Chương 47 : Đây chỉ là cái USB thôi
## Chương 47: Đây chỉ là cái USB thôi
"Cái gì? Vì sao lại hỏi như vậy?" Tống Thư Hàng nghi hoặc.
"Bởi vì hôm qua giữa trưa, ta thấy có người trong trường học bốn phía nghe ngóng 'Giang Nam Đại Học Thành, Tống Thư Hàng đồng học' tư liệu. Lớp, tuổi tác, chỗ ở, còn có người thân cận đều bị tra không sai biệt lắm. Vì cảm giác sự tình có chút không đúng, cho nên ta đem chuyện này ghi lại. Đúng, ta là thành viên Bộ Thông Tin của trường." Chư Cát Nguyệt cười mỉm nói.
"Có người điều tra ta?" Tống Thư H��ng ngẩn người, hắn gần đây hẳn là không đắc tội ai mới phải?
Dược Sư ngược lại từng nói có người theo dõi hắn, có lẽ sẽ có người nhìn thấy mình cùng Dược Sư, thuận tiện theo dõi tìm hiểu tình báo của mình. Nhưng Dược Sư là sáng nay mới tới!
Mặt khác, hôm qua chạng vạng tối, bởi vì anh hùng cứu mỹ nhân nên đánh nhau mấy cái. Nhưng đó là chuyện hôm qua chạng vạng tối, cùng hôm qua giữa trưa không liên quan gì cả!
Tống Thư Hàng thực sự không nhớ ra bất cứ manh mối nào.
"Tóm lại, ta cảm giác ngươi gần đây vẫn nên cẩn thận một chút. Nói không chừng có người nhìn ngươi khó chịu muốn mai phục ngươi đấy. Nói đến đây thôi, ta có việc rời đi trước, chúc quân an lành." Chư Cát Nguyệt hì hì cười một tiếng, vỗ vai Tống Thư Hàng, sau đó ngâm nga bài hát rời khỏi ký túc xá.
"Đa tạ." Tống Thư Hàng đáp lời.
Nếu như là ai mai phục hắn, hắn cũng không sợ. Nhưng đối phương không chỉ tra tình báo của mình, còn tra tin tức của thân bằng hảo hữu bên cạnh hắn.
Điều này khiến trong lòng hắn có chút bất an.
Tóm lại... gần đây vẫn là cẩn thận thì hơn.
Một lát nữa Dược Sư tiền bối tới, hỏi ý kiến xem có biện pháp nào tìm ra kẻ đứng sau điều tra hắn không. Dược Sư tiền bối đối với phòng truy tung dường như rất có kinh nghiệm.
...
...
Nghĩ như vậy, Tống Thư Hàng tiến vào phòng ngủ.
Cao Mỗ Mỗ vẫn như cũ như chó chết nằm bất động, Thư Hàng lo lắng hỏi: "Cao Mỗ Mỗ, ngươi không sao chứ?"
"Thư Hàng, ta bị vấy bẩn rồi." Cao Mỗ Mỗ lẩm bẩm nói.
"Vấy bẩn cái từ này dùng không thỏa đáng, ngươi cũng không phải khuê nữ thời xưa, đừng dùng từ ngữ ghê tởm như vậy." Tống Thư Hàng vỗ Cao Mỗ Mỗ, sau đó thừa cơ dò hỏi: "Nói đi, vừa rồi vị kia Chư Cát Nguyệt là nam tử hán?"
Cao Mỗ Mỗ lập tức sắc mặt trắng bệch, nửa ngày, hắn cay đắng lắc đầu: "Không phải."
"V���y chính là muội tử? Ngươi đi chết đi có được không! Bị muội tử cưỡng hôn một chút còn bày ra vẻ bị chơi hỏng làm gì? Ngươi đây là giả tạo đấy, ngươi có biết không!" Tống Thư Hàng dùng sức vỗ Cao Mỗ Mỗ: "Yên tâm đi, miệng ta rất kín, tuyệt đối sẽ không để bạn gái ngươi biết chuyện hôm nay, ngươi coi như là một trận diễm phúc từ trên trời rơi xuống không phải tốt sao?"
