Trùng Sinh Ta Trở Thành Hỗ Trợ Viên Bí Ẩn - Chapter 3: Hệ thống vĩnh sinh
Không đợi Kiều Mây dùng mười vạn câu hỏi vì sao để thắc mắc, Kiều Mạc lên tiếng chen vào.
"Anh có một câu hỏi, nếu trả lời đúng anh đưa đi chơi!"
Kiều Mây vừa nghe tới được đi chơi thì cười tít cả mắt, đã lâu bé chưa được đi chơi.
Cô bé nhún người nhảy trên giường đệm, vội vàng nói.
"Anh hỏi đi, em cái gì cũng biết!"
Kiều Mạc nghe vậy khoé miệng không ngừng co giật: Nhóc con mới bảy tuổi đã tự tin như vậy rồi sao?
Hắn phải cố nhịn mới không phát ra tiếng cười.
"Anh...anh hỏi em, hôm nay là ngày tháng năm nào? Người thức tỉnh cao nhất là cấp bao nhiêu?"
Kiều Mây nghe được câu hỏi, bỗng ngẩn người, nhìn anh trai bằng con mắt khó hiểu giống như muốn nói.
Anh có thể hỏi câu khó hơn được không?
Cái này ngày nào cũng đăng trên tivi quá dễ!...Kiều Mây quệt mũi ra vẻ bà cụ non, vỗ bụng nói.
"Hôm nay là ngày 2 tháng 1 năm 3067... Ừm...Còn anh hùng có cấp cao nhất là 30."
Rõ ràng khi nói đến hai chữ "anh hùng" hai mắt con bé sáng rực toả ra sự ngưỡng mộ vô bờ bến.
Thấy dáng vẻ tự tin như vậy, Kiều Mạc gật bừa ba phải, tiện tay nhấc cô bé xuống giường.
"Chính xác, anh bận một chút, giờ thì ra ngoài đi, lát nữa anh đưa đi chơi!"
Kiều Mây cũng không nghĩ nhiều, thấy anh trai nói bận liền tự giác xỏ dép, chạy lon ton ra cửa. Đồng thời còn ngoái đầu lại nhắc nhở.
"Nhớ đưa em đi chơi đấy!"
Cạch!
Cánh cửa kêu lên một tiếng, căn phòng lại yên ắng như lúc đầu.
Kiều Mạc nghiêng người ngồi dậy xỏ dép, hai tay chống cằm, vẻ mặt đăm chiêu.
Rốt cuộc đây là mơ hay hiện thực?
Kiều Mạc liên tục lẩm bẩm, cố gắng phân tích sự việc này.
"Nếu là mơ sao mọi thứ lại chân thật như vậy? Đến cả Kiều Mây cũng sinh động như thế. Còn nếu đây không phải là mơ thì..."
Lúc này, hắn vừa nghĩ đến một chuyện vô cùng kinh khủng: Mình trùng sinh về 80 năm trước! Thời đại quái thú đã trôi qua 20 năm.
Cái suy nghĩ này làm cho Kiều Mạc quên cả cơn buồn ngủ, hai bàn tay bất giác nắm chặt thành nắm đấm.
Chuyện này thật sự quá hoang đường!
"Nhưng mà..." Cùng lúc, hắn lại nghĩ đến một vấn đề khác. "Chẳng lẽ đây là năng lực ẩn liên quan tới sức mạnh thời gian của mình?"
Kiều Mạc càng ngẫm càng cảm thấy có lý, sự việc trùng sinh rõ ràng có liên quan tới vấn đề về thời gian. Nó có phần tương tự với khả năng nghịch chuyển thời gian của bản thân nhưng mang tầm cỡ khủng khiếp hơn nhiều.
Phải biết lúc chiến đấu với quỷ thượng cấp, hắn nghịch chuyển thời gian tối đa cũng chỉ khoảng 10 giây mà thôi. Mà chỉ áp dụng được lên bản thân, còn trùng sinh sẽ gây ra hiện tượng đảo ngược toàn bộ thời gian của tất cả mọi thứ, thậm chí còn có liên quan không ít đến cả vấn đề không gian.
Ngoài suy đoán này ra, Kiều Mạc không tìm ra được lời giải thích nào khác.
Tuy nhiên, thay vì sợ hãi hắn cực kỳ mừng rỡ. Là người trùng sinh, hắn biết trước rất nhiều thông tin, nhờ vào những thành tựu trong tương lai có thể rút ngắn thời gian nâng cấp gen, nhanh chóng trở lại đỉnh cao. Đồng thời tận dụng thời gian còn lại tìm phương pháp đột phá gen cấp 100.
Trong trận chiến với quỷ, Kiều Mạc biết chắc chắc có phương pháp nào đó để đột phá cấp 100 thậm chí lên tới 107. Hắn không còn mù mờ nản chí như lúc ở cấp 99 nữa.
Kiều Mạc suy đoán cấp 100 chính là cánh cửa phong ấn ở sau cấp 99. Chỉ cần mở ra được, con đường tiến hoá vẫn sẽ tiếp tục kéo dài.
Có ví dụ mẫu trước đó, Kiều Mạc liền có mục tiêu phấn đấu.
Hắn nắm chặt tay, khoé miệng không kiềm được nhếch lên.
"Lần này nhất định phải thành công, rồi đánh bại con quỷ đó!"
Kiều Mạc vừa dứt lời, trong đầu liền vang lên hàng loạt âm thanh máy móc.
"Tinh! Người trùng sinh Kiều Mạc kết nối thành công với hệ thống vĩnh sinh."
"Khởi động hệ thống vĩnh sinh (Sống lâu, sống thọ, an toàn là trên hết!)"
"Bảng trạng thái."
Tên: Kiều Mạc
Cấp độ gen: 1
Trạng thái: người trùng sinh.
Hệ số tăng trưởng: Gen(1) + Gen(99)/100
Hệ số sức mạnh: Gen(1)xGen(99) (Chưa kích hoạt)
Năng lực đặc biệt: Thao túng thời gian cấp 1x(Hệ số sức mạnh)
Điều kiện kích hoạt: Chiến đấu
Hệ quả: tiêu hao tuổi thọ (năm) = Gen(1)+Gen(99)
"Kích hoạt nhiệm vụ đầu tiên: Ở nhà không ra ngoài một ngày."
"Phần thưởng: Không gian mạng ảo riêng biệt. (Có thể xâm nhập vào bất cứ nơi nào, giúp ngài giải trí thoải mái trên không gian mạng.)
"Hình phạt: vận đen -9999"
Một cái bảng hình chữ nhật màu xanh dương đột nhiên hiện ra trước mặt khiến Kiều Mạc vô cùng ngơ ngác.
Thông tin trên đó không nhiều lắm, nhưng đều rất quan trọng.
Kiều Mạc nhìn đến ngây người, khi hắn đọc hết thông tin, cơ mặt không kìm được mà vặn vẹo, miệng không ngừng há ra lại ngậm vào.
Giờ hắn chỉ muốn hét lên thật lớn: Cmn, hệ thống!
Hắn vừa lên kế hoạch để phục hồi lại sức mạnh vậy mà đột nhiên xuất hiện một hệ thống chó chết!
Dùng 100 năm tuổi thọ để bùng nổ sức mạnh cấp 99 trong một lần...Cái xxx gì thế này?...Kiều Mạc nhìn dòng hệ quả không khỏi méo miệng.
Hắn lúc này mới để ý phần ngoặc tròn bên cạnh tên hệ thống.
"Hình như tôn chỉ là sống lâu sống thọ, an toàn là chết hết." Kiều Mạc hít một hơi thật sâu, cười tự giễu.
"Công nhận, không chiến đấu chắc chắn sẽ sống lâu hơn một chút."
Có ký ức và kinh nghiệm quý giá từ kiếp trước vậy mà không thể tận dụng được. Điều này khiến Kiều Mạc vô cùng bất lực.
Dù đó chỉ là mấy dòng chữ của thứ tự xưng là hệ thống nhưng hắn cũng không dám thử. Với cấp độ 1 của hắn, khác gì mang mạng ra thử. Tuổi thọ của người bình thường cũng chỉ khoảng 100 tuổi là cùng.
Mặt khác dù không chết, cũng suy kiệt biến thành ông già, mấy con dã thú vớ vẩn tát một cái cũng chết.
Dù có thử hắn cũng dùng để bảo vệ gia đình chứ không thử bừa bãi được.
Có ví dụ trùng sinh của bản thân trước đó, việc xuất hiện thêm một hệ thống cũng chẳng có gì phải kinh ngạc. Dù sao thời đại của hắn đã xuất hiện loại hệ thống hỗ trợ chiến đấu, chẳng qua khác thể loại mà thôi.
Ban đầu nhìn mục hệ số tăng trưởng, hắn còn vui mừng nhưng khi nhìn xuống dưới chỉ biết câm nín.
Hệ số tiến hoá cao thì có tác dụng gì khi không thể chiến đấu? Mà hệ số sức mạnh là loại bị động cứ chiến đấu là tự kích hoạt, hắn cũng đâu thể phát triển bình thường như người khác được.
Mới ngày đầu đã có nhiệm vụ rồi?... Kiều Mạc lại nhìn thấy phần chữ nhấp nháy không khỏi vuốt mặt vài cái.
"Nhiệm vụ bắt mình phải ru rú ở trong phòng à...à phần thưởng cũng không tồi!"
Vì cái hệ thống rách nát này, cảm xúc của Kiều Mạc như lên voi xuống chó.
"Thôi thì cứ ở nhà một ngày xem sao, biết đâu hệ thống này chỉ là thứ doạ người."
Kiều Mạc đứng thẳng dậy, vươn vai vài cái, cố gắng quên đi mấy chuyện không vui, hiện tại có việc còn quan trọng hơn cần phải làm.
Hắn mở cửa phòng, dựa vào trí nhớ han rỉ cách đây cả trăm năm để tìm đường xuống nhà bếp, cũng là phòng ăn của nhà hắn.
Vừa bước vào, Kiều Mạc liền thấy bốn bóng người thân thuộc.
Cha hắn là Kiều Viễn, người đàn ông có khuôn mặt góc cạnh đeo kính viễn, đang ngồi ở đầu bàn, vừa uống nước vừa đọc báo. Năm nay ông đã 44 tuổi, vậy mà khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn, mái tóc đã bạc gần một nửa.
Mẹ hắn là Vân Nguyệt, người phụ nữ tóc đen đeo tạp dề đang nấu ăn ở bếp. Mặc dù kém tuổi cha một chút nhưng khoé mắt cũng đã xuất hiện nếp nhăn.
Người bên cạnh bà đang rửa đồ là Kiều Linh. Thiếu nữ có mái tóc đen mượt dài tới ngang eo, cặp mắt đen chứa sự sắc bén, kết hợp với làn ra trắng sáng giống hệt cô gái lạnh lùng.
Rất có phong phạm nữ tổng tài...Kiều Mạc thầm đánh giá như vậy, hắn nhớ Kiều Linh mới có 16 tuổi.
Tiếp đến, Kiều Mạc nhìn thấy Kiều Mây đang ngồi cuối bàn, một tay cầm nĩa, một tay cầm thìa đang chờ ăn vô cùng ngoan ngoãn.
Một lần nữa được đứng ở nơi thân thuộc, có thể nhìn thấy cha mẹ, hai đứa em gái còn sống. Hốc mắt Kiều Mạc bất giác đỏ lên, sống mũi hơi cay.
Trong quá khứ, hắn đã bất lực nhìn ngôi nhà thân thuộc bị phá hủy, người thân bị quái thú hại chết. Cho đến lúc đạt cấp 99 hắn vẫn còn ám ảnh tiếng khóc nức nở của Kiều Mây.
"Cứu em..." Bàn tay nhỏ xíu đã cố với ra cầu cứu hắn cùng với khuôn mặt giàn dụa nước mắt, chiếc áo in hình thỏ con thấm đẫm máu.
Câu nói đó đã vô hình ám ảnh hắn cả quãng đời còn lại. Khi đó vì có lẽ mong muốn thay đổi quá khứ quá mãnh liệt khiến hắn đã thức tỉnh năng lực thời gian.
Kiều Mây ngồi nghịch thìa bỗng nghe thấy tiếng động, liền quay đầu lại nhìn, cô bé vui mừng cười toe toét.
"Đại ca, ăn sáng thôi!"
Kiều Mạc bị gọi có hơi giật mình, vội lấy tay áo gạt đi nước mắt, vội vàng ngồi vào bàn.
Lúc gần ngồi xuống, Kiều Linh đột nhiên quay lại lườm.
"Đó là chỗ của em!"
Kiều Mạc luống cuống đứng dậy, chuyển sang chiếc ghế gần Kiều Viễn.
Thật khó tính...Hắn thở phào một hơi trong lòng, đồng thời cố gắng nhớ lại tại thời điểm này đã làm gì chọc giận Kiều Linh.
Cũng may sau khi tiến hoá Gen trí nhớ của hắn cũng không tệ, vẫn nhớ được khá nhiều chuyện.
Thời điểm hắn vào năm nhất đại học chiến binh đã bị một chị gái ngực bự khoá trên hút hồn. Ngày nào cũng làm liếm chó, hết dâng tiền mua hàng hiệu rồi chạy việc vặn, tóm lại người ta nói gì đều làm đấy.
Kiều Linh chơi trong hội chị em, nghe được tin này liền ra sức khuyên can. Nhưng vì hắn không nghe, dần dần dẫn tới tình cảm anh em xa cách.
Kiều Mạc nghĩ lại cũng thấy bản thân cũng thật đần độn, hồi đó tận tình lấy lòng người ta như vậy cuối cùng ngoài mấy lần nắm tay ra đến hôn môi còn chưa được thử.
Có lẽ tình yêu khiến trí thông minh giảm xuống...Đây chính là kinh nghiệm hắn đúc kết được sau hai lần yêu đương.
Kiều Linh phụ mẹ dọn thức ăn ra, lúc đi qua Kiều Mạc vẫn không quên lườm một cái, vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ.