Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 370 : Ta nguyện ý

(Canh một dâng lên, cầu đặt mua, cầu vé tháng. Ngày cuối cùng, có bằng hữu có vé tháng xin ủng hộ nhiều hơn, vô cùng cảm tạ mọi người.)

"Không cần phải chạy nhanh như vậy, ta đã nói tối nay tha cho ngươi mạng chó, ta tựu cũng sẽ không giết ngươi. Ngược lại ta rất cảm tạ ngươi tự tay đem nữ nhân của mình đưa đến trong ngực ta, cái này có thể cần rất lớn dũng khí, phương diện này ta thật sự không bằng ngươi a."

Lời nói của Vu Phi tràn đầy châm chọc, đâm sâu vào tim Từ Thiên Dương.

Mà người cảm thấy thương tâm tuyệt vọng hơn, lại là Cổ Hàn Anh trong ngực Vu Phi.

Cùng nhau đi tới, theo kinh thành đến Vân Thành, lại đến Táng Long Tuyệt Địa.

Theo Quy Hồn đảo đến Hỏa Diễm đảo, rồi tiến vào Thiên Phong đảo, Cổ Hàn Anh cùng Từ Thiên Dương đồng sinh cộng tử, trải qua vô số trắc trở.

Hôm nay, cũng bởi vì một câu uy hiếp của Vu Phi, Từ Thiên Dương tựu ích kỷ quyết đoán đẩy nàng ra, dùng nữ nhân của mình đi đổi lấy cơ hội sống sót, nam nhân như vậy quả thực vô liêm sỉ cực kỳ.

Cổ Hàn Anh rất thương tâm, nàng vẫn cảm thấy chính mình là người nữ nhân được Từ Thiên Dương trân ái nhất, cho dù là chết, Từ Thiên Dương cũng sẽ không vứt bỏ nàng.

Có thể chuyện tối nay xảy ra đã đánh tan dự đoán của Cổ Hàn Anh, nàng như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến, Từ Thiên Dương dĩ nhiên là một người vì tư lợi, chỉ lo mạng sống, không tiếc hi sinh nữ nhân của mình.

Cho tới nay, Cổ Hàn Anh biết rõ Từ Thiên Dương háo sắc, nhưng bởi vì biết rõ Từ Thiên Dương là Lục Dương chi thân, trong cơ thể dương khí rất nặng, cho nên Cổ Hàn Anh đều không quá để ý.

Ai ngờ hôm nay Từ Thiên Dương vì mạng sống, vậy mà bỏ mặc Cổ Hàn Anh, còn đột nhiên ra tay ngăn lại Cổ Hàn Anh, coi nàng làm mồi nhử muốn ngăn chặn Vu Phi, vì chính mình tạo cơ hội trốn chạy để khỏi chết.

Một người nam nhân ích kỷ tới cực điểm như vậy, rốt cục triệt để làm tổn thương trái tim Cổ Hàn Anh.

Bởi vì cái tầng quan hệ này, Cổ Hàn Anh mặc dù biết Vu Phi đang dùng tay ôm lấy eo nhỏ của mình, lại cũng không có phản ứng gì.

Nàng thực sự rất tuyệt vọng, đã không quan tâm đến kết cục của mình.

Nữ nhân là cảm tính, nhiều khi đối với tình cảm, so nam nhân coi trọng hơn một chút.

Cổ Hàn Anh lựa chọn Từ Thiên Dương, đó là quyết định của nàng, cho nên nàng hiểu rõ, quả đắng này cần chính mình nếm trải, không trách người khác.

Vu Phi có thể nhận ra tâm tình của Cổ Hàn Anh, hai tay nhẹ nhàng ôm eo nhỏ mềm mại của nàng, cũng không có hành vi vượt quá giới hạn, càng không có thừa nước đục thả câu.

Cổ Hàn Anh là một người nữ nhân rất có khí chất, rất có mị lực, nàng lãnh ngạo, nàng cao quý đều hấp dẫn sâu sắc Vu Phi.

Nếu như thay đổi là những nữ nhân khác, Vu Phi hội (sẽ) không chút do dự thỏa thích đùa bỡn, thỏa thích chà đạp.

Nhưng là đối với Cổ Hàn Anh, Vu Phi có loại cảm xúc không nói nên lời, cũng không muốn làm tổn thương người nữ nhân xinh đẹp này.

"Có đôi khi nhìn rõ ràng chân tướng của một người là một chuyện rất tàn khốc, rất nhiều người đã quen sống trong thế giới tự lừa dối mình, dùng mộng tưởng để tê liệt bản thân."

Vu Phi buông lỏng Cổ Hàn Anh ra, trên khuôn mặt tuấn tú treo nụ cười.

"Nếu như ngươi muốn yên lặng một chút, ta hiện tại có thể thả ngươi rời đi. Nếu như ngươi muốn đổi một cuộc sống khác, ngươi có thể cùng ta đồng hành."

Cổ Hàn Anh nhìn Vu Phi, trong ánh mắt bi thương lộ ra một cỗ vẻ phức tạp, có cừu hận, có mê mang, hơn nữa là bất đắc dĩ.

"Khi một người nam nhân quan tâm đến nỗi buồn trong đáy mắt ngươi, chứng tỏ hắn thực sự quan tâm ngươi. Khi một người nam nhân thích vẻ kiều diễm tươi đẹp trong mắt ngươi, hắn quan tâm chỉ là vẻ đẹp trên người ngươi."

Vu Phi thản nhiên đối mặt với ánh mắt chăm chú của Cổ Hàn Anh, mỉm cười quay người, cất bước rời đi.

Đôi môi Cổ Hàn Anh khẽ nhúc nhích, nói khẽ: "Vu Phi... Giữa chúng ta... lời ước..."

Vu Phi dừng bước lại, đưa lưng về phía Cổ Hàn Anh, cười nói: "Ngày nào đó ngươi bình tĩnh, nguyện ý thực hiện thì đến tìm ta, không muốn thực hiện ta cũng sẽ không làm khó ngươi."

Vu Phi dừng lại mấy giây, lập tức tiếp tục đi tới.

"Vu Phi... Ta... Nguyện ý."

Cổ Hàn Anh gọi lại Vu Phi, nói ra tâm tư của mình.

"Có chơi có chịu, ta muốn đổi một cuộc sống khác."

Vu Phi quay người nhìn nàng, trầm giọng nói: "Ngươi xác định?"

Cổ Hàn Anh nhìn thẳng vào mắt Vu Phi, phản bác nói: "Ngươi nếu không muốn, coi như ta chưa nói gì..."

"Muốn, ta đương nhiên muốn."

Trên mặt Vu Phi lộ ra vẻ kích động, thân thể lóe lên, trở lại bên cạnh Cổ Hàn Anh, hai tay nắm lấy đôi bàn tay mềm mại như ngọc trắng của nàng, đôi mắt sáng ngời lóe ra mị lực mê người.

Cổ Hàn Anh trừng Vu Phi một cái, trên khuôn mặt xinh đẹp nổi lên một vòng đỏ ửng, dù sao hai người trước đây luôn ở vào quan hệ đối địch.

Nhìn đôi mắt thanh tịnh như nước, như Minh Châu của Cổ Hàn Anh, Vu Phi tâm tình kích động vô cùng, hai tay vô thức siết chặt, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Cổ Hàn Anh có chút không dám đối diện với ánh mắt của Vu Phi, nàng có thể theo trong mắt Vu Phi nhìn ra hắn có ý với mình, điều này làm cho nàng nhất thời còn không cách nào thích ứng.

Càng làm cho Cổ Hàn Anh bất an chính là, trên người Vu Phi có loại khí tức say lòng người, đối với nữ nhân xinh đẹp có lực hấp dẫn trí mạng.

Cái loại khí tức kia, cái loại hương vị kia, thật sự lại để cho người say mê, lại để cho người mê mẩn.

Cổ Hàn Anh không phải thiếu nữ chưa trải sự đời, đối với loại khí tức này trên thân nam nhân có chút mẫn cảm, cho nên cảm nhận được một loại áp lực vô hình, sợ mình sẽ rất nhanh rơi vào đó.

"Cho ta một chút thời gian, để cho ta thích ứng với tất cả những điều này."

Tâm linh Cổ Hàn Anh đang run rẩy nhẹ nhàng, cùng Vu Phi thân cận quá, làm cho nàng không cách nào hô hấp.

Vu Phi rất kích động, nhưng vẫn khống chế được tâm tình của mình, buông Cổ Hàn Anh ra một tay, nắm tay kia của nàng hướng xa xa bay đi.

Gió đêm thổi qua, Cổ Hàn Anh lập tức tỉnh táo, quay đầu nhìn sườn mặt Vu Phi, nụ cười mê người kia lại làm cho tim Cổ Hàn Anh đập loạn nhịp.

Theo lần đầu tiên nhìn thấy Vu Phi, Cổ Hàn Anh đã biết rõ người nam nhân này tuấn mỹ tương đương mê người.

Cho tới bây giờ khoảng cách gần quan sát, nàng mới phát hiện mị lực của Vu Phi còn mãnh liệt hơn so với trong tưởng tượng của mình.

20 phút sau, Vu Phi mang theo Cổ Hàn Anh đi vào một cái sơn cốc, gặp Hạ Dật Phong, Dực Thanh Vân, Ma Kha, tiểu hòa thượng cùng Liên hộ pháp năm người.

Chứng kiến Vu Phi trở về, còn nắm tay Cổ Hàn Anh, Hạ Dật Phong thật sự bội phục sát đất, giơ ngón tay cái lên với hắn.

Dực Thanh Vân nhìn Cổ Hàn Anh, hỏi: "Từ Thiên Dương đâu?"

Vu Phi nói đơn giản thoáng một phát hết thảy những gì đã xảy ra trước đó, đối với cách làm của Từ Thiên Dương, tất cả mọi người khinh bỉ.

"Đã trải qua chuyện này, đoán chừng Từ Thiên Dương hội (sẽ) lập tức tiến vào đệ ngũ khu vực, chúng ta có nên cân nhắc một chút, mau chóng tiến vào đệ ngũ khu vực?"

Liên hộ pháp nhìn Vu Phi, đưa ra nghi vấn.

"Nghỉ ngơi một đêm, sáng mai chúng ta tựu đi thứ tư phòng tuyến xem xét một chút, trước hiểu rõ tình huống. Trước đây Đông Phương Thắng xông vào thứ tư phòng tuyến, kết quả không công mà lui, bởi vậy có thể thấy được thứ tư phòng tuyến thật không dễ xông."

Cổ Hàn Anh nói khẽ: "Đối với tình huống thứ tư phòng tuyến, ta sẽ giải thích một ít."

Hạ Dật Phong nói: "Nói nghe một chút."

"Thứ tư phòng tuyến rất đáng sợ, là một đạo Địa Huyền màn sáng, không có tu luyện tới Thất trọng thiên cảnh giới, cưỡng ép xuyên qua sẽ bị Địa Huyền màn sáng trực tiếp xé nát, thân thể căn bản không chịu nổi. Mặc dù tu vị đạt tới Thất trọng thiên cảnh giới, muốn xông qua thứ tư phòng tuyến cũng không dễ dàng, bởi vì Địa Huyền màn sáng bên trong ẩn chứa Địa Huyền trận pháp, đem siêu trọng lực trường, xoay tròn lực trường dung làm một thể, còn có một chút mảnh vỡ Địa Huyền màn sáng lơ lửng, tựa như thần binh lợi khí bình thường rời rạc tại trận pháp bên trong, không chút nào lưu tâm đụng vào, chẳng khác nào là tự tìm đường chết."

Ma Kha hỏi: "Muốn thỏa mãn điều kiện gì, mới có thể vượt qua?"

Cổ Hàn Anh nói: "Đầu tiên có đủ Thất trọng thiên cảnh giới, tiếp theo muốn vượt qua siêu trọng lực trường cùng xoay tròn lực trường trong Địa Huyền trận, nếu không thân thể bất ổn, sẽ khống chế không nổi, tự mình đâm vào Địa Huyền màn sáng, đây chính là sắc bén vô cùng, có thể dễ dàng bổ ra thân thể cao thủ Thất trọng thiên."

Dực Thanh Vân hỏi: "Vu Phi, cửa ải này ngươi có bao nhiêu nắm chắc?"

Vu Phi cười nói: "Nếu như chỉ là như vậy, cửa ải này có lẽ rất dễ dàng."

Hạ Dật Phong nói: "Tiểu Bảo thì sao, hắn còn chưa đạt tới Thất trọng thiên cảnh giới?"

Quan trọng nhất là, tiểu hòa thượng không thể được thu vào Bách hoa tranh xuân đồ, đây là chuyện khó khăn nhất.

Vu Phi trầm ngâm nói: "Cái này đợi ngày mai nhìn tình huống cụ thể của thứ tư phòng tuyến, rồi chậm rãi cân nhắc."

Dực Thanh Vân nhìn Cổ Hàn Anh, hỏi: "Lúc trước cao thủ Thất trọng thiên đầu tiên xâm nhập Táng Long Tuyệt Địa, ngươi có biết là ai không?"

Cổ Hàn Anh nghĩ nghĩ, nhớ lại nói: "Lúc trước xông vào ngũ hành bát quái trận có ba người, Chấn Quan Đông xếp hạng cuối cùng, Thiên Quân Phá xếp hạng thứ hai, người đầu tiên xâm nhập Táng Long Tuyệt Địa, có lẽ ngay tại đệ ngũ khu vực, ta cũng chưa từng bái kiến người nọ, nhưng Thất Dạ tựa hồ biết rõ người nọ là ai."

Liên hộ pháp hỏi: "Tin tức Tam đại Thú Vương thức tỉnh trên đảo là ai truyền ra, ai từng tiến vào đệ ngũ khu vực, rồi phản hồi tại đây?"

Cổ Hàn Anh nói: "Tin tức là Lệnh Hồ Thiếu Vũ truyền ra, hắn có lẽ bái kiến Tam đại Thú Vương, tình huống cụ thể ta cũng không rõ lắm."

Trong gió đêm, lúc này truyền đến tiếng đánh nhau mơ hồ.

Hạ Dật Phong cẩn thận lắng nghe, kinh ngạc nói: "Là Tây Môn Ngọc cùng Vũ Trường Không, hắn đến cùng muốn làm gì?"

Vu Phi lạnh nhạt nói: "Tây Môn Ngọc đang tôi luyện chính mình, muốn tăng thực lực lên trong lúc đánh nhau."

Ma Kha nói: "Tây Môn Ngọc rất tà môn, phải nhanh chóng diệt trừ hắn, nếu không sẽ thành họa lớn."

"Tiến vào đệ ngũ khu vực rồi chậm rãi tính sổ."

Vu Phi nhìn phía xa, trong lòng có cảm giác kỳ lạ, tựa hồ thứ tư khu vực sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng lại không nắm bắt được.

Vậy là tốt rồi giống như chuyện sắp xảy ra đang trốn tránh Vu Phi, khiến hắn không cách nào bắt được.

Sau đó, mọi người nói chuyện phiếm một hồi, liền từng người tu luyện.

Trong sơn cốc, đại lượng linh khí hội tụ ở bốn phía Vu Phi, dưới bóng đêm hóa thành một mảnh dài hẹp quang mang, quấn quanh trên người Vu Phi, tự động tiến vào kinh mạch trong thân thể hắn.

Cổ Hàn Anh thấy cảnh này, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra kinh ngạc, hiển nhiên biểu hiện của Vu Phi vượt xa khỏi phạm vi nàng có thể lý giải.

Sáng sớm, mọi người lục tục tỉnh lại, Vu Phi là người cuối cùng.

"Kỳ quái, số lượng tu sĩ thứ tư khu vực sao lại thiếu đi nhiều như vậy? Từ Thiên Dương, Kim Thiếu Thành, Đông Phương Thắng, chẳng lẽ bọn họ đều tiến vào đệ ngũ khu vực?"

"Tây Môn Ngọc vẫn còn đuổi giết Vũ Trường Không, hai người đã tới gần đệ tam phòng tuyến, bọn hắn vậy mà xông về đệ tam khu vực."

"Kể từ đó, tựa hồ cũng chỉ còn lại có Lạc Bân, chủ Vô Cực môn, còn dừng lại tại thứ tư khu vực."

Sự biến ảo trong một đêm khiến Vu Phi bọn người có chút ngoài ý muốn, bất quá cẩn thận suy nghĩ cũng hợp tình hợp lý.

Duyên phận giữa người với người tựa như những đóa hoa vô thường, nở rộ rồi tàn phai, khó mà đoán định. Dịch độc quyền tại truyen.free

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free