Chương 146 : Thái nhất giấu thâm ý, thử thách gần hồi cuối
Tiêu Dật Phong vẫn giữ nụ cười ôn hòa trên môi.
Trong tay hắn, chiếc quạt xếp nhẹ nhàng lay động, dường như mang theo một nhịp điệu trấn an lòng người.
Nhưng Lâm Thần, từ sau nụ cười ấm áp kia, lại cảm nhận được một tia thâm thúy khó lòng phát giác.
Thái Nhất Môn.
Tông môn này, từ trước đến nay nổi danh bởi sự thần bí và hùng mạnh.
Đệ tử dưới trướng cũng phần lớn là những kẻ tâm tư nhanh nhạy, giỏi bày mưu tính kế.
Việc Tiêu Dật Phong chủ động lấy lòng, ngỏ ý liên thủ lần này, chắc chắn không phải là nhất thời nổi hứng.
Lâm Thần nhanh chóng suy nghĩ trong lòng.
Hắn không hề sợ Tiêu Dật Phong.
Với thực lực Thần Thông cảnh tầng bảy hiện tại, cộng thêm lá bài tẩy Vạn Đạo Dung Lô, cùng với sức mạnh thân xác kinh khủng kia, hắn đủ sức ứng phó với phần lớn thử thách.
Nhưng hắn không thích bị người khác tính toán.
"Liên thủ?"
Lâm Thần nhìn Tiêu Dật Phong, giọng điệu bình tĩnh.
"Tiêu huynh nói đùa. Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, nói gì đến liên thủ?"
Lời này của hắn, nghe thì khách khí, nhưng lại mang theo sự xa cách.
Tiêu Dật Phong dường như đã đoán trước được Lâm Thần sẽ hỏi như vậy, nụ cười trên mặt không hề thay đổi.
"Lâm huynh sảng khoái, nói chuyện cũng sảng khoái, Tiêu mỗ bội phục."
Hắn thu quạt xếp lại, nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay, ánh mắt quét qua đám thiên tài vẫn còn không cam lòng nhưng không dám tiến lên xung quanh, giọng nói không l���n, nhưng lại mang theo một tia ngưng trọng.
"Thực lực của Lâm huynh siêu quần, điểm này ai cũng rõ. Nhưng, song quyền nan địch tứ thủ, mãnh hổ cũng sợ bầy sói. Thử thách đã gần đến hồi kết, vì những Thông Thiên Lệnh đếm trên đầu ngón tay kia, tranh đoạt sau đó chỉ càng thêm thảm thiết."
Hắn nhìn về phía Lâm Thần, trong ánh mắt có thêm một tia thành khẩn.
"Lâm huynh có lẽ không để ý đến những kẻ hữu danh vô thực này. Nhưng, theo ta được biết, trong bí cảnh này còn có mấy vị cường giả thực sự, số lượng huy chương trong tay bọn họ, e rằng vượt xa tưởng tượng của chúng ta. Hơn nữa, có những người không hề đơn độc tác chiến."
"Chiêm Đài tiên tử, Lôi huynh, hẳn là cũng hiểu rõ điều này?"
Tiêu Dật Phong bất chợt chuyển chủ đề sang Chiêm Đài Minh Nguyệt và Lôi Thiên Quân ở cách đó không xa.
Vẻ mặt của Chiêm Đài Minh Nguyệt dưới khăn che mặt không nhìn rõ, chỉ nghe nàng nhàn nhạt nói: "Tiêu công tử nói không sai. Có những người, quả thực ẩn mình rất kỹ."
Lời nói của nàng, dường như có ý riêng.
Lôi Thiên Quân thì hừ lạnh một tiếng, lôi quang quanh thân lấp lóe.
"Những kẻ giấu đầu lòi đuôi, không đáng sợ! Nếu dám cản đường ta, cứ giết hết là xong!"
Tính cách hắn cương mãnh, từ trước đến nay thích thẳng thắn.
Tiêu Dật Phong nghe vậy, cười khổ một tiếng.
"Lôi huynh hào khí ngút trời, Tiêu mỗ bội phục. Chẳng qua là, có những lúc, chỉ dựa vào vũ dũng, chưa chắc đã thành công."
Hắn lại nhìn về phía Lâm Thần, giọng điệu càng thêm trịnh trọng.
"Lâm huynh, Tiêu mỗ không hề nói chuyện giật gân. Thái Nhất Môn ta có một số đường dây tin tức đặc biệt, biết được nơi cuối cùng của thử thách lần này, e rằng sẽ có biến cố khó lường. Nếu không có viện binh mạnh mẽ, dù thực lực có mạnh hơn, cũng có thể thất bại trong gang tấc."
"Tiêu mỗ bất tài, nguyện cùng Lâm huynh liên thủ. Huy chương đoạt được, chúng ta chia theo công lao. Nếu có thể đoạt được Thông Thiên Lệnh, càng là dựa vào bản lĩnh của mỗi người. Như thế nào?"
Lời nói của Tiêu Dật Phong mạch lạc rõ ràng, đồng thời chỉ ra một vài điểm mấu chốt.
Thử thách tàn khốc, cường giả ẩn mình, khả năng có biến cố.
Những điều này khiến cho đề nghị của hắn nghe có vẻ đáng tin hơn.
Lâm Thần im lặng.
Hắn không thể không thừa nhận, lời Tiêu Dật Phong nói có lý.
Hắn tự tin, nhưng không tự phụ.
Những người có thể tiến vào bí cảnh Thí Luyện này, không ai là hạng tầm thường.
Những thiên tài đứng đầu thực sự, ví dụ như những yêu nghiệt trong truyền thuyết đã sớm đạt tới Thần Thông cảnh tầng bảy, thậm chí cao hơn, hắn đến giờ vẫn chưa từng gặp.
Nếu thật sự như Tiêu Dật Phong nói, nơi cuối cùng có biến cố lớn, vậy thì có một đồng minh thực lực không tầm thường, quả thực có thể tăng thêm vài phần thắng lợi.
Nhưng, động cơ của Tiêu Dật Phong, có thật sự đơn thuần như vậy không?
Ánh mắt Lâm Thần lại rơi vào khuôn mặt tươi cười của Tiêu Dật Phong.
Gương mặt này, trông hiền lành vô hại.
Nhưng Lâm Thần lại bắt được một tia tinh quang nhỏ bé từ đáy mắt hắn.
Đó là ánh mắt mà chỉ thợ săn nhìn thấy con mồi mới có.
"Tiêu huynh có ý tốt, Lâm mỗ xin ghi nhớ."
Lâm Thần chậm rãi mở miệng, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước.
"Chẳng qua là, Lâm mỗ từ trước đến nay quen đi một mình, không quen lắm với việc liên thủ cùng người khác."
Hắn dừng một chút, giọng điệu chợt thay đổi.
"Bất quá, nếu thật sự như Tiêu huynh nói, nơi cuối cùng có biến cố lớn, mà mục tiêu của chúng ta lại nhất trí, đến lúc đó, chiếu ứng lẫn nhau một hai, cũng không phải là không thể."
Lời này của hắn, nói rất kín kẽ.
Vừa không trực tiếp đồng ý liên thủ, cũng không hoàn toàn cự tuyệt.
Mà là để lại một đường lui thân.
Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Dật Phong lóe lên, nụ cười trên mặt càng thêm ôn hòa.
"Lâm huynh quả nhiên là người biết thời thế. Vậy thì nhất ngôn vi định."
Hắn dường như không hề bất ngờ với câu trả lời nước đôi này của Lâm Thần, ngược lại rất hài lòng.
"Đã như vậy, Tiêu mỗ không quấy rầy Lâm huynh nữa. Nơi cuối cùng, chúng ta gặp lại."
Nói xong, Tiêu Dật Phong chắp tay với Lâm Thần, rồi xoay người tiêu sái rời đi.
Hắn không nhìn những người khác, mà đi thẳng về một hướng, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Nhìn bóng lưng Tiêu Dật Phong rời đi, ánh mắt Lâm Thần hơi ngưng lại.
Tiêu Dật Phong này, không hề đơn giản.
Những lời hắn vừa nói, nhìn như thẳng thắn, nhưng thực chất lại ẩn chứa sự dò xét và dẫn dụ.
Những lời như "Đường dây tin tức đặc biệt" và "Biến cố ở nơi cuối cùng", Lâm Thần không hoàn toàn tin tưởng.
Nhưng, thà tin là có, còn hơn tin là không.
Giai đoạn cuối của thử thách, quả thực cần phải cẩn trọng hơn.
"Lâm huynh, người này tâm cơ sâu nặng, ngươi phải cẩn thận."
Giọng của Chiêm Đài Minh Nguyệt bất chợt vang lên bên tai Lâm Thần.
Nàng không biết từ lúc nào đã đến gần Lâm Thần.
Lâm Thần nhìn về phía nàng, gật đầu.
"Đa tạ Chiêm Đài tiên tử nhắc nhở, Lâm mỗ hiểu."
Chiêm Đài Minh Nguyệt khẽ gật đầu, dường như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói: "Thời gian thử thách không còn nhiều, cáo từ."
Nói xong, nàng hóa thành một đạo lưu quang, bay về một hướng khác.
Lôi Thiên Quân sải bước đến trước mặt Lâm Thần, ánh mắt sáng rực nhìn hắn.
"Lâm Thần! Ngươi rất mạnh! Ta nhớ ngươi! Hy vọng ở nơi cuối cùng, có thể cùng ngươi thống khoái đánh một trận!"
Nói xong, hắn không đợi Lâm Thần trả lời, cười ha ha một tiếng, lôi quang quanh thân đại thịnh, hóa thành một đạo lôi đình, gào thét mà đi.
Trong nháy mắt.
Đám thiên tài tụ tập ở đây ban đầu, đã rời đi hơn một nửa.
Chỉ còn lại một số ít người thực lực hơi yếu, hoặc không cam lòng nhưng không dám tiến lên.
Họ nhìn Lâm Thần với ánh mắt phức tạp.
Lâm Thần không để ý đến họ.
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Thời gian kết thúc thử thách, e rằng chỉ còn lại hai ba ngày cuối cùng.
Số lượng huy chương trong tay hắn, tuy không ít, nhưng so với số lượng cần thiết để tranh đoạt Thông Thiên Lệnh, e rằng vẫn còn một chút chênh lệch.
Quan trọng hơn là, hắn cần sớm tìm một nơi an toàn, hoàn toàn luyện hóa năng lượng khổng lồ hấp thụ từ bảy màu nguyên bản.
Hắn cảm nhận được, tu vi của mình tuy đã vững chắc ở Thần Thông cảnh tầng bảy sơ kỳ, nhưng trong cơ thể vẫn còn một lượng lớn năng lượng tinh thuần, chưa hoàn toàn chuyển hóa để bản thân sử dụng.
Nếu có th�� luyện hóa hoàn toàn những năng lượng này, thực lực của hắn có lẽ còn có thể tiến thêm một bước.
"Nơi cuối cùng sao..."
Lâm Thần thấp giọng tự nói, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.
Bất kể nơi đó có biến cố gì, hắn đều phải xông vào một lần.
Thông Thiên Lệnh, hắn nhất định phải có được!
Nghĩ đến đây, Lâm Thần không dừng lại nữa, xác định một phương hướng, thân hình thoắt một cái, hướng về phía sâu trong bí cảnh, vội vã rời đi.