Nhưng sắc mặt Cao Mỗ Mỗ ngược lại càng khó coi hơn, hắn càng thêm gian nan lắc đầu.
"Ngươi lắc đầu là ý gì? Chẳng lẽ... Chư Cát Nguyệt cũng không phải muội tử? Vậy thì là gì? Chẳng lẽ là song tính hoặc nhân yêu?" Tống Thư Hàng nghi ngờ.
"Đều không phải... Nói thế nào đây, chuyện này, các ngươi sẽ không hiểu được đâu." Cao Mỗ Mỗ ngẹo đầu, một bộ đời này không còn gì luyến tiếc.
Gã này, hết cứu rồi.
"Được rồi, ngươi tiếp tục nằm đó đi." Tống Thư Hàng vỗ Cao Mỗ Mỗ.
Sau đó hắn ngâm nga bài hát đi ra ban công, ánh mắt nhìn chằm chằm bầu trời.
Không biết phi kiếm truyền thư sẽ như thế nào nhỉ?
...
...
Cao Mỗ Mỗ duy trì bộ dạng dở sống dở chết hơn mười phút, chết lặng rời giường, rửa mặt: "Thư Hàng, Thổ Ba nói tối nay muốn uống vài chén, bảo chúng ta tối đến chỗ Dương Đức tụ họp. Sao, có rảnh không?"
Tống Thư Hàng nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Không vấn đề, lát nữa có người bạn tới lấy đồ, ta có thể sẽ chậm một chút, khoảng sáu giờ ta tới!"
"Vậy ta đi trước, hôm nay... ta muốn say một trận." Cao Mỗ Mỗ vẻ mặt đưa đám nói.
"Nhất túy giải thiên sầu?" Tống Thư Hàng cười nói.
Cao Mỗ Mỗ gật đầu, đẩy cửa ký túc xá: "Vậy ta đi trước, nhớ tới sớm một chút."
"Được rồi, không vấn đề."
**** ******
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Tống Thư Hàng cảm giác hiện tại mình nhất định giống 'Hòn vọng phu', ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bầu trời, trong lòng tràn đầy chờ đợi.
Ước chừng hai mươi phút sau, bốn giờ chiều lẻ bảy phút.
Dược Sư rốt cục có tin tức, hắn gọi điện thoại tới: "Thư Hàng tiểu hữu, phi kiếm truyền thư của Thông Huyền đại sư sắp tới, ta hiện tại đến chỗ ngươi, chỗ ngươi không có ai chứ?"
"Không vấn đề, bạn cùng phòng tối nay ra ngoài uống rượu, hiện tại trong túc xá chỉ có một mình ta." Tống Thư Hàng nhanh chóng hồi đáp.
"Chờ ta, ta đến ngay." Dược Sư cúp điện thoại.
Hai phút sau.
Dược Sư đến bên cạnh Tống Thư Hàng.
"Đến rồi!" Hắn cười ha ha một tiếng.
"Chúng ta phải làm gì sao?" Tống Thư Hàng hỏi: "Hay là chúng ta chỉ cần ngồi ở đây chờ là được?"
"Xem ta." Dược Sư lần nữa đi ra ban công, sau đó lại đưa tay chỉ lên bầu trời, hai ngón tay biến thành xích hồng sắc, lóe lên lóe lên.
Tống Thư Hàng hai mắt nhìn chằm chằm bầu trời, chỉ thấy ở phương xa có quang mang lấp lóe, cấp tốc bay về phía Dược Sư.
Quang mang kia càng ngày càng gần, tốc độ cực nhanh, có thể mơ hồ thấy là một thanh kiếm.
"Phi kiếm truyền thư trắng trợn như vậy, không làm chút chướng nhãn pháp che đậy gì sao?" Tống Thư Hàng trong lòng đột nhiên hiện lên một loại minh ngộ, gần đây mọi người thường xuyên thấy UFO, vật thể bay không xác định, chẳng lẽ không phải các tu sĩ đang phi kiếm truyền thư, hoặc là Ngự Kiếm Phi Hành sao?
Các tu sĩ làm vậy rất nguy hiểm, khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, súng phòng không, pháo phòng không các nước đều có. Lỡ bị súng phòng không bắn rơi thì sao?
Trong lúc Tống Thư Hàng thần du, phi kiếm kia đã rơi xuống bên cạnh Dược Sư.
Là một thanh hắc thiết tiểu kiếm sắc bén, nhẹ nhàng trôi nổi trên ngón tay đỏ rực của Dược Sư, không cần bất kỳ lực lượng nào, hoàn toàn trái với quy tắc Vật lý.
Tống Thư Hàng tỏ vẻ rất bình tĩnh, từ ngày thế giới quan của hắn sụp đổ, kiến thức Vật lý học được mười tám năm qua đã bị vứt bỏ hơn phân nửa. Nếu không phải Vật lý vẫn còn thông dụng trong thế giới người phàm, hắn đã ném nốt chỗ còn lại cho chó ăn rồi.
"A? Bí tịch đâu?" Tống Thư Hàng đột nhiên hỏi, theo hắn nghĩ, trên phi kiếm hẳn là phải treo một cái bao lớn, bên trong đựng sách đóng chỉ hoặc quyển trục da thú.
Nhưng trước mắt chuôi hắc thiết tiểu kiếm này không có gì cả, trống không.
"Chẳng lẽ trong quá trình bay bị mất?" Tống Thư Hàng nghi hoặc.
"Bí tịch ở đây này." Dược Sư đưa tay, hắc thiết tiểu kiếm liền vững vàng rơi vào tay hắn. Sau đó, hắn từ chuôi kiếm hái xuống một cái ngọc đồng lớn bằng ngón tay cái, có chút giống nhẫn ngọc.
Vật hình ống bằng ngọc? Thấy thứ này, trong đầu Tống Thư Hàng lập tức hiện ra một cái tên, hắn thốt ra: "Truyền công ngọc giản?"
Cũng có người gọi là thẻ ngọc truyền thừa, truyền pháp ngọc giản.
Đây là một trong những vật phẩm nhân vật chính nhất định phải có, chỉ cần áp lên trán, công pháp, tâm pháp sẽ khắc vào đầu người! Dù là đồ đần cũng có thể nhớ kỹ toàn bộ công pháp!
"Ngươi nghĩ nhiều rồi..." Dược Sư nhún vai: "Truyền công ngọc giản vô cùng trân quý, bản thân nó là bảo vật vô giá. Chỉ dùng để chứa những tuyệt thế công pháp 'không thể ghi lại bằng văn tự'. Loại công pháp trúc cơ phổ thông này có đáng dùng truyền công ngọc giản để ghi chép không?"
Chỉ có những tuyệt thế công pháp bao hàm thiên địa pháp tắc, đại đạo chí lý, không thể ghi lại bằng văn tự. Dù cố gắng ghi lại, cũng sẽ bị đại đạo chi lực xóa đi, mới cần 'Truyền công ngọc giản' để ghi chép.
"Vậy đây là cái gì?" Tống Thư Hàng dò hỏi.
"Đây chỉ là một cái USB bình thường. Nói thật, khoa học kỹ thuật của nhân loại ngày càng tiến bộ, phát minh ra nhiều thứ tu sĩ chúng ta dùng cũng rất thuận tay. Một cái USB nhỏ có thể chứa nội dung của cả Tàng Kinh Các, còn có thể thêm hình ảnh, thật sự là tiện lợi vô cùng." Dược Sư bình tĩnh phá vỡ huyễn tưởng của Tống Thư Hàng.
Đau quá, mụ mụ ơi, gan con đau quá!