Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 964 : Ác Văn

Long Mạch chi lực hiện ra, Thanh Long chi khí du ngoạn trong đại điện.

Nguồn gốc của Thanh Long chi khí, chính là Long Quan.

Mọi người lần theo ánh sáng xanh nhìn lại, liền thấy trong Long Quan, Tứ hoàng tử đã qua đời không biết bao nhiêu năm, đang an nghỉ bình yên, trong tay lại chẳng biết từ lúc nào, đang nắm một đoạn Thanh Cốt.

(xương màu xanh)

Thanh Cốt này dài chừng nửa cánh tay, màu xanh ngọc bích, óng ánh long lanh, đầu đuôi kỳ dị, xương cốt đoạt thiên địa tạo hóa, chỉnh thể tựa như một con ấu long.

"Long Mạch! !"

Gấu Lớn trưởng lão chỉ cảm thấy toàn thân huyết khí sôi trào, trong lòng kích động không thôi, hai mắt đỏ ngầu, lao về phía Long Quan, muốn đoạt Long Mạch trong quan tài.

Thân Đồ Ngạo được Thanh Long chi khí quán đỉnh, khắp thân thanh quang, tựa như tẩy cân phạt tủy, khí tức vốn đang suy kiệt dần dần, lại từng chút một cường đại lên, hơn nữa Long uy lần này, càng thêm đường hoàng uy nghiêm.

Thấy Gấu Lớn trưởng lão nhòm ngó Long Mạch, Thân Đồ Ngạo lộ vẻ giận dữ, đấm ra một quyền.

Một đầu Long ảnh màu xanh, gào thét lao nhanh, thẳng đến Gấu Lớn trưởng lão.

Gấu Lớn trưởng lão tay trái hóa mãng, cùng Thanh Long giao phong, chỉ một nháy mắt, đã bị Thanh Long chi khí trấn áp yêu lực, cánh tay huyết nhục mơ hồ, bị đánh bay ra mấy trượng.

Huyền công tử tham niệm nổi lên, thấy thế lập tức nói:

"Thẩm Thủ Hành, thay ta chiếm Long Mạch, ta sẽ trả con trai ngươi lại cho ngươi!"

Thẩm Thủ Hành giận dữ, ánh mắt băng lãnh.

Hắn không thích Huyền công tử ra lệnh cho hắn, nhưng đứa con trai ngu ngốc của hắn đã thành con bài mặc cả, sinh tử đều nằm trong tay người khác, hắn không có lựa chọn.

Chỉ là trong lòng hắn cũng có chút lo lắng.

Vật này......quả thật là Long Mạch của Đại Hoang? Bực này nghịch thiên chi vật, tại sao lại giấu ở trong hầm mộ Cô Sơn này?

Thân trưởng lão, hắn chưa từng đề cập đến......

Ánh mắt Thẩm Thủ Hành trầm xuống, sau đó rút ra bạch ngọc kiếm, thôi động Kim Đan đỉnh phong, linh lực tựa như kết tinh, Nhân Kiếm Hợp Nhất, hướng Thân Đồ Ngạo đánh tới.

Tuân Tử Du cũng không ngờ tới, chuyến đi Cô Sơn mộ táng lần này, hắn lại có thể tận mắt nhìn thấy Long Mạch của Đại Hoang Hoàng Tộc.

Dù không biết Long Mạch này rốt cuộc là thật hay giả, nhưng không thể để nó rơi vào tay Ma Tu.

Huống chi, Thân Đồ Ngạo đang hấp thu Long Mạch chi lực.

Nếu bỏ mặc, để hắn cùng Long Mạch hoàn thành cộng minh, dù tất cả mọi người liên thủ, cũng chưa chắc có thể kiềm chế được hắn.

Tuân Tử Du cũng thôi động Thái Hư kiếm quyết, hóa thành đạo đạo Kiếm Khí, hướng Thân Đồ Ngạo công tới.

Về phần Cố sư phó và Phàn Tiến, hai người vốn đến để cứu Mặc Họa, lại không ngờ, trong lúc bất tri bất giác, lại liên lụy đến nhân quả lớn không thể tưởng tượng này, sau khi chấn kinh, đều có chút khó tin.

Long Mạch thanh quang phát sáng, cực kỳ tôn quý, nếu nói bọn hắn không muốn, tự nhiên là không thể.

Nhưng may là trước tham lam, hai người vẫn còn lý trí, biết loại vật này, không phải là bọn hắn có thể nhúng chàm.

Loại sinh tử sát cục này, cũng không phải bọn hắn có thể tham gia.

Bởi vậy hai người chỉ ở bên ngoài trông coi, thỉnh thoảng xuất thủ phối hợp tác chiến một chút, một kích tức lui, không dám xâm nhập chiến cuộc Kim Đan hậu kỳ này.

Ngược lại, hai người càng chú ý đến Mặc Họa hơn.

Long Mạch loại vật này, bọn hắn dù có được, cũng chưa chắc có phúc hưởng dụng.

Nhưng an nguy của Tiểu Mặc công tử, lại thật sự liên quan đến phúc báo tương lai của hai người.

Phàn Tiến và Cố sư phó lo lắng, đồng thời nhìn chằm chằm vào Huyền công tử, nghĩ đến nếu có cơ hội, sẽ đoạt Mặc Họa về.

Mặc Họa mặt ngoài vẫn ngơ ngác, nhưng lại âm thầm chú ý chiến cuộc.

Long Mạch vừa xuất hiện, tình thế càng thêm phức tạp.

Mà chiến cuộc cũng dần dần kịch liệt.

Thân Đồ Ngạo bằng vào Thanh Long chi lực, lấy một địch ba, vừa ứng phó Gấu Lớn trưởng lão yêu lực mênh mông cận thân chém giết, vừa ứng phó Thẩm Thủ Hành và Tuân trưởng lão Kiếm Pháp, cùng Huyết Độc âm tàn của Huyền công tử, và Đạo Tâm Chủng Ma thỉnh thoảng quấy nhiễu tâm trí......

Mặc Họa nhìn những Kim Đan chiến đấu này.

Ban đầu, hắn còn có tâm tư nghĩ khác, nhưng càng nhìn, thần sắc càng chuyên chú.

Đây là một cơ hội quan chiến tốt.

Tu sĩ đấu pháp, giảng cứu rất nhiều.

Tu vi, đạo pháp và thể thuật, những thực lực bên ngoài này, cố nhiên quan trọng.

Nhưng kinh nghiệm đấu pháp, cũng vô cùng trân quý.

Không trải qua thực chiến ma luyện, dù chỉ có tu vi, cũng chỉ là đàm binh trên giấy, không tính là chân chính cường đại.

Mà tu sĩ ở đây, có tu sĩ đại thế gia, có trưởng lão đại tông môn, có Yêu Tu cường đại, còn có hoàng duệ Đại Hoang nhất mạch.

Những người này sinh tử chém giết, sát chiêu liên tục xuất hiện, đạo pháp lưu chuyển, công thủ chuyển đổi, có quá nhiều chỗ để tham khảo và học hỏi.

Thực chiến chính là người thầy tốt nhất.

Chiến đấu cấp bậc Kim Đan này, Mặc Họa hiện tại còn tham dự không được, nhưng có thể học tập trước.

Tương lai đột phá Kim Đan, đem tất cả, toàn bộ hóa quy kỷ dụng, từ đó từng bước trở thành một ��ại tu sĩ Kim Đan tinh thông đấu pháp, am hiểu sát phạt, thật sự lợi hại.

(đại khái là đem nhiều thức phức tạp chắt lọc lại để học và dùng)

Đôi mắt Mặc Họa dần dần sâu thẳm, ánh mắt lưu chuyển, ghi lại chi tiết trận chiến Kim Đan đỉnh cấp này, khắc vào trong đầu.

Nhìn một lúc, Mặc Họa bỗng nhíu mày.

