(Đã dịch) Trong Tứ Hợp Viện Người Đọc Sách - Chương 631: Khoa học thịnh yến
Trong nhóm người này, có mấy người mặc áo sơ mi trắng, tinh thần sung mãn, nụ cười chân thành, họ toát ra khí chất nho nhã đặc trưng của giới trí thức thời đó. Khi thấy Dương Tiểu Đào đạp xe đến, ai nấy đều ngoái nhìn theo.
Thấy Dương Tiểu Đào cũng mặc áo sơ mi trắng, không có gì đặc biệt, lại còn cầm theo vở, đặc biệt là tuổi tác còn nhỏ như vậy, nên họ không tùy tiện lại gần.
Tại cổng chính, một hàng binh sĩ đang kiểm tra, khách ra vào không ngừng xuất trình giấy tờ rồi mới được phép vào.
Dương Tiểu Đào lấy từ trong túi ra một tờ xuất nhập chứng, đeo lên cổ rồi theo dòng người bước vào trong.
Rất nhanh, qua những cuộc trò chuyện ngắn ngủi với người qua đường, Dương Tiểu Đào biết được đa phần họ đều là học sinh của Tứ Cửu Thành. Khi nghe tin về buổi giao lưu này, tất cả đều nhiệt tình đến đây để học hỏi.
Vì số lượng suất tham dự dành cho các trường có hạn, không ít người đến đây đành phải đứng dự thính. Thế nhưng, điều đó vẫn không thể ngăn cản được sự khao khát tri thức của họ.
"Dư Hoa, nhanh lên a."
"Đi trễ, chúng ta liền không chiếm được địa phương."
Một giọng nữ vang lên bên tai, Dương Tiểu Đào nghiêng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một cô gái tóc ngắn, tay cầm một quyển vở bìa đỏ, vừa chạy phía trước, vừa dùng tay quệt mồ hôi trên mặt. Mặt cô bé đỏ bừng, tràn đầy vẻ lo lắng.
Vẻ hấp tấp này cho thấy cô ấy có tính cách nóng vội.
"An Tỷ, đến rồi, chờ tôi một chút."
Phía sau lại vang lên một giọng nói, không nhanh không chậm, tuy nhỏ nhưng lại rất rõ ràng.
Trong tầm mắt Dương Tiểu Đào, xuất hiện một thanh niên thấp hơn cô gái một cái đầu, thân hình gầy gò đơn bạc, đôi tai đặc biệt đáng chú ý.
"Dư Hoa, cậu nhanh lên đi, mãi mới giành được suất tham dự, nếu đi trễ mà không nghe được buổi học của thầy, thì về nhà chúng ta cũng khó mà ăn nói đấy."
"Ai nha, cậu chậm như vậy, tôi đi trước chiếm cái vị trí."
Cô gái tên An Tỷ nói, vừa chạy đi.
Chỉ là trong lúc chạy, cô ấy không để ý đến Dương Tiểu Đào đang đứng phía trước, nên đã va thẳng vào cậu.
Phanh
Dương Tiểu Đào thì không sao, nhưng cô gái thì loạng choạng ngã nghiêng sang một bên.
Dương Tiểu Đào tay mắt lẹ làng, kịp thời kéo tay cô gái, giúp cô ổn định lại.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Cô gái đứng vững, xoa cánh tay, vội vàng xin lỗi.
"Vị đồng chí này, thật xin lỗi, thật xin lỗi. Chúng tôi không phải cố ý."
Chàng thanh niên phía sau cũng vội vã chạy tới giải thích. Dương Tiểu Đào không để bụng, khoát tay nói: "Không có việc gì đâu, mọi người chú ý một chút là được, ở đây đông người lắm."
Thấy vậy, cô gái ngượng ngùng gật đầu, nhưng vẫn lộ rõ vẻ lo lắng trong lòng. Cô ra hiệu cho chàng thanh niên rồi lập tức quay người chạy về phía hội trường.
"An Tỷ của tôi ấy mà, tính tình nóng vội vậy đó." Chàng thanh niên trầm ổn nói với thái độ hòa ái, rồi nhìn Dương Tiểu Đào: "Xin lỗi cậu nhé."
"Không có việc gì."
Dương Tiểu Đào cười nhẹ vẻ không bận tâm, sau đó hai người cùng nhau bước lên phía trước.
"Cậu đến nghe giảng à, là học sinh ư?"
"Các trường học ở Tứ Cửu Thành đúng là có rất nhiều suất tham dự, còn những người tỉnh ngoài như chúng tôi thì không có được nhiều như thế."
Dư Hoa hơi oán trách. Đêm qua họ đi tàu đến, thậm chí còn chưa kịp nghỉ ngơi tử tế đã phải chạy đến đây, đến giờ vẫn còn uể oải.
"Tôi ở chỗ này, cách gần."
Dương Tiểu Đào khách khí đáp. Cậu thấy nói chuyện khá hợp với người này nên không khỏi trò chuyện thêm vài câu.
"Nghe nói lần này không ít giáo sư sẽ đến đấy."
"Thật muốn đến gần xem thử một chút. Đây thật sự là chuyện chưa từng có trong mấy năm qua."
Dư Hoa cảm khái, nỗi khát khao tri thức bừng sáng trong đôi mắt cậu.
"Đúng vậy, có chút lo lắng đấy."
"Lo lắng? Đúng vậy, phải lo lắng chứ, nếu bỏ lỡ điều gì thì coi như là một sự tổn thất lớn rồi."
Hai người nói chuyện, rất nhanh đã đến cổng hội trường. Một nhóm nhân viên đeo băng tay đang hướng dẫn, hai người đi vào, nhìn quanh hội trường rộng lớn. Nơi này ít nhất cũng có thể chứa được vài trăm người.
Phía trước nhất, bục chủ tịch ban đầu đã được dỡ bỏ, chiếc bàn cũ cũng được thay thế bằng hai tấm bảng đen lớn. Chỉ có một chiếc bàn được đặt ở một bên, trên đó có đặt một chiếc micro nối dây.
"Dư Hoa, bên này."
Cô gái ở bên trong gọi.
Dương Tiểu Đào nhìn sang bên cạnh hàng ghế, lối đi nhỏ vốn dành cho người qua lại giờ đây đã chật kín người đứng.
Thế nhưng, tất cả mọi người đều có ý thức, họ vẫn chừa lại một lối đi đủ cho một người qua.
"Chúng ta mau qua đây."
Dư Hoa bảo Dương Tiểu Đào tiến lên.
Dương Tiểu Đào cũng không biết nên ngồi ở đâu, nên đi theo cậu ấy.
Xuyên qua từng dãy chỗ ngồi, có hàng đã có người ngồi, có hàng thì vẫn còn trống.
Đến bên cạnh cô gái, cô gái khách khí nói với người phía sau. Người đó liền nhường chỗ, Dư Hoa chen vào được. Dương Tiểu Đào thấy không còn chỗ trống, đành tạm thời đứng ở một bên.
"Thật xin lỗi nhé, tôi vội quá nên mới giành chỗ ngồi."
"À đúng rồi, tôi là An Nhiên, người Tương Nam. Còn đây là Dư Hoa, đi cùng tôi."
Cô gái nói một cách tự nhiên, còn tiện thể giới thiệu luôn Dư Hoa đứng bên cạnh.
"Chào bạn, tôi là người địa phương, tên Dương Tiểu Đào."
Dương Tiểu Đào nói khẽ. Cô gái tên An Nhiên nghe thấy cái tên này, đột nhiên nhíu mày rồi lập tức giãn ra, như thể nhận ra mình đã nghĩ quá nhiều.
"Cậu có chỗ ngồi sao?"
"Cái này, tôi cũng không rõ ràng."
Dương Tiểu Đào nhìn về phía hàng ghế đầu, "Chắc là có đấy."
"Thật hâm mộ các cậu là người địa phương, ngay từ đầu đã có ghế ngồi. Còn chúng tôi thì phải đứng suốt, chẳng công bằng chút nào."
An Nhiên bĩu môi, trong lòng cảm thấy cực kỳ bất công.
"À đúng rồi, cậu xem thử giấy chứng nhận đi, mặt sau có ghi số ghế."
Cuối cùng, nhìn thấy giấy chứng nhận trước ngực Dương Tiểu Đào, cô ấy nhắc nhở, rồi giở mặt sau giấy chứng nhận của mình ra. Phía sau đó chỉ có một khoảng trắng, không hề có chữ nào.
Được nhắc nhở, Dương Tiểu Đào vội cầm lên xem qua.
Hàng số hai, ghế số sáu.
"Có chỗ rồi."
Dương Tiểu Đào nhìn thoáng qua rồi đặt xuống, vừa cười vừa nói.
"Hừ, thật không công bằng."
An Nhiên lầm bầm, Dư Hoa ở một bên áy náy cười: "An Tỷ của tôi tính tình là vậy đó, cô đừng để bụng nhé."
"À đúng rồi, cậu có định nghe gì đặc biệt không?"
Vừa nói, Dư Hoa vừa mở quyển vở ra. Trên đó là lịch trình ba ngày học, ghi rõ từ mấy giờ đến mấy giờ sẽ nói về chủ đề gì một cách đại khái.
"Không có, họ nói gì thì tôi nghe nấy."
Dương Tiểu Đào nói, vừa vỗ vỗ quyển vở của mình, trông rất ra dáng một học sinh chăm chú.
"Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy."
Dư Hoa cười, An Nhiên đứng bên cạnh hừ lạnh: "Đừng quên thầy giáo dặn dò về lai tạo ngô đấy nhé, cái này phải hết sức cẩn thận. Thầy ấy không đến được, chúng ta tuyệt đối không thể nghe nhầm."
Dư Hoa sững sờ, lập tức gật đầu.
Ba người đang nói chuyện thì lần lượt có thêm người đi tới, có người ngồi vào chỗ, có người tìm chỗ đứng.
Lúc này, trên bục giảng phía trước xuất hiện một người đàn ông trung niên, cầm micro lên nói: "Xin chào tất cả mọi người, tôi là người chủ trì của đại hội lần này. Mọi người chú ý, chỉ còn mười lăm phút nữa là bắt đầu rồi."
"Xin mời những ai có chỗ ngồi mau chóng ổn định chỗ ngồi. Còn những đồng chí không có chỗ ngồi thì xin cố gắng một chút."
"Ngoài ra, xin mọi người chú ý giữ kỷ luật hội trường, giữ trật tự, không làm ồn vô cớ. Nếu có thắc mắc, xin chờ đến phần đặt câu hỏi. Nếu muốn đi vệ sinh..."
"Bất cứ ai vi phạm sẽ không chỉ bị mời ra khỏi đại hội, mà còn bị tước quyền tham gia các buổi hội nghị tiếp theo. Xin mọi người chú ý."
Người chủ trì nêu ra hàng loạt những lưu ý, trong đó đặc biệt nhấn mạnh về kỷ luật hội nghị. Điều này khiến không ít người phải tập trung lại, ngay cả An Nhiên, người vừa rồi còn tỏ vẻ bất bình, cũng phải im bặt vì sợ bị đuổi ra ngoài.
"Tôi đi trước đây, sau khi kết thúc, tôi mời các cậu đến nhà tôi chơi."
"Lát gặp lại nhé."
"Một lát gặp."
Dương Tiểu Đào rời đi, đi về phía trước.
An Nhiên lại bĩu môi nói: "Tiểu Dư, cậu xem kìa, nếu cậu ở lại đây, cũng sẽ như cậu ấy, không cần phải đứng."
"Cái đó không giống đâu. Đi theo thầy, tôi cảm thấy học được nhiều hơn."
Dư Hoa nói không chút bận tâm: "À đúng rồi, buổi học về lai tạo ngô xếp vào thứ mấy?"
"Tựa như là ngày mai."
"Ngày mai à? Cậu nói sớm hơn đi, thì tôi đã không cần phải vội vàng đến thế này rồi."
An Nhiên oán trách, nhưng rất nhanh cô ấy lấy lại tinh thần: "Thôi được rồi, chúng ta đến được đây đâu phải dễ dàng gì. Cứ nghe được nhiều kiến thức rồi về còn có cái mà báo cáo."
Trong khi hai người đang nói chuyện, Dương Tiểu Đào vẫn tiếp tục bước về phía trước. Dọc đường, không ít người nhìn cậu với vẻ hiếu kỳ.
Trẻ tuổi như vậy, vậy mà lại ngồi ở những hàng ghế đầu?
Chẳng lẽ là sinh viên ưu tú của trường nào đó?
Vẫn là có quan hệ gì?
An Nhiên và Dư Hoa cũng chú ý đến điều đó, chỉ là trong lòng càng thêm thất vọng.
Có đôi khi, nơi sinh tốt đúng là một lợi thế lớn.
Dương Tiểu Đào đi đến hàng thứ hai, tả hữu đã có người ngồi xuống.
Giờ phút này hàng ghế đầu lúc này vẫn còn trống, nhưng ở hàng ghế của cậu thì lại có vài người đang ngồi, họ trò chuyện phiếm với vẻ mặt nhẹ nhõm. Dương Tiểu Đào nhìn xuống số ghế, rồi nhẹ nhàng bước tới ngồi xuống.
Một người đàn ông trung niên bên cạnh ngẩng đầu nhìn cậu một cái, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó tiếp tục trò chuyện cùng mấy người khác.
Dương Tiểu Đào gật đầu, ngồi yên lặng.
Cậu cũng loáng thoáng nghe được nội dung cuộc trò chuyện của mấy người đó, họ nói về chuyện dầu khí và hóa chất.
Chẳng mấy chốc, hai bên đều đã kín chỗ, người chủ trì lại xuất hiện phía trước.
"Kính thưa các vị đồng chí, bây giờ, xin hoan nghênh Viện trưởng Đặng của Viện Khoa học Nông nghiệp cùng các vị chuyên gia."
Ba ba ba ba
Mọi người đứng dậy vỗ tay, toàn bộ hội trường vang lên một tràng vỗ tay rộn rã.
Dương Tiểu Đào nhìn thấy Viện trưởng Đặng dẫn đầu, phía sau là mười vị lão nhân tóc bạc phơ. Họ ăn mặc giản dị, có người còn đeo kính lão, nhưng không ai là không cầm theo vở và bút.
Tại đây, họ vừa là người thầy giảng bài, vừa là học trò ham học hỏi.
"Mọi người tốt!"
Viện trưởng Đặng cầm micro, đảo mắt nhìn khắp hội trường: "Hôm nay, có đông đảo đồng chí đến tham dự, có những người trẻ tuổi đầy triển vọng, có những người miệt mài học tập, có những người đã có những đóng góp xuất sắc, và có cả những người vẫn đang âm thầm nỗ lực. Tất cả chúng ta tề tựu tại đây, cùng nhau bơi lội trong biển tri thức, cùng nhau tạo nên một đại hội lớn lao!"
Ba ba ba
"Vĩ nhân đã nói, tư tưởng cần được va chạm, không thể đóng cửa làm xe!"
"Cho nên, chúng ta tổ chức hoạt động này, chính là hy vọng thông qua giao lưu, để mọi người hiểu rõ tình hình phát triển và tiến trình của cả trong lẫn ngoài nước, biết được những khác biệt còn tồn tại, từ đó bù đắp những khác biệt đó và vươn lên!"
Ba ba ba
Dương Tiểu Đào đứng dậy vỗ tay nhiệt liệt, trong lòng cũng tràn ��ầy mong đợi vào buổi giao lưu lần này.
Mặc dù, cậu chỉ là một người chỉ biết đọc sách.
"Đến được đây có nghĩa là đến để học tập, để tiến bộ. Tôi chỉ nói đến đây thôi, những lời thừa thãi còn lại, chúng ta xin nhường cho các vị."
"Cuối cùng, hy vọng những đồng chí đến đây, đều có thể ra về với những thu hoạch quý giá."
Ba ba ba
Theo Viện trưởng Đặng nói xong thì lùi lại phía sau, nhường chỗ cho nhóm lão nhân phía sau.
"Tiếp theo, tôi xin giới thiệu, đây là chuyên gia trứ danh của nước ta, tiên sinh Lý Tam Kim."
Ba ba ba
"Vị này là..."
Chờ người chủ trì giới thiệu xong xuôi tất cả mọi người, các vị trên bục mới hướng về phía dưới chào đáp lại, sau đó trở về hàng ghế đầu tiên và ngồi xuống.
Dương Tiểu Đào nghe người chủ trì giới thiệu, nhận ra những người này không hẳn tất cả đều là nhà sinh vật học, thậm chí còn có mấy nhà hóa học, nhà vật lý học và nhà toán học.
Hiển nhiên, buổi giao lưu lần này không chỉ do Viện Khoa học Nông nghiệp chủ trì.
Có lẽ, đúng như lời Viện trưởng Đ��ng nói, đây đúng là một buổi thịnh hội chưa từng có trong nước.
Sau khi giới thiệu xong mọi người, hội trường bắt đầu đi vào vấn đề chính.
Người chủ trì cầm micro, bắt đầu giới thiệu giáo viên báo cáo đầu tiên.
"Tiếp theo, xin mời thầy giáo Vương Quang Mỹ, đến từ Viện Nghiên cứu Thượng Hải, lên bục giảng với tràng vỗ tay nồng nhiệt của chúng ta."
Theo lời giới thiệu vừa dứt, một người ở giữa hàng thứ hai đứng dậy, lách qua những người phía trước để đi lên bục giảng.
Nghe được chủ đề này, Dương Tiểu Đào đột nhiên thẳng người ngồi nghiêm chỉnh, bởi vì ở một thời không khác, đây chính là người dẫn đầu trong nước hoàn thành công trình vĩ đại tổng hợp insulin bò nhân tạo, trở thành khoảnh khắc huy hoàng của ngành sinh học tổng hợp trong nước.
Và những người này, nếu không có gì bất ngờ, chắc hẳn đã đạt được những thành tựu rực rỡ trong lĩnh vực sinh học tổng hợp.
Nhìn người đàn ông trung niên bước lên bục, Dương Tiểu Đào trong lòng tràn đầy sự kính trọng.
Những người như thế này, mới thật sự là chuyên gia.
Đối diện với hàng trăm người trong hội trường, người đàn ông trung niên đầu tiên cúi đầu gửi lời cảm ơn. Sau đó, không hề hoang mang mà vẫn giữ được sự bình tĩnh, tự tin, ông đặt bản thảo ra phía sau và bắt đầu viết vẽ trên bảng đen.
Cái dáng vẻ đó, thật có vẻ tính toán đâu vào đấy.
Bản dịch này được thực hiện cẩn trọng và giữ nguyên giá trị cốt lõi, thuộc quyền sở hữu của truyen.free.