Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 180 Thái Địch?

Club Mị Ảnh.

Sau khi Cầu Cầu hát bài hoàng ca, không khí ở đây đạt đến mức cao trào.

Đối với những công tử con nhà giàu mà nói, chỉ cần có thú vui, thì sẽ phấn

chấn.

Nhưng những tiểu thư con nhà giàu, có thể chỗ như thế này, đã chứng tỏ họ là

người như thế nào, đương nhiên là cũng rất vui.

Chính vào lúc này, một thiếu niên ra khỏi sự vậy quanh của một đám ngừời mặc

đồ đen, đến trước mặt nhóm người Vương Hạo.

– Bài hát của các hạ thật đặc biệt!

Vị Thiếu niên nhìn Vương Hạo từ đầu đến chân, vẻ mặt có cảm giác cao sang hơn

người.

– Đương nhiên rồi!

Vương Hạo nhìn vị thiếu niên này,

– Chúng tôi là Lang Bang, không phải người thường có thể sánh được.

Mắt vị thiếu niên sáng ngời, tự tin cười nói:

– Tại hạ Diệp Thanh, người đời phong tặng danh hiệu Nhất Kỵ Đương Thiên, Dạ

Chiến Tiểu Đề Đốc, cũng có thể làm bang chủ Lang Bang của các người chứ!

Vừa dứt lời, đám người áo đen đằng sau không ngớt lời nịnh bợ.

– Năng lực chiến đấu của Diệp thiếu gia tất cả người trên thế giới đều biết,

thừa sức làm bang chủ.

– Diệp thiếu gia Nhất Kỵ Đương Thiên, mọi người trên thế giới không ai không

kính phục.

– Cái gọi là Lang Bang này, ngay đến cả tư cách xách giày cho Diệp thiếu gia

cũng không có.

….

– Cái gì!

Vương Hạo bĩu môi, anh chính là Dạ Chiến Tiểu Đề Đốc? Ở trong Lang Bang chúng

tôi, đến cả tư cách nhập bang cũng không có, còn muốn làm bang chủ, đúng là

không tự lượng sức mình.

Trong chốc lát sắc mặt Diệp Thanh xám lại,

– Diệp Thanh tôi một đếm có thể cùng với mười lắm cô gái, hơn nữa còn có thể

liên tục như vậy trong một tháng, các hạ có thể làm được hay không?

– Làm mấy chục cô gái thì giỏi rồi sao?

Vương Hạo cười chế nhạo, sau đó nghiêm túc nói:

– Lang Bang chúng tôi so, ai vô sỉ nhất, ai hạ lưu nhất, ai có thể trêu đùa

tình cảm của phụ nữ nhất, nếu so sánh việc cũng với phụ nữ, thì người có tu vi

cao, một đêm có thể chiến với nghìn người, ai có thể sánh được?

Khụ khụ…

Nhóm người Nhạc Huyên giật mình, dự cảm không tốt trong lòng càng lúc càng

mãnh liệt.

– Việc này….

Diệp Thanh ngập ngừng, noí cũng đúng, người tu vi cao thâm, quả thực có kỷ lục

một đêm chiến nghìn phụ nữ.

Nhìn thấy Diệp Thanh ngập ngừng, đám người mặc áo đen tới tấp đứng lên.

– Diệp thiếu gia chúng tôi đã từng vì một người con gái, mà giết chết cả nhà

cô ấy, sau khi chơi xong thì thưởng cho chúng tôi.

– Diệp thiếu gia nhà chúng tôi còn dám cướp con gái nhà lành giữa thanh thiên

bạch nhật, hồn nhiên diễn cảnh xuân trên đường phố.

– Diệp thiếu gia nhà chúng tôi thích một tiểu minh tinh, dùng tiền khiến cô ta

ngoan ngoãn lên giường, còn chơi đùa cô ta trước mặt bạn trai cô ta.

– Diệp thiếu gia chúng tôi thích một tài nữ, chuốc thuốc mê cho cô ta, còn

quay phim.

– Diệp thiếu gia chúng tôi…

Diệp Thanh càng nghe càng đắc ý, dường như những việc này không có chút mất

mặt nào, ngược lại giống như rất vinh quang vậy.

Nhạc Huyên thấy vậy, trong lòng vô cùng tức giận, hận một nỗi không thể lên

giết chết tên cặn bã này, nhưng Vương Hạo lại đứng chặn trước mặt họ, ám hiệu

cho họ biết thời gian biểu diễn bắt đầu rồi, không được làm bừa.

Sau khi những người áo đen này kể hết lịch sử quang vinh của Diệp Thanh, Vương

Hạo chỉ vào Hạ Vi Vi nói:

– Anh biết vị này là ai không?

Diệp Thanh lắc đầu khinh thường, một mỹ nam ăn mặc sặc sỡ như vậy, anh làm sao

có thể quen biết.Vương Hạo long trọng giới thiệu nói:

– Vị này là tiểu bá vương Lãng Lí của Lang Bang chúng tôi, chuyên môn giở trò

với những cô gái vị thành niên đơn thuần, sau đó làm cho có bầu, uy hiếp tống

tiền, kỷ lục cao nhất là qua lại với ba mươi tám cô gái vị thành niên cùng một

lúc.

Vừa dứt lời, trong đầu tất cả những người đứng bên cạnh Diệp Thanh hiện lên

hai chữ, súc sinh!

Không những khiến cho những cô gái vị thành niên có bầu, lại còn uy hiếp tống

tiền, đây không phải là súc sinh thì là gì?

Hạ Vi Vi vô cùng tức giận, cô thật sự muốn lôi Vương Hạo ra ngoài đánh cho một

trận nửa tiếng, tên khốn nạn này lại dám bêu xấu danh dự của cô như vậy.

Nhạc Huyên nắm chặt tay Hạ Vi Vi, nói nhỏ với cô:

– Thân phận của chúng ta không thể bị bại lộ!

Phù phù!

Hạ Vi Vi hít sâu, lấy lại bình tĩnh, sau đó miễn cưỡng mỉn cười, cô thề rằng

sau khi trở về, nhất định sẽ gỡ Vương Hạo thành tám mảnh.

– Các hạ, thật không hổ là anh tài của Lang Bang, tại hạ bái phục, bái phục…

Diệp Thanh chắp tay bái phục Hạ Vi Vi, giống như tìm được người cùng lý tưởng

vậy.

Hạ Vi Vi gật đầu, sau đó ngồi xuống không nói gì nữa.

– Tiếp theo đây tôi xin được giới thiệu với anh.

Vương Hạo chỉ vào Lăng Tiêu nói:

– Vị này là Thiên Địa Cúc Hoa Hiệp của Lang Bang,một người chuyên đi gây rối,

khuấy động mưa gió trong thiên hạ.

– Cúc Hoa Hiệp?

Diệp Thanh ngẩn người, sau đó nhìn Lăng Tiêu ánh mắt tràn đầy ý tứ sâu xa, lại

là một người có cùng chí hướng.

Lăng Tiêu chớp mắt, trong lòng bắt đầu chửi thề, ngươi mới thích hoa cúc, cả

gia đình ngươi thích hoa cúc.

– Nếu như Cúc Hoa Hiệp cũng có thể coi là anh tài của Lang Bang, vậy thì không

phải tôi cũng có thể ra nhập sao?

Một người đàn ông áo đen vạm vỡ đứng sau Diệp Thanh, cười hề hề khinh thường.

Vương Hạo lườm người đàn ông cao to đó, lãnh đạm nói:

– Đã gọi là Thiên Địa Cúc Hoa Hiệp, thì ‘ Thiên Địa’ này đương nhiên cũng có

giải thích, nếu như Địa đại đại diện phụ nữ, thì Thiên đại diện…

Hừ…

Mọi người hít một hơi mát lạnh, bất giác lùi về phái sau hai bước, người này

lại thích cả nam lẫn nữ, đúng là không thể nhìn ra được!

Từ tận đáy lòng Lăng Tiêu sụp đổ trong phút chốc, sư đệ khốn nạn này hại hãm

hại người quá đáng rồi, làm sao có thể bêu xấu sư huynh như vậy.

Tuy đáy lòng Lăng Tiêu sụp đổ, nhưng vẫn nở nụ cười thoải mái, còn lịch sự gật

đầu cười với Diệp Thanh.

Đột nhiên Diệp Thanh bị dọa cho dựng tóc gáy, trong lòng đang nghĩ, không lẽ

tên biến thái này đã thích anh rồi sao?

Mặc dù anh làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng không có sở thích làm bừa với con

trai!

– Thất kính, thất kính!

Diệp Thanh chắp tay nói.

Vương Hạo lại chỉ vào Lý Vân Dương giới thiệu:

– Vị này cũng là Vương giả của Lang Bang chúng tôi, Thái Địch Tiểu vương tử,

viết trời, viết đất, viết không khí, vạn vật trên thế giới không có vật nào

không thể viết.

– Thái Địch?

Diệp Thanh sững sờ, sau đó hỏi:

– Có phải là thần thú bởi vì lưu tình khắp nơi, cho nên cuối cùng sống gieo

hạt gieo đến chết không?

Vương Hạo gật đầu,

– Đúng vậy, vị huynh đệ này của tôi dám lấy danh hiệu Thái Địch, điều này

chứng tỏ rằng, cái gì anh cũng dám làm, yêu thú, nhỏ nhặt không đáng kể…

Đám người Diệp Thanh hít một hơi khí lạnh, lại lùi người về sau hai bước, quả

nhiên không hổ là Vương giả của Lang Bang, đúng là… súc sinh đến mức không có

từ ngữ nào có thể diễn tả được.

Mặt Lý Vân Dương sa sầm, anh khẳng định Vương Hạo đang lấy việc công trả thù

riêng.

Lăng Tiêu đi đến kéo chặt Lý Vân Dương, khẽ lắc đầu, không cần biết là vì phần

thưởng của Thu Linh Hàn, hay là vì an toàn của bản thân, bọn họ đều không thể

kiếm Vương Hạo tính sổ, chỉ có thể chờ lúc quay về rồi nói.

Nhưng Lăng tiêu vẫn không hiểu nổi, rốt cục Vương Hạo muốn làm gì.

Tạo dựng cho họ thân phận Lang Bang, việc này dễ dàng lí giải, là để kết nối

Trước Tiếp Top Truyện Hay Nhấn Mở Bình Luận

Về đầu trang

metruyenhot.me - Website đọc truyện nhanh nhất, thân thiện nhất, và luôn cập nhật mới nhất. Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Hỗ trợ mọi trình duyệt và thiết bị di động, Đọc truyện không bị quảng cáo

Liên hệ: [email protected]

Liên hệ Chính sách bảo mật Điều khoản sử dụng Quy định về nội dung Thỏa thuận quyền riêng tư Truyện teen hay Ngôn Tình Ngược Đam Mỹ Hài Đam Mỹ Hay Đam Mỹ H Văn Ngôn Tình Hay Truyện Full Tiên Hiệp Hay Truyện Hot Kiếm Hiệp Hay

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương