Vạn Bảo Tiên Tôn - Chương 69: Đồ Sát
" Hỏa Đao Thuật "
" Phong Nhận Phù "
" Mộc Thú, lên "
" Phốc "
" A, tay của ta "
Hai đám người đánh thành một đoàn, pháp thuật bắn ra ầm ầm vang dội, tiếng kêu thảm thiết bao phủ bầu trời.
" Rác rưởi, tán tu cũng chỉ như vậy mà thôi "
" Yếu quá, không có chút độ khó nào "
"...."
Hai bên thực lực căn bản là không cùng một đẳng cấp.
Tán tu từ pháp thuật cho đến pháp khí, đan dược so với đại gia tộc đệ tử kém hơn một mảng lớn, có lẽ chỉ có kinh nghiệm cùng dám liều dám g·iết là hơn thôi.
" Mẹ kiếp chỉ đám hoàn khố mà thôi "
" Giết bọn hắn "
" A a a"
Đám tán tu đúng là rất liều mạng nhưng cũng vô dụng, thực lực sai biệt lớn như vậy mọi thứ cố gắng cũng không có tác dụng gì.
Tán tu bị g·iết tan tác, những kẻ còn sống thì sợ hãi bỏ chạy.
Thi Trúc nữ tử từ nãy giờ vẫn đứng yên tại chỗ xem kịch, cũng không có ra tay mà để cho những người khác xử lí, coi như để bọn họ lịch luyện, gia tăng kinh nghiệm.
" Hừ, muốn chạy ? Có chuyện tốt vậy sao "
Nhìn thấy đám người bỏ chạy làm nàng lạnh rên một tiếng.
" Hai tên đó giao cho ta, những kẻ còn lại giao cho các ngươi."
" Một cái cũng không thể tha. "
Vứt lại một câu nói mang theo nồng nặc sát khí, nàng chân đạp phi kiếm đuổi theo hai thân ảnh phía trước.
Hai kẻ đó là thư sinh cùng gã tráng hán, cả hai đều không phải kẻ yếu, thực lực cùng lão giả bị nàng một kiếm trảm sát cũng không yếu hơn bao nhiêu.
Để cho mấy người khác t·ruy s·át một khi bất cẩn rất có thể sẽ bị phản sát, để nàng đi là an toàn nhất.
Vù vù
Phi hành rất nhanh, gió thổi qua rất mạnh làm cho Thi Trúc nữ tử cảm thấy không hiểu lạnh lẽo, dù là cách một lớp hộ thể linh khí cũng thấy lạnh sống lưng.
" Đó là "
Ngừng lại giữa không trung, nàng cứ như nhìn thấy thứ gì đó rất kinh khủng, sắc mặt biến đổi liền tục.
Một thân ảnh trắng bệnh da dẻ sần sùi ngồi trên đỉnh núi, xung quay t·hi t·hể chất thành núi, máu tươi chảy từ trên đỉnh núi xuống tạo thành một dòng suối nhỏ.
Mùi vị tanh tưởi bốc lên, cho dù ở cách xa như vật mà nàng vẫn có thế ngửi thấy.
Ý nghĩ lui bước hiện lên trong đầu nàng, nhìn kẻ đó liền biết không dễ trêu vào.
Nhưng.... trễ rồi.
" A a a rống a !!!! "
Tiếng gầm thét từ xa xa vang lại làm nàng lập tức biết mọi chuyện không ổn.
Ầm ầm.
Thân ảnh đó từ đỉnh núi nhảy xuống, thân thể bao trùm bởi hắc khí, như bị điên bay nhào về phía nàng.
Nồng đậm lệ khí đập vào mặt, chỉ cần gặp phải loạn quái vật này, không ai sẽ đứng đó chờ c·hết.
Dưới chân nàng phi kiếm bay v·út lên không trung rơi vào trong lòng bàn tay, vận chuyển linh khí.
" Bạch Vân Kiếm Lục. Đệ nhất thức - Kiếm Khí Ảnh "
Từ lưỡi kiếm hiện lên sáng rực quang mang.
" Vút "
" Vút "
"..."
Nắm thật chặt chuôi kiếm, nàng liên tục vung nhẹ thanh kiếm năm lần.
Từ lưỡi kiếm năm đạo quang ảnh có hình dáng phi kiếm từ đó bắn ra.
" Vút " Phi kiếm lần nữa bay về dưới chân, Thi Trúc nữ tử bay nhanh như gió muốn bỏ chạy.
" Rống "
Trắng bệnh sần sùi thân ảnh không để vào mắt mấy đạo quang ảnh, tùy tiện vung lên một quyền liền đánh tan tành quang ảnh.
Xử lý xong cản đường, nó lại tiếp tục rượt theo bay lượn ở đằng trước mềm mại thân ảnh.
Hai người ngươi chạy ta đuổi, nhìn từ dưới mặt đất có thể thấy một đám hắc vụ đang đuổi theo một đạo quang ảnh màu trắng.
Nhưng hắc vụ tốc độ nhanh hơn rất nhiều, đang nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, càng ngày càng gần.
" Không ổn "
Nguy hiểm áp sát làm nàng gợn tóc gáy.
Dù đã biết có nguy hiểm nhưng phản ứng không hề kịp, một bàn tay sần sùi thối rửa đã chộp tới cổ của nàng.
Lúc tình thế nguy cấp một chiếc ngọc bội đột ngột xuất hiện, cùng lúc này một lớp quang mang đem toàn bộ thân thể của Thi Trúc nữ tử bao trùm lại.
Cánh tay sần sùi cũng theo sau hạ xuống " Oang "
" Vút !!"
Thi Trúc nữ tử bị một bàn tay đập rớt xuống mặt đất.
Uỳnh ! Uy lực khủng kh·iếp làm nàng như sao băng rớt xuống, phá hủy một mảng lớn rừng rậm.
" Khục khục " Từ trong đống khói bụi thân ảnh của nàng dần hiện ra, cánh tay che ở bụng, nơi đó có một lỗ thủng thật lớn, xem ra là b·ị t·hương không nhẹ.
Viên ngọc bội lúc này rơi đến trước mặt nàng, nó đã nứt vỡ rất nhiều, quang mang u ám.
" Liều mạng " Cố chịu đựng đau đớn, nàng triệu hồi phi kiếm, năm chặt trong tay nhìn từ xa xa bay đến quái vật.
" Bạch Vân Kiếm Lục. Đệ nhị thức - Kiếm Khí Kình "
" Gừ a a !!!"
...
" Ngươi, ngươi là kẻ nào ?"
" Đáng c·hết, ngươi dám g·iết Lăng gia tộc nhân "
" Đáng ghét, hắn cứ như mèo vờn chuột vậy, rõ ràng có thể dễ dàng g·iết c·hết chúng ta vậy mà cứ ....a "
Máu tươi vẩy ra.
Một tên già dặn thanh niên sờ trên mặt mình v·ết m·áu, lại nhìn dưới mặt đất tán loạn t·hi t·hể.
Hắn hai mắt sung huyết, khóe mắt cứ như muốn chảy ra máu.
" A !!!!!!!!"
" Đệ đệ...."
" Ta phải g·iết ngươi !!!"
" Phốc "
Tiếng hét vừa dứt, thân thể hắn liền nổ thành huyết vụ, còn dư lại đầu cùng từ chi rớt xuống mặt đất.
" A a a"
Ở nơi này chỉ còn lại ba người còn sống, những kẻ còn lại đều đ·ã c·hết, không phải bị hắc vụ nuốt chửng chỉ chừa lại vài giọt máu đen, thì cũng là bị xé thành vài mảnh.
" Đừng, đừng đến đây !"
" Cút ra, Hỏa Điều Phù, đi "
Những kẻ sống sót còn lại dùng ánh mắt sợ hãi nhìn đứng phía trước tái nhợt thanh niên, vô lực đánh ra pháp thuật phù lục, nhưng công kích nhỏ yếu như vậy tất nhiên là vô dụng
Kẻ đó trong mắt bọn họ hắn không khác gì ác ma.
Thực lực mạnh mẽ không thể chống lại, cứ như mèo vờn chuột, tùy ý g·iết chóc từng người từng người một.
"..."
Tinh hồng hai mắt như ác quỷ, mái tóc trắng dài thêm vẻ yêu dị, làn da nhợt nhạt không khác xác c·hết, lệ khí tràn ngập như muốn g·iết sạch tất cả sinh linh dám đứng ở trước mặt.
Là Thi Vương.
Lệ khí của hắn chưa bao giờ mạnh như lúc này.
Điên cuồng truy đuổi trong hai tháng mà lại không thể g·iết được đối phương, làm cho lệ khí sát khí kìm nén như muốn ngưng tụ thành thực chất.
" Thi Trúc tỷ mau cứu mạng "
" Tên này quái vật này quá mạnh "
Mấy kẻ còn sống sót đột nhiên thấy từ xa có môt thân ảnh đang bay nhanh đến liền liều mạng kêu lên.
Bọn họ lá gan rất nhỏ, cũng rất nhát gan, nếu không phải vậy cũng không thể sống được đến bây giờ.
Nếu như có đủ dũng khí thì không phải đã xông lên liều mạng hoặc là sớm bỏ chạy sau đó bị g·iết, chứ sao có thể đứng tại chỗ sống đến bây giờ.
Giờ có hy vọng bọn hắn tất nhiên sẽ liều mạng bắt lấy, dù bọn hắn cũng không biết Thi Trúc nàng ta có đủ thực lực để giải quyết kẻ địch hay không.
" C·hết "
" C·hết gần hết rồi ??? "
Nhìn phía dưới thảm trạng làm đầu óc của nàng trở nên mơ hồ, trong lòng cực kỳ thương cảm, nói gì thì nói cũng là đồng tộc.
" Vù vù "
Dù trong lòng bi thương, nhưng nàng cũng không có ngừng lại mà càng bay nhanh hơn.
Đã phải bỏ ra rất lớn đại giới mới có thể cắt đuôi được con quái vật kia, giờ ngừng lại nàng sẽ phải đối phó một lúc hai con quái vật, đó không phải là muốn c·hết sao.
" Thật xin lỗi ~~~"
Thi Trúc nữ tử chỉ có thể xin lỗi ở trong lòng, chỉ là nàng không hề biết chạy cũng vô dụng, nàng đi ngang qua chỗ này đã chú định việc nàng không thể nào thoát thân.
Bởi vì kẻ ở dưới chính là Thi Vương, thực lực của hắn tương đương với Kim Đan Chân Nhân, bằng thực lực nhỏ yếu của nàng sao có khả năng chạy thoát được.
" Thi Trúc tỷ !!! Sao lại thế..."
" Sao lại bỏ lại chúng ta"
" Thiêu kiêu cái gì chứ, gặp chuyện liền nhát gan như chuột "
" Mẹ nó cứ như vậy bỏ chạy ?"