Người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng Mặc Họa thân là Trận Sư, có thể cảm thấy, Tứ Tượng Long Văn trên thân Thân Đồ Ngạo, đang phát sinh biến hóa rất nhỏ.

Mà lúc trước hắn thông qua Diễn Toán, phục hồi như cũ một bộ phận——chính là mười tám đạo Trận Văn đầu tiên của Tứ Tượng Thanh Long Trận.

So sánh hai bên, cảm giác này càng thêm rõ ràng.

Tứ Tượng Thanh Long Trận trên thân Thân Đồ Ngạo, đích xác đang biến đổi, chịu khí tức Long Mạch "uốn nắn", đang từ Tà Long chuyển hóa thành Thanh Long thật sự.

Mà thông qua Diễn Toán tiếp tục truy đến cùng, Mặc Họa có thể cảm thấy, trong biến hóa Long Văn này, lại bao hàm đại lượng "diễn biến" của Tứ Tượng Yêu Văn.

Phảng phất tất cả, đều đã được tính toán trước.

Trước dùng vạn yêu nuôi Tà Long, lại đem Tà Long hóa Thanh Long......

Mặc Họa càng nghĩ càng thấy cổ quái.

Các loại Yêu Văn và Thú Văn vơ vét được ở Vạn Yêu Cốc, từ trong đầu hắn, phù quang lược ảnh, từng cái lướt qua.

Trong điện quang hỏa thạch, Mặc Họa đột nhiên chấn động trong lòng, sinh ra đốn ngộ.

Hắn hiểu ra, Đồ Tiên Sinh rốt cuộc đã làm gì ở Vạn Yêu Cốc, và đã dùng vạn yêu dưỡng ra Tứ Tượng Long Văn như thế nào.

Cái gọi là rồng, không phải là Thần Thú đơn nhất.

Đầu nó là ngựa, sừng nó là hươu, mắt nó là rùa, tai nó là trâu, vảy nó là cá, thân nó là rắn, trảo nó là ưng, chưởng nó là hổ......

Tập hợp ưu điểm của vạn yêu, mới có thể thành rồng.

Đồ Tiên Sinh tuân theo đạo lý này, ở Vạn Yêu Cốc, trắng trợn săn yêu thú, nuôi dưỡng Yêu Tu, đồng thời lợi dụng những yêu thú và Yêu Tu này, tiến hành thí nghiệm và nghiên cứu, xâm nhập ứng dụng Tứ Tượng Yêu Văn.

Sau đó, đem Yêu Văn cường đại, lấy tinh hoa của nó, dung hợp tập hợp lại, chắp vá ra một con "Tà Long" yêu lực cường đại.

Loại thôi diễn trận pháp này, giống "Quy nguyên".

Nhưng không phải là hóa chúng vi nhất, mà giống như một loại "khâu lại" và "ghép lại" sở trường của mỗi nhà.

Bởi vì ngưng tụ sở trường của vạn yêu, Tứ Tượng Tà Long mới có thể khiến vạn yêu thần phục, cường đại đến cực điểm.

Sau khi Vạn Yêu Cốc bại lộ, rất nhiều thứ đã bị tiêu hủy sớm.

Mà Trận Đồ, điển tịch, ngọc giản, và các loại ghi chép bị tiêu hủy kia, chắc chắn đều liên quan đến nghiên cứu "Hóa rồng" của Yêu Văn này.

Đây chính là chỗ tạo nghệ trận pháp chân chính của Đồ Tiên Sinh.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ.

Vẽ rồng còn cần điểm mắt.

Tập hợp đủ văn của vạn yêu, mà vẽ ra rồng, chỉ có thể là Tà Long, thậm chí cuối cùng, chỉ có thể tính là "Yêu".

Muốn đem yêu hóa thành rồng thực sự, cần vật điểm mắt.

Vật này, chính là Long Mạch.

Dùng Thanh Long chi khí thuần chính trong Long Mạch, rửa sạch yêu khí và tà lực, đem tất cả Yêu Văn đúc nóng một thể, hóa thành "Thanh Long Trận Văn" chân chính.

Mặc Họa âm thầm hít một ngụm khí lạnh.

Đây mới thực là đại thủ bút, đại mưu lược.

Mặc Họa thân là Trận Sư, sao có thể không biết thí nghiệm trận pháp này cần hao phí nhân lực, vật lực tài lực khổng lồ.

Trong quá trình này, không biết hao phí bao nhiêu năm tháng, chết bao nhiêu Yêu Tu, thí nghiệm bao nhiêu bộ Yêu Văn, cuối cùng mới chắp vá hoàn chỉnh Tứ Tượng Long Đồ này, đồng thời khắc họa trên thân Thân Đồ Ngạo.

Mà bây giờ, Thanh Long chi khí quán đỉnh, chính là đang tiến hành bút cuối cùng của "Vẽ rồng điểm mắt".

Chỉ có Mặc Họa nhìn ra tất cả.

Mọi người ở đây hoàn toàn không biết.

Bọn hắn không phải Trận Sư, phần lớn không đến Vạn Yêu Cốc, không nghiên cứu Tứ Tượng Yêu Văn, không hiểu Đồ Tiên Sinh.

Bởi vậy, bọn hắn chỉ thấy Long Mạch.

Nhưng lại không thấy, Long Mạch liên lụy, từ đầu đến cuối, cấu tạo trận pháp Tứ Tượng Thần Thú dài dằng dặc, phức tạp mà hùng vĩ.

Mặc Họa rất muốn mở miệng, nhắc nhở vài lời, nhưng hắn bị "Đạo Tâm Chủng Ma", là khôi lỗi, không được nói.

Đương nhiên, kỳ thật cũng không cần hắn nói.

Mấy tu sĩ ở đây, đều là hạng người tu đạo lịch duyệt phong phú, dù không hiểu trận pháp, nhưng cũng nhanh chóng phát giác không đúng.

Trên thân Thân Đồ Ngạo, có thứ gì đó đang từng bước hoàn thành thuế biến.

Bọn hắn không hiểu nguyên lý, nhưng đại khái biết phải làm sao.

Thẩm Thủ Hành liền nói ngay: "Đoạn Long Mạch chi khí của hắn!"

Tuân Tử Du và Gấu Lớn trưởng lão, cũng không dám chậm trễ, lập tức xuất thủ, cắt đứt liên hệ giữa Thân Đồ Ngạo và Long Mạch.

Gấu Lớn trưởng lão thiếp thân chém giết, bức Thân Đồ Ngạo lui lại.

Tuân Tử Du thôi động Kiếm Ý, giảo sát Thanh Long khí tức.

Bạch ngọc kiếm quang của Thẩm Thủ Hành thông suốt, chém vào Thanh Long Trận Văn quanh thân Thân Đồ Ngạo.

Trong lòng Mặc Họa có chút xoắn xuýt.

Hắn vừa sợ Thân Đồ Ngạo hấp thu Thanh Long chi lực, phản sát Tuân Tử Du và các trưởng lão.

Lại sợ Tuân Tử Du và các trưởng lão quá mức dùng sức, hủy Thanh Long Trận Văn trên thân Thân Đồ Ngạo, đang dần dần hoàn chỉnh, tẩy đi yêu tà chi khí.

Nhưng đến nước này, thế cục thiên biến vạn hóa, tràng diện không thể tuân theo ý đồ của hắn phát triển.

Lại qua mấy chục hiệp, dưới sự phối hợp của Tuân trưởng lão và Yêu Tu Gấu Lớn, trường kiếm của Thẩm Thủ Hành rung động, nhấc lên trùng điệp Kiếm Khí, ngưng làm một đạo kiếm màn, triệt để ngăn cách cộng minh giữa Thanh Long chi khí và Thân Đồ Ngạo.

Trận Văn trên thân Thân Đồ Ngạo, cũng đình chỉ "Long hóa" chân chính.

Mấy người bắt đầu sinh tử chém giết thật sự.

Chiến đấu trong sân, càng thêm thảm liệt.

Thẩm Thủ Hành, Tuân Tử Du, Gấu Lớn trưởng lão và Thân Đồ Ngạo đều bị thương, mà theo chém giết kịch liệt, thương thế cũng tăng thêm.

Linh lực và huyết khí của bọn hắn, cũng hao tổn.

Cao thủ giao phong, đánh đến cuối cùng, thường liều nghị lực và sức chịu đựng.

Thân Đồ Ngạo lấy một địch ba, dù nghị lực kiên cường, nhục thân mạnh hơn, đánh lâu cũng yếu thế.

Đổi bất kỳ tu sĩ Kim Đan hậu kỳ nào khác, đều không thể chống đỡ lâu như vậy.

Cuối cùng, chém giết mấy trăm hiệp, huyết khí của Thân Đồ Ngạo bắt đầu thấy đáy.

Thẩm Thủ Hành nắm lấy cơ hội, một kiếm phá Long Lân, đâm trúng tâm mạch hắn, nhưng nhục thân Thân Đồ Ngạo tựa như cương thiết, kiếm này phá lân da, lại không xuyên qua được ngực hắn.

Thân Đồ Ngạo nổi giận gầm lên, muốn phản kháng.

Đúng lúc này, cánh tay Gấu Lớn trưởng lão như cuồng mãng, xoắn lấy nửa người Thân Đồ Ngạo.

Tuân Tử Du tận dụng mọi thứ, một kiếm đinh vai trái Thân Đồ Ngạo.

Thân Đồ Ngạo vốn đã trọng thương, nhất thời giãy dụa khó lường, tức giận phún trương, Long hống gào thét, tựa như thú bị nhốt.

Thẩm Thủ Hành chỉ cần dốc toàn lực, bù thêm một kiếm, có thể xuyên qua tâm mạch hắn.

Đến lúc đó, Thân Đồ Ngạo dù không chết, cũng trọng thương.

Nhưng đúng lúc này, Thẩm Thủ Hành lại chuyển mũi kiếm, bổ về phía Tuân Tử Du.

Từ đầu đến nay, Tuân Tử Du luôn đề phòng Thẩm Thủ Hành, nhưng vây giết Thân Đồ Ngạo, trải qua luân phiên khổ chiến, trong lòng ít nhiều có chút sơ sẩy.

Bởi vậy một kiếm này, hắn có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.

Đợi Tu��n Tử Du kịp phản ứng, kiếm quang của Thẩm Thủ Hành đã thẳng đến tâm mạch hắn.

Đây là một kiếm Kim Đan đỉnh phong, lại là đột thi tên bắn lén, người khác không dự liệu được, dù dự liệu được, cũng không ngăn được.

Nhưng vì trong lòng có đề phòng, bản năng còn tại, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tuân Tử Du vô ý thức tránh thân qua bên cạnh.

Trường kiếm của Thẩm Thủ Hành lệch mấy tấc, đâm vào vai Tuân Tử Du, Kiếm Khí giảo sát huyết nhục hắn.

Tuân Tử Du chỉ có thể vứt Thân Đồ Ngạo, bứt ra triệt thoái phía sau.

Gấu Lớn trưởng lão một mình áp chế không nổi Thân Đồ Ngạo, cũng phải triệt thoái phía sau mấy trượng.

Thân Đồ Ngạo tránh thoát trói buộc, chậm rãi đứng dậy.

Trong lúc nhất thời, bốn người riêng phần mình thành trận, riêng phần mình lo liệu sát ý, đề phòng lẫn nhau.

Tuân Tử Du liếc qua kiếm thương trên vai, nhìn Thẩm Thủ Hành, âm thanh lạnh lùng:

"Thẩm trưởng lão, ngươi có ý gì?"

Thẩm Thủ Hành thần sắc lạnh lùng, trong lòng đáng tiếc.

Tuân trưởng lão này, tính cảnh giác quá cao, trên đường đến nay, chỉ có cơ hội này.

Dù vậy, một kiếm này vẫn bị hắn tránh.

Nếu không trường kiếm xâu tâm, Kiếm Khí xoắn một phát, hắn có thể nằm tại chỗ này.

Thẩm Thủ Hành im lặng nhìn Tuân Tử Du, đến nước này, hắn không cần che giấu, thản nhiên nói:

"Vì Thẩm Gia ta, sợ là phải làm khó Tuân trưởng lão, lưu lại đáy mộ Cô Sơn này."

Tuân Tử Du không suy nghĩ nhiều, ánh mắt như kiếm, "Vậy, tất cả, đều là Thẩm Gia làm?"

"Là Thẩm Gia ngươi, chế tạo quáng nạn, chôn giết hàng trăm ngàn mỏ tu, sau đó dùng mộ táng, phong bế đường hầm này, khiến mỏ tu cực khổ, sau khi chết cũng không thấy mặt trời?!"

Trong giọng nói Tuân Tử Du mang theo tức giận.

Đám người thần sắc biến đổi, Mặc Họa khẽ run trong lòng.

Thẩm Thủ Hành ánh mắt ảm đạm, không nói một lời.

"Ngươi không nói lời nào, là ngầm thừa nhận?" Ánh mắt Tuân Tử Du ngưng lại, mang mỉa mai, "Thẩm Gia ngươi, thật lớn khí phách, toàn bộ quặng mỏ, nhiều tu sĩ vô tội......Nói giết, liền giết......"

Tuân Tử Du nhìn Thẩm Thủ Hành, "Cô Sơn do ngươi phụ trách, mà ngươi không đạt Vũ Hóa cảnh giới, có thể đảm nhiệm trưởng lão thực quyền Thẩm Gia, chắc hẳn lập công lao lớn. Công lao này, chắc hẳn là chôn giết mỏ tu?"

"Năm đó quáng nạn này, là Thẩm Thủ Hành ngươi, Thẩm trưởng lão ngươi, một tay trù hoạch và chấp hành?"

Ngữ khí Tuân Tử Du băng lãnh, nhưng đè nén nộ khí.

Lời vừa nói ra, tràng diện tử tịch.

Tất cả mọi người im lặng.

Dù trước đây không biết, nhưng tiến mộ táng, tiến Vạn người hố, thấy nhiều Thi túy, và thi thể chồng chất như núi, lòng mọi người ít nhiều có phỏng đoán.

Chỉ là không ai điểm phá.

Giả bộ không biết, còn có thể che giấu sự thật.

Một khi điểm phá, Thẩm Gia sở tác sở vi, gần như lập tức là cục diện không chết không thôi.

Thẩm Gia chắc chắn diệt khẩu.

Cô Sơn quáng nạn, mười vạn tán tu chết thảm.

Việc ác kinh thiên này, đủ dao động căn cơ Thẩm Gia.

Đạo Đình tuyệt đối không bỏ qua Thẩm Gia.

Thẩm Gia đứng trước các phương hỏi khó, mặt mũi quét rác.

Từ hiện tại xem ra, Thẩm Thủ Hành không định để đám người sống sót rời Cô Sơn.

Phàn Tiến tê cả da đầu, lòng đắng chát.

Dự cảm xấu nhất của hắn, vẫn ứng nghiệm. Kiếp này, vẫn không tránh thoát.

Cố sư phó trong lòng phát lạnh, đồng thời vô cùng phẫn nộ.

Hắn tức giận đến toàn thân run rẩy, cắn chặt răng, gằn từng chữ:

"Hàng trăm ngàn tán tu Cô Sơn, bị chôn giết, chết trong hầm mỏ tối tăm......"

"Thẩm Thủ Hành, lương tâm ngươi, thật không có trở ngại? Ngươi không sợ......gặp báo ứng?"

Thẩm Thủ Hành thần sắc hờ hững, nhưng trán không ngừng nhảy, n���i tâm giãy dụa, không muốn nhớ lại ác mộng.

Cảnh tượng nhiều mỏ tu bị chôn giết, từng khuôn mặt mê mang, bất lực, cô độc và tuyệt vọng, đột phá ký ức phủ bụi, hiện lên trong đầu hắn.

