Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 182 Diệp Thanh là kẻ đi chung đường.

– Tôi?

Vẻ mặt Vương Hạo vừa đắc ý lại vừa kiêu ngạo nói:

– Tôi ba tuổi xem Hoàng thúc; Bốn tuổi xem phim nhựa.

Năm tuổi nhìn lén tiểu tỷ tỷ nhà hàng xóm tắm.

Sáu tuổi dùng kẹo que lừa nụ hôn đầu tiên của bạn học ở nhà trẻ.

Bảy tuổi không chịu được sự cô đơn lạnh lẽo của độc thân, dụ dỗ được một cô

bạn gái.

Tám tuổi gặp được thế ngoại cao nhân truyền thụ cho thần công.

Mười tuổi đi đến Liên bang Diệu Thiên, bắt đầu cuộc sống ướt át.

Mười một tuổi tham gia nghiệp vụ dâm tặc, hàng đêm lén lút chui vào cạy khóa

làm tân lang.

Mười hai tuổi thần công đại thành, chỉ dựa vào một cái mỉm cười dụ dỗ vô số em

gái.

Mười ba tuổi bị vô số em gái điên cuồng theo đuổi, bị buộc phải xuất gia tị

nạn.

Mười bốn tuổi thấy thiên hạ thái bình, một lần nữa xuất sơn.

Mười lăm tuổi theo đuổi “vạn hoa tùng trung quá” (chú thích: vô cùng đào hoa,

vô số người tình), một chiếc lá nhỏ cũng không để dính vào người.

Mười sáu tuổi nhìn hồng trần cuồn cuộn, cảm thấy tịch mịch vô cùng, sáng lập

Lang Bang, tìm bằng hữu chung chí hướng.

Mười bảy tuổi còn chưa kịp trải qua hết… Người trong giang hồ tặng biệt hiệu,

Tiểu Y Trùng cái thế.

Vừa nói xong, toàn trường lặng ngắt như tờ, trong đầu mọi người đều chỉ có một

ý niệm, cuộc sống quá ngoạn mục, quá bốc mùi.

Đám người Nhạc Huyên lập tức không biết nói gì thêm nữa, Vương Hạo cũng có thể

nói chính mình súc sinh như vậy, bọn họ còn có gì để nói đây? Tất cả coi như

giúp Thu Lôi hi sinh! Nhưng làm như vậy, thật sự có thể giúp được Thu Lôi sao?

Chỉ chốc lát sau, đã có người không khỏi châm chọc:

– Thổi phồng vừa thôi chứ? Một cái mỉm cười làm sao có thể dụ dỗ vô số em gái,

ngươi cho chúng ta là lũ ngu ngốc à!

– Lại còn Tiểu Y Trùng cái thế, ta thấy ngươi giống trùng dây thì có!

– Ha ha, trùng dây là trùng gì thế?

– Đương nhiên là loại giun ở phía dưới đó…

– Ha ha…

–…

– Hừ, người phàm vô tri!

Vương Hạo hừ lạnh một tiếng:

– Ngày hôm nay để ta cho các ngươi biết một chút về thần kỹ truyền thừa của

Lang giới, Dâm Trùng Mỉm Cười…

– Thần kỹ truyền thừa của Lang giới? Dâm Trùng Mỉm Cười?

Tất cả mọi người tại đây đều sửng sốt, đây là cái thứ gì của Lang giới?

Nhạc Huyên, Hạ Vi Vi Ồn ào gì thế bỗng nhiên rùng mình một cái, nụ cười tà ác

kia lại một lần nữa hiện lên trong đầu.

Nghĩ tới đây, hai cô gái vội vã cúi đầu xuống, kiên quyết không muốn đêm nay

gặp ác mộng.

Lúc này, Vương Hạo đi tới trên đài, tay cầm microphone, lớn tiếng kêu lên:

– Tất cả mỹ nữ toàn trường đều nhìn tôi nào…

Vừa nói xong, tất cả các cô gái tự nhận là mỹ nữ đều quay đầu nhìn về phía

Vương Hạo trên đài, lúc khóe miệng Vương Hạo nhẹ nhàng nhếch lên, nữ tử toàn

trường lập tức thất thần, nụ cười tà ác như vậy sao lại có thể làm các nàng si

mê đến thế?

Sau khi Vương Hạo mỉm cười xong, rất nhanh nhảy xuống khỏi đài, đi tới trước

mặt đám người Diệp Thanh, vỗ tay một cái, kêu lên:

– Đừng ngẩn người nữa, chạy mau!

Đám người Diệp Thanh còn đang cảm thấy khiếp sợ trước nụ cười tà ác của Vương

Hạo, toàn trường lập tức sôi trào.

– Người đàn ông này là của bổn tiểu thư…

– Của cái gì mà của ngươi, rõ ràng là ta nhìn trúng trước…

– Ồn ào gì thế, nam nhân cực phẩm như vậy, đương nhiên là của ta…

– Đừng ồn ào nữa, nam nhân này đang muốn chạy kìa…

– Muốn chạy, cũng không có cửa, các chị em đuổi theo cho ta…

– Mọi người tranh đoạt bằng bản lãnh của mình, người nào bắt được chính là của

người đó…

– Đồng ý…

– Tán thành…

– Vệ sĩ của bổn tiểu thư đâu? Lập tức bắt nam nhân kia lại cho ta…

–…

Nhìn thấy các cô gái điên cuồng nhào tới, đám người Diệp Thanh lập tức trợn

tròn mắt, thực sự chỉ dựa vào một cái mỉm cười cũng đủ dụ dỗ vô số em gái!

– Lập tức cản bọn họ lại!

Diệp Thanh phất tay chỉ huy, ngăn cản đám nữ nhân điên này lại.

Hộ vệ áo đen sau lưng Diệp Thanh gật đầu, rất nhanh chắn trước người đám Diệp

Thanh.

Mà Diệp Thanh cũng không dài dòng, lập tức mang theo đám người Vương Hạo chạy

ra khỏi cửa chính, sau đó lên một chiếc phi thuyền bay lên trời.

Trên phi thuyền.

Diệp Thanh bội phục sát đất Vương Hạo, quả nhiên không hổ là lão đại Lang

Bang, thực sự chỉ dựa vào một cái mỉm cười vẫn có thể làm cho hàng vạn hàng

nghìn cô gái tự mình đưa đến tận cửa, Tiểu Y Trùng cái thế quả nhiên không

phải gọi không.

– Anh cũng nhìn thấy thành viên của Lang Bang chúng tôi rồi đấy, anh bây giờ

còn thấy danh hiệu Dạ Chiến Tiểu Đề Đốc của mình rất hay không?

Vương Hạo bắt chéo chân hỏi.

Diệp Thanh lắc đầu liên tục, hắn vốn cho là mình đã làm ác đủ để khiến nhân

thần cộng phẫn rồi, không ngờ sau khi biết được thủ đoạn của đám súc sinh này,

hắn lập tức hiểu ra, sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân.

– Bọn họ sẽ tìm đến một giao lộ để chờ chúng ta hạ phi thuyền, chúng ta phải

tiếp tục đi xa hơn nữa may ra mới bỏ rơi bọn họ được.

Vương Hạo hướng về phía phòng điều khiển kêu một tiếng.

Diệp Thanh liền vội vàng nói:

– Các vị đều là khách đường xa mà đến, hay là bây giờ cũng đã muộn rồi, mọi

người đến nhà của tôi ở, nhân tiện cho tôi học tập một chút.

Vương Hạo mỉm cười, không trả lời, đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ, nhìn thành thị

phía dưới.

Diệp Thanh liền vội vàng tiến lên, bày tỏ hy vọng có thể gia nhập vào Lang

Bang, đồng thời có thể học tập thần kỹ của Lang giới, Dâm Trùng Mỉm Cười.

Đám người Nhạc Huyên mí mắt run lên, Diệp Thanh quả nhiên là một tên cặn bã,

lại có thể sau nghe sự tích súc sinh như vậy của Vương Hạo, còn chủ động yêu

cầu gia nhập vào Lang Bang, thực sự là rắn chuột một ổ.

Hạ Vi Vi thấp giọng nói:

– Nghe đồn Diệp Thanh lấy ô danh làm vinh, mỗi ngày đều không ngừng nghĩ làm

như thế nào để gia tăng trình độ vô sỉ của bản thân, hiện tại xem ra là thật

rồi.

– Thảo nào lão đại nói xong sự tích súc sinh như vậy vẫn còn muốn đi theo, hóa

ra là vì Diệp Thanh là kẻ đi chung đường.

Tiền Vạn Dương chợt gật đầu.

Vừa dứt lời, bốn đạo ánh mắt lạnh như băng bắn qua, làm cho Tiền Vạn Dương

bỗng nhiên rùng mình một cái, sau đó lập tức câm miệng.

– Khụ khụ!

Lăng Tiêu tằng hắng một cái, đánh vỡ bầu không khí lúng túng,

– Các ngươi nói Vương Hạo sư đệ là thứ người như vậy, mà sao còn kết giao làm

gì?

– Ai biết chứ, Vương Hạo người này tư duy không giống với người bình thường,

bằng không Thu Linh Hàn sao có thể để cho hắn dẫn đội.

Hạ Vi Vi nhún vai.

Mọi người gật đầu, tất cả đều tán thành.

Thu Linh Hàn sở dĩ để cho Vương Hạo tới Liên bang Diệu Thiên, xem ra chính là

thực sự nghĩ không ra biện pháp giải cứu Thu Lôi ra từ Tù Tinh.

Cho nên định mượn tư duy như thiên mã hành không của Vương Hạo để xem có thể

tìm ra kẽ hở của Tù Tinh hay không, từ đó giải cứu Thu Lôi, cũng có thể nói là

ngựa chết thành ngựa sống.

– Mặc kệ Vương Hạo muốn làm gì, tôi có dự cảm một kẻ cặn bã cộng thêm một tiện

nhân vô liêm sỉ, đây chính là song tử tinh, chẳng mấy chốc sẽ có đại loạn.

Nhạc Huyên lắc đầu thở dài nói.

Mọi người nghe vậy liên tục gật đầu, cảm giác lời của Nhạc Huyên vô cùng có

đạo lý.

Ở Liên Bang Tinh Tế, Vương Hạo trong hoàn cảnh không có chỗ dựa phía sau chống

lưng, vẫn có thể gây ra nhiều phiền phức như vậy.

Bây giờ đến Liên bang Diệu Thiên rồi, còn thành công chiêu mộ được loại người

cặn bã như Diệp Thanh, chẳng khác nào có thêm hậu phương, có thể cùng nhau

chơi tới bến, nếu như không tạo ra động tĩnh lớn, vậy hắn sẽ không gọi là

Vương Hạo nữa rồi.

Lúc này, Vương Hạo thở dài nói:

– Anh cũng thấy đấy, Lang Bang chúng ta mới lập nên, còn rất nhiều việc đang

Trước Tiếp Top Truyện Hay Nhấn Mở Bình Luận

Về đầu trang

metruyenhot.me - Website đọc truyện nhanh nhất, thân thiện nhất, và luôn cập nhật mới nhất. Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Hỗ trợ mọi trình duyệt và thiết bị di động, Đọc truyện không bị quảng cáo

Liên hệ: [email protected]

Liên hệ Chính sách bảo mật Điều khoản sử dụng Quy định về nội dung Thỏa thuận quyền riêng tư Truyện teen hay Ngôn Tình Ngược Đam Mỹ Hài Đam Mỹ Hay Đam Mỹ H Văn Ngôn Tình Hay Truyện Full Tiên Hiệp Hay Truyện Hot Kiếm Hiệp Hay

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương