Chương 112 : Bắt được phạm nhân
## Chương 112: Bắt Được Phạm Nhân
Cướp bóc chuyển phát nhanh phạm nhân... Thật đúng là lúc ngồi xổm xí bị bắt!
Lúc đó, tên cướp đang ngâm nga bài hát, ngồi xổm trong phòng vệ sinh của căn phòng thuê. Đột nhiên, một đám cảnh sát trang bị súng ống đầy đủ phá cửa xông vào, nhanh chóng bao vây nghiêm mật cái phòng vệ sinh nhỏ bé.
Trận thế này, người không biết chuyện đều sẽ cho rằng cảnh sát đang truy bắt tội phạm truy nã cấp quốc tế, căn bản không ai nghĩ tới... đây là đang bắt một tên cướp đoạt chuyển phát nhanh!
Ngoài cửa sổ nhỏ của nhà vệ sinh, còn đứng một đám tráng hán mặc đồ tây đen đeo kính râm. Bọn hắn mặt không biểu tình, vô cùng lạnh lùng.
Khi cửa nhà vệ sinh bị mở ra, tên cướp vẫn còn đang liều mạng chùi đít.
"Tôi nói... Cảnh quan, các anh đây là làm cái gì vậy?" Tên cướp tỏ vẻ rất bình tĩnh, tản ra mùi vị của một kẻ từng trải.
"Anh bị bắt, theo chúng tôi đi một chuyến, đây là lệnh bắt giam." Một cảnh quan lạnh lùng nói, đồng thời lấy ra còng tay, sau đó... có chút ghét bỏ nhìn bàn tay vừa mới chùi đít của tên cướp.
"Bắt? Vì cái gì, tôi lại không phạm chuyện gì a?" Tên cướp mạnh miệng nói.
"Hôm qua giữa trưa, anh chặn một chiếc xe chuyển phát nhanh, đả thương nhân viên chuyển phát nhanh, cướp một kiện hàng. Anh cho rằng ở đó không có camera giám sát, liền thật sự không ai nhìn thấy anh sao?" Cảnh quan cười lạnh.
Nếu như chỉ là một chiếc xe chuyển phát nhanh bình thường, lại chỉ bị cướp một kiện hàng, cảnh sát sẽ không xuất động đội hình lớn như vậy. Vấn đề là, lúc ấy bị cướp chính là nhân vật có máu mặt ở địa phương. Người ta đòi tiền không ít, muốn thế cũng không kém. Anh cướp người ta, còn cho người ta một côn vào đầu, còn ngây thơ cho rằng mình có thể trốn thoát sao?
"Ngoan ngoãn theo chúng tôi đi một chuyến, đem đồ vật đã cướp trả lại đầy đủ, thời gian của anh trong tù sẽ dễ chịu hơn một chút." Cảnh quan tiến lên một bước, ra hiệu đối phương giơ hai tay lên.
Tên cướp lập tức biến sắc – nhớ tới kiện hàng kia hắn liền đau lòng.
Hắn vốn là phụng mệnh cao tầng Nguyệt Đao Tông, đến Giang Nam Đại Học Thành phụ cận để giám thị một "Tô thị hậu bối". Loại công việc vất vả chạy chân, giám thị này, cũng chỉ giao cho ngoại môn đệ tử như bọn hắn làm chân chạy đóng vai phụ.
Là một ngoại môn đệ tử, thực lực của hắn cũng không mạnh, mới miễn cưỡng đạt tới nhất phẩm thứ hai khiếu, Nhãn Khiếu.
Để hắn không mất dấu Tô thị hậu bối kia, tông môn cho hắn một tấm phù bảo dùng một lần.
Đó là một tấm phù bảo màu đỏ, dán lên người có thể cảm ứng được khí tức "Pháp khí" từ Tam phẩm trở lên trong phạm vi tám trăm thước, thời gian duy trì là một tuần.
Ở Giang Nam Đại Học Thành phụ cận, chỉ có Tô thị hậu bối kia mang theo pháp khí từ Tam phẩm trở lên. Cho nên hắn có thể dựa vào tấm phù bảo này, luôn luôn tập trung vào vị trí của Tô thị hậu bối.
Nhưng ngay ngày hôm qua, khi hắn theo thường lệ giám thị Tô thị hậu bối, đột nhiên cảm ứng được pháp khí từ Tam phẩm trở lên trên chiếc xe chuyển phát nhanh lướt qua!
Ý nghĩ đầu tiên của hắn lúc ấy là Tô thị hậu bối mang theo một kiện pháp khí khác, lên xe chuyển phát nhanh để che mắt.
Cho nên hắn nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng theo dõi một đoạn đường, hắn phát hiện trong xe chỉ có một nam tử giao hàng, không có bóng dáng Tô thị hậu bối.
Chỉ là một nhân viên chuyển phát nhanh bình thường? Lại đang giao pháp khí cao giai!
Lòng hắn rục rịch.
Đây chẳng phải là cơ hội trời cho sao?
Lập tức, tà niệm nổi lên trong lòng hắn, tìm một cơ hội đánh ngất xỉu người giao hàng kia, sau đó cướp đi pháp khí trong kiện hàng.
Sau khi xé kiện hàng ra, hắn phát hiện bên trong lại là một thanh "Vô Hình Thần Kiếm"!
Nhìn bằng mắt thường không thấy, ngay cả khi mở rộng Nhãn Khiếu hắn cũng không nhìn thấy, nếu không nhờ "Phù bảo", hắn thậm chí không thể cảm ứng được khí tức pháp khí!
Nhưng nó lại có thể chạm vào được, hơn nữa chém sắt như chém bùn!
Lúc ấy hắn vô cùng hưng phấn.
Nhưng đúng lúc này, Đại sư huynh cùng hắn chấp hành nhiệm vụ "Giám thị Tô thị hậu bối" tới.
Vị đại sư huynh này là nội môn đệ tử của Nguyệt Đao Tông, nhân vật tinh anh. Lần này tới chấp hành nhiệm vụ, thực chất là đến vớt công lao. Việc bẩn việc mệt đều do hắn làm, thành quả lại phần lớn do Đại sư huynh hái.
Đại sư huynh hung hăng trách cứ hắn thất trách, không giám thị Tô thị hậu bối trong thời gian quy định.
Sau đó... trong quá trình trách cứ, Đại sư huynh đã nhận ra vật trong tay hắn.
Nói ra thì... chuôi bảo kiếm vô hình này còn chưa kịp làm ấm tay hắn, đã bị Đại sư huynh cướp đi. Còn luôn miệng nói muốn hiến cho tông chủ?
Nếu không phải Đại sư huynh có thực lực Nhị phẩm, hắn thật muốn liều mạng với đối phương!
Vốn tưởng rằng bị cướp đi bảo kiếm vô hình đã đủ xui xẻo, không ngờ việc này vẫn chưa xong. Bảo bối bị người cướp đi rồi, cái bô ỉa này vẫn phải hắn bưng!
"Không thể bị cảnh sát mang đi, nếu thật bị nhốt vào, không thể hoàn thành nhiệm vụ tông chủ giao phó, ta thật có thể phải ngồi xổm trong tù phóng thích mất." Hắn âm thầm nghiến răng.
Hơn nữa tang vật đều bị người cướp đi rồi, không nộp ra đồ vật, hắn thật không biết sẽ bị giam bao lâu?
Nghĩ tới đây, hắn kéo quần lên, xoay người tung một cước, đá về phía cảnh quan ngay trước mặt – chỉ cần đá văng cảnh quan này ra, thừa dịp cảnh sát bên ngoài sững sờ trong nháy mắt, bằng tố chất thân thể của hắn gạt mở vòng vây, chạy trốn vẫn còn hy vọng!
Dù sao cũng là tu sĩ nhất phẩm, cảnh quan trước mặt không có sức chống cự, bị một cước đá trúng, đụng vào vách tường.
"Tấn công cảnh sát!" Trước khi ngã xuống, cảnh quan ôm ngực, kêu to.
Tấn công cảnh sát ở Hoa Hạ không phải chuyện đùa... Tình huống nghiêm trọng, có thể nổ súng bắn chết phạm nhân!
Cảnh quan vừa ngã xuống, cảnh sát phía sau đã cùng nhau rút súng, nhắm ngay tên cướp. Rõ ràng đã sớm chuẩn bị, không hề hoảng hốt, thậm chí có thể là đang chờ tên cướp ra tay!
Tên cướp tại chỗ cứng đờ, hắn cũng chỉ là một tu sĩ mở rộng Nhãn Khiếu, còn kém xa Tống Thư Hàng. Nhưng không có bản lĩnh đao thương bất nhập, một băng đạn tới cũng có thể mở lỗ trên người hắn!
Nhiều đạn như vậy bắn tới, đây là muốn biến hắn thành cái sàng sao?
Cho nên, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn giơ hai tay lên.
Tiếp đó, hắn bị còng tay, đưa đến cục cảnh sát, trải qua một loạt thủ tục. Hỏi tên, thân phận, địa chỉ các loại.
Hắn khai báo chi tiết những thông tin hợp pháp của mình.
Sau khi kết thúc, hắn lại bị đưa lên một chiếc xe, không biết chở đi đâu.
Trên xe, hắn vẫn không dám nhúc nhích.
Toàn thân hắn bị trói chặt như cái bánh tông. Bốn gã đại hán mặc đồ tây đen xung quanh ánh mắt bất thiện, nhìn chằm chằm hắn.
...
...
Bệnh viện nhân dân Giang Nam số bốn, trong phòng bệnh.
Một người đàn ông mặc âu phục đeo kính nghe điện thoại, sau đó xoay người nói với Tư Mã Giang trên giường bệnh: "Tư Mã tiên sinh, tên cướp đã bị bắt, muốn đi trình độ đã qua, đang trên đường áp giải đến đây."
Tư Mã Giang đang nhắm mắt dưỡng thần mở to mắt, khẽ gật đầu: "Trên đường phải canh giữ cẩn thận, tuyệt đối đừng để hắn chạy thoát!"
"Chúng tôi đã âm thầm động tay động chân lên người hắn, dám chạy thì chặt đứt hai chân." Người đàn ông mặc âu phục đẩy kính mắt, thản nhiên nói.
"Vậy thì tốt, tôi gọi điện thoại cho... Các anh ra ngoài chờ đi, đợi tên kia đến thì vào gọi tôi." Tư Mã Giang trầm giọng nói.
"Vâng." Người trong phòng bệnh thu dọn đồ đạc, lần lượt rời khỏi phòng bệnh.
Tư Mã Giang lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ kỹ lời nói, sau đó bấm số Tống Thư Hàng.
...
...
Trong phòng cao cấp tầng năm của Dược Sư.
"Alo? Tiểu Giang à? Tìm tôi có việc sao?" Tống Thư Hàng yếu ớt nói. Lúc này, hắn đang khổ sở nạp điện cho pháp khí "Tam Tinh Ngự Hỏa Phiến".
"Ha ha, Thư Hàng đồng học. Nói ra thật ngại, tôi có một chuyện muốn nói với cậu." Tư Mã Giang tiếp tục nói: "Hôm qua tôi bị người đánh ngất xỉu, bị cướp."