Những điều này, là hắn tự quyết định, đồng đẳng với tự tay tạo sát nghiệt.

Tâm tính Thẩm Thủ Hành sinh ra vết rách.

Nhưng mặt hắn vẫn chết lặng và lạnh lẽo, "Ta......phải làm vậy."

Tuân Tử Du cười lạnh.

Thẩm Thủ Hành không để ý phần mỉa mai, nhẹ nhàng thở dài:

"Trong đại thế gia thiên tài tụ tập, muốn leo lên trên, đến cỡ nào không dễ, thân không ở trong, không hiểu ra."

"Nhất là xuất thân không tốt, huyết mạch con thứ, ở biên giới quyền hạn gia tộc, leo lên trên, càng khó như lên trời."

"Vật gì tốt, đều là của người khác."

"Ngươi chỉ có thể theo sau người khác, chia chút canh thừa thịt nguội người khác không cần, còn phải khúm núm, mang ơn......"

Trong mắt Thẩm Thủ Hành, l�� tức giận và đau đớn.

"Ta hưởng qua tư vị này, nên ta không muốn cuộc sống này, ta không muốn, con ta, cháu trai, tương lai cũng sống cuộc sống này."

"Nên, ta muốn trèo lên trên, không tiếc hết thảy bò lên."

Tuân Tử Du im lặng, thản nhiên nói: "Nên, mười vạn mỏ tu Cô Sơn, thành bàn đạp leo lên của ngươi?"

"Ta không muốn giết bọn hắn." Thẩm Thủ Hành lạnh lùng nói, "Ta không lạm sát người, nhưng bọn hắn huyên náo quá lớn, thậm chí không thể vãn hồi, tiếp tục vậy, đại lượng tán tu phát triển thành bạo dân và lưu dân, Thẩm Gia không an trí được bọn hắn, chỉ có một con đường......Mai táng bọn hắn cùng Cô Sơn."

Cố sư phó tức giận dâng lên, "Thẩm Gia các ngươi, chiếm núi, chiếm mỏ của bọn hắn, khiến bọn hắn cùng đường mạt lộ, lại trách bọn hắn nháo sự?"

Thẩm Thủ Hành nói "Núi, bọn hắn tự rớt, mỏ, bọn hắn tự bán, tán tu thiển cận, vì lợi trước mắt, ném gốc rễ lập mệnh, liên can gì Thẩm Gia ta?"

"Ngươi......" Cố sư phó tức giận nghẹn ngực, ngón tay run rẩy chỉ Thẩm Thủ Hành, không nói nên lời.

Tuân Tử Du âm thanh lạnh lùng: "Dù lý do nào, ngươi không thể phát rồ, chôn giết nhiều tán tu......"

Thẩm Thủ Hành hờ hững, nhẹ giọng thở dài: "Bọn hắn......vô dụng......"

"Đào quặng mỏ, Thẩm Gia ta có linh giới lớn, không cần bọn hắn xuất lực."

"Bọn hắn vốn cùng khổ, không kiếm được linh thạch từ bọn hắn."

"Duy nhất có giá trị, là bọn hắn sinh trưởng ở Cô Sơn, nhưng bọn hắn vì tư lợi, bán hết."

"Ngươi nghĩ xem, bọn hắn......còn làm được gì?"

"Thêm nữa, tán tu đói nghèo còn nháo sự, ta không thể lưu bọn hắn."

"Giữ lại bọn hắn, đối Thẩm Gia ta, đối Đạo Đình Ti, đối Cô Sơn, thậm chí đối Càn Học Châu Giới yên ổn, đều không tốt."

"Tu sĩ muốn tiến bộ, thế gia muốn phát triển, Tu Giới muốn phồn vinh, cần giẫm lên thi cốt tầng dưới chót."

"Từ xưa đến nay, đều vậy."

"Chỉ là có người thấy, có người không thấy."

"Thấy người, bất lực; không thấy hoặc không muốn thấy người, thờ ơ......"

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương