hội lần này dù không tiến thêm bước nữa thì bảo toàn thứ hạng chắc không có vấn đề gì, nhưng..."
Chưởng môn Thái Hư thở dài: "Ta luôn cảm thấy lo lắng, dường như Luận Đạo Đại Hội lần này sẽ có chuyện lớn xảy ra."
Nghe vậy, ánh mắt Tuân Lão Tiên Sinh co lại, lát sau rót cho mình một ly trà: "Làm hết sức rồi nghe thiên mệnh, kiếp đã đến thì tránh cũng không xong."
Chưởng môn Thái Hư im lặng.
Tuân Lão Tiên Sinh nhấp một ngụm trà, nhìn chưởng môn Thái Hư: "Thay vì lo lắng thì nên dồn tâm tư bồi dưỡng hạt giống tốt, để bọn chúng có thể đạt thứ hạng tốt trong Luận Kiếm Đại Hội."
"Rèn sắt cần tự thân cứng rắn, nếu đệ tử Thái Hư Môn đủ mạnh thì còn lo không gánh nổi thứ hạng sao?"
Chưởng môn Thái Hư trầm tư rồi gật đầu: "Lão tiên sinh nói đúng, vậy ta sẽ tìm kiếm thêm đệ tử, nắm chặt thời gian bồi dưỡng."
Nhưng trong lòng ông có chút bất đắc dĩ.
Nói thì nói vậy nhưng đây là Càn Học Châu Giới, thiên tài vô số.
Thái Hư Môn vốn đã yếu hơn một bậc trong việc tuyển chọn đệ tử, tuyển thế nào cũng chỉ có hạn.
Huống chi hiện tại ba tông hợp nhất, người đông thì yêu cầu càng cao.
Nếu trước đây Thái Hư Môn có thể bảo toàn hạng tám đã là may mắn.
Nhưng bây giờ Thái Hư Môn ít nhất phải bảo đảm "top 3" mới được, nếu không số lượng Càn Long linh quáng không đủ thì không nuôi nổi cả nhà.
Tông môn tốn rất nhiều linh thạch.
Hiện tại ba tông hợp nhất, ở một mức độ nhất định là đang ăn của riêng.
Nếu không đoạt thứ hạng tốt, chiếm nhiều số định mức trong Càn Long linh quáng, chia nhiều linh thạch thì sớm muộn cũng "miệng ăn núi lở".
Đến lúc đó linh thạch không đủ, không xoay vòng được, thời gian túng quẫn thì Thái Hư Môn thật sự thành cái "thùng rỗng" háu ăn, xuống dốc chỉ là chuyện sớm muộn.
"Khai tông lập phái là đốt linh thạch..."
Chưởng môn Thái Hư cảm khái.
Bởi vậy thứ hạng Luận Kiếm Đại Hội rất quan trọng.
Ông bắt đầu nghiêm túc tìm kiếm nhân tuyển Luận Kiếm Đại Hội:
"Lệnh Hồ Tiếu của Xung Hư Môn, năm trăm năm khó gặp thiên tài Kiếm Đạo, vốn là cục cưng của Xung Hư Môn, giờ rẻ cho Thái Hư Môn... Không đúng, bây giờ chúng ta đều là Thái Hư Môn, không có ai rẻ cho ai..."
"Âu Dương gia của Thái A Môn cũng có mấy người, kiếm quyết tu luyện không tệ..."
"Thái Hư Môn ta tuy không có ai đặc biệt xuất sắc, nhưng có 'tiểu sư huynh' Mặc Họa dẫn đầu, đồng môn đoàn kết, phối hợp ăn ý..."
Chưởng môn Thái Hư lẩm bẩm, bỗng động lòng, hiếu kỳ hỏi: "Lão tiên sinh, ngài nói Mặc Họa... Nó có thích hợp đi Luận Kiếm không?"
Việc liên quan đến Mặc Họa, Tuân Lão Tiên Sinh cũng nghiêm túc.
Ông nhíu mày suy nghĩ rồi chậm rãi lắc đầu:
"Không tốt lắm... Đứa nhỏ này bản lĩnh đầy mình, ưu điểm và khuyết điểm đều quá rõ ràng. Thật sự đi Luận Kiếm thì quá tốn sức, rất dễ bị nhắm vào..."