Trùng Sinh Ta Trở Thành Hỗ Trợ Viên Bí Ẩn - Chapter 15: Gặp nguy
Mất khoảng mười phút, Kiều Mạc đã dẫn Kiều Mây đến nơi.
Quán ăn không quá lớn, bàn ghế được xếp ngoài hiên sát nhau. Nếu hôm nào đông khách chắc chắn sẽ rất trật.
Tuy nhiên ưu điểm rất sạch sẽ, phong cách hiện đại tiện nghi. Đặc biệt là đồ ăn ở đây rất ngon!
Kiều Mạc dựng xe, dẫn Kiều Mây chọn một bàn ở dưới mái hiên tránh nắng.
Mặc dù có thể thông qua điện thoại để gọi đồ nhưng Kiều Mạc vẫn lựa chọn cách thủ công để Kiều Mây tiếp xúc với nhiều người hơn.
Ngay khi hắn vừa nhấn nút đặt ở dưới bàn, một nhân viên nữ mặc đồ trắng liền xuất hiện.
Khuôn mặt người này cực kỳ tinh xảo, đôi mắt xanh biếc lạnh lùng cùng với mái tóc vàng ngắn thẳng mượt. Mọi yếu trên cơ thể đều đẹp và cân đối một cách kỳ lạ.
Sự hài hoà đến hoàn mỹ này khiến Kiều Mạc liên tưởng đến công nghệ người máy sinh học mới phát triển trong mười năm gần đây. Ở tương lai đã biến thành ngành công nghệ đen phát triển người nhân bản để đối kháng với quái thú.
Do tinh thần lực không đủ, Kiều Mạc không thể xác định được cô gái này là người máy sinh học hay nhân loại thông thường.
Tuy nhiên Kiều Mạc cũng không hỏi, hắn nhìn cô rồi trực tiếp gọi đồ.
"Cho một phần ăn vặt người lớn và một phần trẻ em."
"Được." Cô đáp lại một tiếng rồi lập tức đi vào trong.
Lúc này, Kiều Mạc mới quay sang nhìn Kiều Mây, thấy em gái cứ ngước nhìn người nhân viên kia không chớp mắt.
Hắn có hơi buồn cười, không nhịn được trêu chọc.
"Đang nghĩ gì thế?"
Kiều Mây bây giờ mới hoàn hồn, cô bé quay người lại, đôi mắt vẫn mở to, môi nhỏ há ra còn giữ nguyên vẻ kinh ngạc.
Cô bé kích động như muốn nhảy cả lên, nhưng vẫn cố kiềm chế đưa tay lên miệng nói nhỏ.
"Chị ấy có phải bạn gái anh không?"
Kiều Mạc nghe xong câu này nhất thời mê man, cảm thấy vừa khó hiểu vừa khó tin khiến biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc.
Nếu lúc này hắn đang uống nước chắc chắn bị sặc.
"Em nói vớ vẩn gì thế?" Vừa nói hắn vừa véo má Kiều Mây.
"Anh làm gì có bạn gái?"
Lần này đến lượt Kiều Mây hoang mang, rõ ràng bé từng nghe lén chị gái khoe với cha mẹ rằng anh trai theo đuổi một chị gái xinh đẹp. Mà chị gái vừa rồi trông cũng rất đẹp.
Vậy mà bây giờ anh trai lại bảo không có!
Chắc chắn là nói dối!...Kiều Mây vẫn tin tưởng chị gái hơn, bởi tin chị gái không bao giờ sai!
Trong lúc Kiều Mạc không để ý, ở một con đường hẻo lánh đằng xa có hai người đang lén lút theo dõi.
Một người mặc đồ đen đáng nghi và một cô gái tóc vàng xoăn bắt mắt. Không ai khác đó là Kiều Linh và Alice.
Kiều Linh nhìn thấy anh trai trò chuyện với một cô gái xinh đẹp, khoé miệng nhếch lên có chút đắc ý như thể đã đoán trước được sự việc.
"Hừ, biết ngay mà, thế mà đổi đối tượng nhanh như vậy!"
Alice chơi với Kiều Linh một thời gian nhưng chưa từng gặp anh trai của bạn thân nên cũng hơi tò mò. Bởi cô đoán Kiều Linh xinh đẹp như vậy thì người nhà chắc cũng không kém.
Cô vội ngó đầu ra nhưng ngay khi nhìn thấy Kiều Mạc tim cô suýt chút nữa ngừng đập.
Mái tóc đen vuốt ngẫu hứng trông rất lãng tử, làn da thậm chí còn trắng hơn cả cô. Đôi mắt và mũi tinh xảo giống y như Kiều Mây, nhìn mãi không thấy chán.
Không chỉ khuôn mặt, đằng sau chiếc áo choàng đen đều nổi lên từng cơ bắp rắn chắc, trông rất có lực và nam tính.
Alice nhìn đến ngây người, nước miếng suýt nữa rơi cả lên đầu Kiều Linh. Cô cảm thấy bản thân đã gặp được tình yêu đích thực.
Càng nhìn càng mê mẩn, anh trai của Kiều Linh thật sự quá hợp gu của cô.
Alice không nhịn được liền nói với Kiều Linh
"Cậu...cậu cảm thấy tớ làm chị dâu của cậu thế nào?"
Kiều Linh rùng mình, vội quay người lại, cảm thấy bản thân vừa nghe thấy chuyện gì đó hết sức kỳ quái.
Cô quan sát Alice, nhìn từ trên xuống dưới không sót chỗ nào, thầm đánh giá: Xinh đẹp, ba vòng cân đối, nhà có điều kiện, học và chơi thể thao đều giỏi, biết nội trợ...
Đạt tiêu chuẩn!
Chỉ là...Anh trai ngoài cái vẻ bề ngoài ra thì còn gì chứ, hoàn toàn không xứng!...Kiều Linh thầm so sánh, không khỏi tặc lưỡi.
Kiều Linh hiểu quá rõ anh trai của mình rồi, ngoài dại gái ra thì chẳng được tích sự gì. Nhưng cô lại cực kỳ ghét bạn gái hời của anh trai, vừa ham hư vinh lại còn hay lăng nhăng. Nếu phải chọn, cô thà gọi Alice là chị dâu còn hơn con mụ khoá trên kia.
Cô tin rằng, chỉ cần nguyện ý, với điều của Alice hoàn toàn ăn đứt con mụ kia. Chỉ có điều việc gọi bạn thân là chị dâu vẫn có chút kỳ quái.
Một loạt ý nghĩ nảy ra cực kỳ mâu thuẫn nhưng ngoài mặt Kiều Linh vẫn lạnh nhạt đáp.
"Tùy cậu."
Alice vốn còn hơi ngại, khi nghe được sự câu trả lời cô cực kỳ vui vẻ. Cô chu môi hôn chụt chụt mấy cái lên má Kiều Linh cười nói.
"Gọi chị dâu dần đi là vừa! Chị dâu đảm bảo đối xử tốt với em!"
Ps: Bán cả bạn thân luôn.
Vào lúc hai người đang trêu đùa nhau, đằng sau bỗng vang lên tiếng nói đầy kinh ngạc.
"Đại ca, ở đây vậy mà lại có hai đứa cực phẩm!" Một tên gầy gò mặc áo phông rách chỉ tay về phía Kiều Linh và Alice.
"Gái gọi?"
Từ ngã rẽ con đường liền có thêm gần mười người bước ra.
Tên đi giữa khoảng bốn mươi, mặc áo khoác xám chỉnh tề, bụng phệ trông rất năng nề, tay và cổ đều đeo vòng giống như đại gia.
Hắn nhìn theo hướng tên tiểu đệ nói, thấy hai nữ nhân ở phía trước thì không khỏi kinh ngạc.
"Vậy mà lại có hai mỹ nhân ở đây?"
Tên đại ca nhếch mép, hăm hở đi tới gần nói.
"500 ceo, một ngày thế nào?" Vừa nói hắn vừa đánh giá hai người, ánh mắt không giấu nổi sự dâm dục.
Kiều Linh sống ở gần đây nên cũng không xa lạ gì với mấy đám người này. Cô biết ở những con đường vắng vẻ thường xuất hiện các loại giao dịch ngầm như vậy.
Tuy nhiên, Alice là tiểu thư cao quý, sống trong sự bao bọc của gia đình nên khuyết thiếu một phần kiến thức xã hội.
Lần đầu tiên gặp phải trường hợp này nên cô có chút luống cuống, vội hỏi nhỏ bạn thân.
"Đám người này muốn gì vậy? 500 ceo một ngày là sao?"
Ánh mắt Kiều Linh không dời khỏi đám người kia, giọng lạnh đi vài phần.
"Mua dâm."
Kiều Linh không giải thích nhiều, ở tuổi này làm gì có ai trong sáng tới mức không hiểu ý nghĩa của hai từ này.
Alice giật mình, lập tức hiểu ra, không ngờ bản thân lại có một ngày bị đám người thô kệch xấu xí này yêu cầu chuyện xấu hổ như vậy.
Không giống như Kiều Linh vẫn còn bình tĩnh, Alice được nhận nền giáo dục lành mạnh lại tỏ ra cực kỳ tức giận.
Một tay chống éo, cô hất cằm về hướng đám người kia, gằn giọng quát.
"Cút! Ghê tởm."
Kiều Linh nghe vậy cũng ngớ người nhìn Alice, không nghĩ vị tiểu thư này lại phản ứng mạnh như vậy.
Phải biết đây là ở đâu chứ!
Làm đại ca lại bị một đứa con gái sỉ nhục ngay trước mặt đám đàn em khiến hắn không khỏi tức giận.
Cơ mặt hắn nổi đầy gân xanh, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau rít lên từng tiếng như lợn chọc tiết.
"Bắt chúng lại, hôm nay tao cho chúng mày chơi thoả thích."
Đã lâu chưa được ngửi mùi gái, đám đàn em đã ngứa ngay tay chân từ lâu. Nghe được lệnh, tên nào cũng như bị tiêm thuốc, chen nhau từ phía sau lao lên bắt người.
Chết tiệt...Kiều Linh chửi thầm một câu, vội kéo tay Alice bỏ chạy.
Thấy một đám người lao tới, Alice cũng bị doạ cho sợ, lẩm bẩm lên án.
"Mấy tên khốn này không sợ bị tống cổ khỏi thành phố sao?"
Kiều Linh cũng đến bất lực với Alice, chỉ đành giải thích ngắn gọn.
"Nơi hẻo lánh này thì ai quản chứ?"
"Đợi chúng bị tống cổ ra khỏi thành phố thì bọn mình cũng xong đời rồi."
"Chỉ cần ra khỏi con đường này chúng sẽ không dám đuổi theo nữa."
Nhưng khi hai người vừa định bỏ chạy, bỗng cảm thấy đôi chân trở nên nặng trĩu như bị đổ chì.
Khi nhìn xuống chỉ thấy mặt đất nhẽo nhoét, biến thành từng sợi dây quấn chặt vào chân. Dù cố thế nào cũng không nhấc lên được
Kiều Linh lập tức nhớ đến một số tri thức đọc được trên mạng, có kẻ nào đó sở hữu năng lực gen trói buộc, có thể biến một số vật chất không có ý thức thành dây để trói kẻ địch.
Điều cô không ngờ chỉ là trong đám rác rưởi này lại có kẻ tiến hoá.
Với mức độ trói nông như vậy, hầu như người tiến hoá nào cũng có thể thoát ra được. Nhưng Kiều Linh và Alice lại không phải người tiến hoá, căn bản không có lực kháng cự.
"Mẹ nó...Sao mãi không đứt." Alice nghiến răng, ra sức giãy dụa đến bầm tím cả cổ chân. Làn da trắng bắt đầu xuất hiện nhiều vết thương rỉ máu.
Nhìn đám người kia sắp lao tới, nhận thấy tình huống nguy cấp nên cô không dám cậy mạnh, lập tức kêu cứu.
"Giết người rồi, cứu với!"
Không còn cách nào khác, Kiều Linh cũng đành la lớn.
"Kiều Mạc, cứu em với!"
Cô biết có gọi anh trai cũng chưa chắc giúp được gì nhưng ở gần con đường này cũng có có quán ăn đó. Chỉ mong anh trai kịp thời gọi người xung quanh tới giúp.
Lý do khác khiến cô gọi đích danh anh trai đơn giản là vì cả hai là anh em ruột. Ít nhiều nếu biết em gái gặp nguy hiểm chắc chắn sẽ ra sức cứu. Nếu là người khác chỉ sợ họ ngại phiền phức không dám trở mặt với đám người này rồi lờ đi coi như không thấy.
Chưa kịp hét được mấy câu, đã có hai tên lao tới bịt miệng các cô lại. Con đường bỗng trở nên yên ắng hơn nhiều.
"Ưm ưm..." Alice vung tay loạn xạ, đấm ngã được một tên.
Nhưng cũng ngay lập tức liền có bốn tên khác lao tới khống chế cô, đè xuống đất.
Tên bị ngã vùng dậy, giáng một cái tát mạnh xuống má cô khiến một bên mặt nóng ran, khoé miệng rỉ cả máu.
Alice không kịp phản ứng, cái tát khiết đầu óc cô trống rỗng. Lúc này, cơn đau mới khiến cô nhận ra tình cảnh của bản thân.
Dù cố vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
Ngực như bị nghẹn lại, ánh mắt bất lực nhìn những khuôn mặt dâm tà xung quanh. Cô giống như một con mồi đang nằm giữa bầy sói vậy.
Nghĩ tới cảnh bản thân phải chịu những sỉ nhục tiếp theo, Alice không kiềm được rơi nước mắt.
Nhưng cô càng khóc, đám người kia càng cười sung sướng hơn như thể thú tích bị kích phát.
Một tên suýt không nhịn được xé quần áo của cô ngay tại chỗ nhưng bị tên đại ca bụng phệ ngăn lại.
"Đồ ngu, mang chúng về địa bàn rồi xử lý sau. Cẩn thận bị người của chính phủ nhìn thấy."