Chương 140 : Sương mù giấu sát cơ, bảo quang diệu vực sâu
Lâm Thần đứng trên sườn dốc phủ đầy sương mù bảy màu.
Bốn phía một mảnh sương mù dày đặc, năng lượng bảy màu nồng đậm như chất lỏng sền sệt bao quanh thân thể hắn. Nguồn năng lượng này tinh thuần vô cùng, nhưng cũng mang theo sự cuồng bạo và hỗn loạn nguyên thủy, không ngừng đánh thẳng vào hộ thể linh lực của hắn.
Nếu không có Vạn Đạo Dung Lô tạo thành một tầng vầng sáng màu vàng tro mịn bên ngoài thân, ngăn cách phần lớn lực ăn mòn, chỉ riêng áp lực năng lượng vô hình này cũng đủ khi��n hắn khó bước nửa bước.
Dưới chân là một loại tinh thể kỳ dị hơi mờ, lóe lên ánh sáng bảy màu yếu ớt. Dẫm lên trên có cảm giác cứng rắn mà lạnh buốt, tựa như đạp trên vạn năm hàn băng.
Hắn lấy lại bình tĩnh, ánh mắt cảnh giác quét nhìn xung quanh.
Tầm nhìn chưa đến ba trượng. Ngoài ba trượng là sương mù bảy màu dày đặc cuộn trào không ngừng, biến ảo khó lường. Thần thức ở đây cũng bị áp chế cực lớn, chỉ có thể miễn cưỡng tỏa ra chừng mười trượng, liền bị một luồng lực lượng vô hình ngăn cách.
Hố sâu này quỷ dị hơn hắn tưởng tượng.
Trong đan điền khí hải, Vạn Đạo Dung Lô rung động càng thêm rõ ràng. Sự cộng hưởng từ sâu trong linh hồn thôi thúc hắn hướng phía dưới.
Nơi đó, dường như có vật gì đó có sức hấp dẫn trí mạng đối với Vạn Đạo Dung Lô.
Lâm Thần hít sâu một hơi, đè nén sự rung động trong lòng. Hắn biết, càng đến gần bảo vật, thường càng nguy hiểm.
Hắn không vội vàng xuống phía dưới mà thích ứng với hoàn cảnh nơi này trước.
Hắn thử đưa tay chạm vào những đám sương mù bảy màu.
Sương mù lạnh buốt, mang theo cảm giác dính nhớp kỳ lạ. Khi hắn vận chuyển linh lực cố gắng xua tan, những đám sương mù này lại như sinh vật sống, cuộn trào kịch liệt, truyền đến một cỗ lực bài xích mãnh liệt.
"Những đám sương mù này không chỉ là năng lượng hiển hóa, dường như còn chứa đựng một loại ý chí nào đó." Lâm Thần thầm nghĩ.
Hắn thu tay về, ánh mắt trở nên ngưng trọng hơn.
Hắn men theo sườn dốc tinh thể năng lượng gồ ghề nhấp nhô dưới chân, cẩn thận từng li từng tí thăm dò xuống phía dưới.
Mỗi bước đi, hắn đều vô cùng cẩn thận.
Bốn phía tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng "rắc rắc" nhỏ nhẹ khi hắn dẫm lên tinh thể năng lượng, cùng với tiếng nghẹn ngào trầm thấp như tiếng hô hấp khi sương mù cuộn trào.
S�� tĩnh lặng đến cực hạn này lại khiến lòng người phát rét.
Đi ước chừng hơn trăm trượng, độ dốc bắt đầu trở nên dựng đứng.
Đúng lúc này, bước chân Lâm Thần chợt khựng lại.
Hắn cảm nhận được một tia sát cơ yếu ớt nhưng rõ ràng từ trong sương mù phía trước!
Sát cơ lạnh băng mà thuần túy, không mang theo bất kỳ tình cảm nào, dường như là ác ý bẩm sinh của không gian này.
Ánh mắt Lâm Thần run lên, toàn thân linh lực trong nháy mắt tăng lên tới cực hạn. Ánh sáng màu vàng tro lưu chuyển bên ngoài thân hắn, Vạn Đạo Dung Lô súc thế chờ phát.
Hắn ngưng thần đề phòng, nhìn chằm chằm vào đám sương mù dày đặc phía trước.
Sương mù cuộn trào càng thêm kịch liệt.
Trong lúc mơ hồ, hắn thấy một vệt hào quang màu u lam lóe lên rồi biến mất trong sương mù dày đặc.
Ngay sau đó, một tiếng xé gió rất nhỏ vang lên!
Một đạo tia sáng màu lam tối mảnh như lông trâu, lại sắc bén vô cùng, như răng nanh rắn độc, lặng yên không một tiếng động bắn ra từ trong sương mù dày đặc, thẳng đến mi tâm Lâm Thần!
Tốc độ nhanh đến kinh người!
Con ngươi Lâm Thần đột nhiên co rút lại!
Hắn gần như bằng bản năng, đột ngột lướt ngang sang trái nửa thước!
"Xùy!"
Đạo tia sáng màu lam tối lướt qua tóc mai hắn, mang theo mấy sợi tóc bị cắt đứt. Tia sáng bắn vào tinh thể năng lượng phía sau hắn, để lại một lỗ thủng nhỏ sâu không thấy đáy, xung quanh tinh thể trong nháy mắt bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh màu lam tối.
Lực xuyên thấu thật mạnh! Công kích thật âm hiểm!
Lâm Thần trong lòng kinh hãi. Nếu không phải hắn phản ứng đủ nhanh, giờ phút này có lẽ đã bị xuyên thủng đầu lâu.
Hắn còn chưa kịp thở dốc, đạo thứ hai, đạo thứ ba tia sáng màu lam tối đã theo nhau mà tới!
Chúng từ các hướng khác nhau, với các góc độ khác nhau, phong tỏa toàn bộ đường lui của Lâm Thần!
Những tia sáng này được sương mù dày đặc che chở, gần như không thể dùng mắt thường bắt được quỹ tích.
"Hừ!"
Lâm Thần hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chợt lóe lên vẻ kiên quyết.
Hắn không còn tránh né.
Chỉ thấy tay phải hắn đột nhiên vươn ra phía trước, năm ngón tay mở ra, một vòng xoáy màu vàng tro đột nhiên hiện lên trong lòng bàn tay!
Lực của Vạn Đạo Dung Lô trong nháy mắt bùng nổ!
"Cắn nuốt!"
Vòng xoáy màu vàng tro như một hố đen không đáy, sinh ra một lực hút vô cùng cường đại.
Ba đạo tia sáng màu lam tối xông tới, khi còn cách Lâm Thần vài tấc, dường như bị một lực lượng không thể cưỡng lại dẫn dắt, quỹ tích đột nhiên lệch đi, đều bị vòng xoáy màu vàng tro nuốt vào!
Trong vòng xoáy truyền đến vài tiếng nổ nhỏ, sau đó im bặt.
Lâm Thần chỉ cảm thấy một cỗ năng lượng tinh thuần mà âm hàn tràn vào cơ thể theo cánh tay, nhưng trong nháy mắt đã bị Vạn Đạo Dung Lô luyện hóa, hóa thành năng lượng bản nguyên, dung nhập vào khí hải của hắn.
"Quả nhiên là năng lượng thể!"
Lâm Thần trong lòng hiểu rõ. Những tia sáng màu lam tối này không phải là binh khí thực thể, mà được tạo thành từ một loại năng lượng âm hàn ngưng tụ cao độ.
Ánh mắt hắn như điện, xuyên thấu sương mù dày đặc, khóa chặt một nơi phía trước.
Nơi đó, sương mù cuộn trào kịch liệt nhất.
"Giấu đầu lòi đuôi, ra đây cho ta!"
Lâm Thần khẽ quát một tiếng, tay phải đột nhiên đẩy về phía trước!
"Ngang ——!"
Một tiếng rồng ngâm trầm thấp phảng phất đến từ viễn cổ đột nhiên vang lên từ lòng bàn tay hắn!
Một đạo kình khí hình rồng màu vàng tro ngưng luyện vô cùng, lớn bằng cánh tay, gầm thét lao ra, hung hăng đánh vào đám sương mù dày đặc kia!
Một kích này ẩn chứa toàn lực của hắn ở Thần Thông cảnh tầng sáu sơ kỳ, lại xen lẫn một chút xíu chân long chi uy!
"Ầm!"
Kình khí hình rồng đi qua, sương mù bảy màu nồng nặc bị cưỡng ép xé toạc một lỗ thủng lớn!
Sau lỗ hổng đó, một thân ảnh mơ hồ rốt cuộc lộ ra!
Đó là một sinh vật kỳ dị toàn thân màu lam tối, cao chừng ba thước, tựa như con vượn, lại có một cái đuôi như đuôi bọ cạp! Thân thể nó dường như được tạo thành từ quang dịch màu lam tối lưu động, không có hình thái cố định, vị trí đôi mắt là hai luồng ngọn lửa màu trắng bệch nhảy nhót không ngừng.
Ở cuối đuôi bọ cạp của nó, gai độc lóe lên hàn quang chính là ngọn nguồn của những tia sáng màu lam tối đã đánh lén Lâm Thần trước đó!
"Vụ Ảnh Tà Linh?"
Trong đầu Lâm Thần thoáng qua một cái tên đã từng ghi lại trong điển tịch. Đây là một loại sinh linh đặc thù được sinh ra ở nơi năng lượng nồng nặc và hỗn loạn cao độ, từ năng lượng mặt trái và thiên địa nguyên khí kết hợp mà thành, trời sinh am hiểu che giấu và đánh lén, cực kỳ khó đối ph��.
Không ngờ, trong hố sâu bảy màu này lại có thể sinh ra loại vật này!
Vụ Ảnh Tà Linh phát ra một tiếng hí bén nhọn chói tai, hiển nhiên bị kình khí rồng ngâm của Lâm Thần gây thương tích. Thân thể nó chấn động kịch liệt, dường như lúc nào cũng sẽ tan rã.
Nhưng ngay sau đó, sương mù bảy màu xung quanh nó đột nhiên hội tụ về phía nó!
Những năng lượng tinh thuần này như dưỡng liệu, nhanh chóng bổ sung sự tiêu hao của nó. Thân thể nó ngưng thật lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, thậm chí còn cường tráng hơn trước đó vài phần!
"Lại còn có thể hấp thu năng lượng xung quanh để khôi phục?" Lâm Thần khẽ nhíu mày.
Vật này ở trong hố sâu bảy màu này đơn giản như cá gặp nước, thật khó giết chết.
Vụ Ảnh Tà Linh ổn định thân hình, ngọn lửa màu trắng bệch trong mắt tăng vọt, phát ra một tiếng hí càng thêm chói tai, đột nhiên lao về phía Lâm Thần!
Tốc độ của nó cực nhanh, để lại những tàn ảnh màu lam tối trong sương mù dày đặc. Cái đuôi bọ cạp kia càng như sinh vật sống, không ngừng bắn ra những tia sáng màu lam tối trí mạng từ các góc độ hiểm hóc!
Trong nhất thời, xung quanh Lâm Thần đều là quang vũ màu lam tối dày đặc!
Ánh mắt Lâm Thần bình tĩnh, thong dong điềm tĩnh.
Bước chân hắn biến ảo, thân hình như cành liễu trong gió, luôn tìm được một đường sinh cơ trong quang vũ kín gió, hiểm lại càng hiểm tránh né toàn bộ công kích.
Thân thể hắn tuy mạnh mẽ, nhưng cũng không muốn đón đỡ những công kích năng lượng ẩn chứa kịch độc âm hàn này.
Đồng thời, động tác trong tay hắn không hề dừng lại.
Một đạo chỉ mang màu vàng tro, một đạo dấu quyền ẩn chứa long uy không ngừng phát ra từ tay hắn, đánh về phía Vụ Ảnh Tà Linh.
Mỗi lần công kích đều có thể chính xác trúng mục tiêu, khiến Vụ Ảnh Tà Linh liên tiếp lui về phía sau, thân thể sáng tối chập chờn.
Nhưng mỗi lần, Vụ Ảnh Tà Linh đều có thể nhanh chóng hấp thu sương mù bảy màu xung quanh, khôi phục thương thế, sau đó càng thêm điên cuồng nhào lên.
"Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp." Lâm Thần thầm nghĩ, "Nhất định phải tìm ra nòng cốt của nó, hoặc là dùng lực lượng mạnh hơn, một lần tính tiêu diệt nó hoàn toàn!"
Hắn vừa né tránh, vừa quan sát kỹ động tác của Vụ Ảnh Tà Linh.
Hắn phát hiện, Vụ Ảnh Tà Linh tuy có thể hấp thu năng lượng xung quanh để khôi phục, nhưng dường như cũng có một giới hạn. Mỗi lần khôi phục, ngọn lửa màu trắng bệch trong mắt nó lại ảm đạm đi một phần.
Hơn nữa, nó dường như đặc biệt kiêng kỵ những công kích ẩn chứa long uy. Mỗi lần bị kình khí hình rồng đánh trúng, thân thể nó lại xuất hiện ngưng trệ rõ ràng.
"Có!"
Ánh sáng trong mắt Lâm Thần lóe lên.
Hắn đột nhiên hít sâu một hơi, trong đan điền khí hải, Vạn Đạo Dung Lô ầm ầm vận chuyển!
Một cỗ linh lực màu vàng tro xa so với trước càng thêm bàng bạc, càng thêm ngưng luyện, như hồng thủy vỡ đê, tràn khắp tứ chi bách hài của hắn!
Ở mi tâm hắn, viên vảy rồng ấn ký nhỏ bé được tạo thành do hấp thu chân long chi huyết hơi nóng lên!
"Vạn Đạo Dung Lô, Chân Long Biến, thức thứ nhất... Rồng ngẩng đầu!"
Lâm Thần khẽ quát một tiếng, hai nắm đấm đột nhiên đảo ra phía trước!
"Ngang ——! ! !"
Một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa đột nhiên vang dội toàn bộ hố sâu!
Tiếng rồng ngâm lần này không còn là tiếng kình khí hư ảo, mà phảng phất có một con thái cổ thần long chân chính thức tỉnh vào thời khắc này!
Theo tiếng rồng ngâm vang lên, trên hai nắm đấm của Lâm Thần, mỗi bên hiện ra một cái hư ảnh đầu rồng vàng tro trông rất sống động!
Đầu rồng kia dữ tợn uy nghiêm, hai mắt lúc khép mở phảng phất có nhật nguyệt chìm nổi! Một cỗ long uy vô cùng mênh mông, bá đạo tuyệt luân như cơn lốc thực chất, cuốn qua bốn phương tám hướng!
Sương mù bảy màu xung quanh dưới cổ long uy kinh khủng này dường như gặp phải khắc tinh, rối rít tránh lui, tạo thành một khu vực chân không ngắn ngủi!
Vụ Ảnh Tà Linh vốn còn hung hãn vô cùng, khi cảm nhận được cỗ long uy này, ngọn lửa màu trắng bệch trong mắt đột nhiên co rút lại, phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương đến cực điểm! Thân thể nó như băng tuyết bị liệt hỏa thiêu đốt, bắt đầu vặn vẹo, tan rã kịch liệt!
Nó muốn bỏ chạy, nhưng phát hiện thân thể mình dường như bị một luồng lực lượng vô hình giam cầm tại chỗ, không thể động đậy!
"Chết!"
Ánh mắt Lâm Thần lạnh băng, hai nắm đấm mang theo thế hủy thiên diệt địa, hung hăng đánh vào thân thể Vụ Ảnh Tà Linh!
"Ầm! ! !"
Một tiếng vang lớn nghẹn ngào!
Vụ Ảnh Tà Linh thậm chí không thể phát ra một tiếng kêu thảm thiết nào, liền sụp đổ dưới sự giáp công của hai đạo hư ảnh đầu rồng!
Hóa thành đầy trời điểm sáng màu lam tối, cùng với từng sợi năng lượng âm hàn tinh thuần.
Những năng lượng này vừa xuất hiện liền bị hư ảnh Vạn Đạo Dung Lô trong lòng bàn tay Lâm Thần cắn nuốt toàn bộ, không lãng phí một chút nào.
Lâm Thần chậm rãi thu quyền, thở ra một ngụm trọc khí thật dài.
Chiêu "Rồng ngẩng đầu" vừa rồi là chiêu thức hắn kết hợp Vạn Đạo Dung Lô và một tia da lông lĩnh ngộ được từ chân long truyền thừa mà sáng tạo ra. Uy lực mạnh mẽ vượt xa dự liệu của hắn.
Chỉ là tiêu hao cũng cực lớn tương tự, gần như hút hết một phần ba linh lực trong cơ thể hắn.
Bất quá, hiệu quả cũng rất rõ rệt.
Vụ Ảnh Tà Linh khó đối phó kia đã bị một kích mất mạng, ngay cả cơ hội khôi phục cũng không có.
Giải quyết Vụ Ảnh Tà Linh, ánh mắt Lâm Thần lần nữa nhìn về phía phía dưới hố sâu.
Không có Vụ Ảnh Tà Linh cản tr���, hắn có thể cảm nhận rõ ràng hơn cổ lực hấp dẫn đến từ đáy hố sâu.
Hơn nữa, theo Vụ Ảnh Tà Linh tiêu tán, sương mù bảy màu xung quanh dường như cũng trở nên mỏng manh hơn một chút.
Trong lúc mơ hồ, hắn dường như thấy được ở phía dưới cực sâu, có một đoàn hào quang mơ hồ, lại dị thường sáng chói đang lấp lánh!
Ánh sáng kia dường như hàm chứa vô vàn huyền bí, cùng với cơ duyên khó có thể tưởng tượng!
"Nơi đó, hẳn là ngọn nguồn."
Ánh mắt Lâm Thần ngưng lại, không do dự nữa, thân hình động một cái, tiếp tục hướng về đáy hố sâu, nơi đoàn bảo quang lóng lánh, nhanh chóng lao đi.
Càng xuống phía dưới, năng lượng xung quanh càng tinh thuần, áp lực cũng càng lớn.
Nhưng đồng thời, sự cộng hưởng của Vạn Đạo Dung Lô cũng càng phát ra mãnh liệt, dường như đang hoan hô nhảy cẫng.
Lòng Lâm Thần tràn đầy mong đợi.
Đáy hố sâu bảy màu này rốt cuộc cất giấu bí mật kinh thiên đ��ng địa gì?