Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 157 : Trong Vạn Bảo lâu tin mong manh, nghiệp đoàn lính đánh thuê tìm

Lưu quản sự chậm rãi đi tới.

Tiếng bước chân của hắn vang vọng trong đại sảnh trống trải, khiến Lâm Thần cũng hồi hộp theo từng nhịp chân ấy.

Hắn dừng lại trước mặt Lâm Thần, vẫn giữ nụ cười ôn hòa đặc trưng của thương nhân.

"Lâm công tử, để công tử chờ lâu."

"Lưu quản sự, đã có kết quả chưa?" Lâm Thần cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng bàn tay siết chặt vẫn tố cáo sự lo lắng trong lòng.

Lưu quản sự thở dài, lắc đầu: "Thật xin lỗi Lâm công tử, chúng ta đã sử dụng hệ thống tuần tra nội bộ, đối chiếu thông tin ngài cung cấp với dữ liệu nhân viên của toàn bộ phân đà từ cấp quận thành trở lên trong Đông Huyền vực, nhưng không tìm thấy người nào tên Liễu Thanh Thanh, lại trùng khớp với miêu tả của ngài."

Kết quả này như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu Lâm Thần.

Hắn cảm thấy một nỗi mất mát và mệt mỏi sâu sắc trào dâng.

Dù đã sớm dự liệu, nhưng khi sự thật phơi bày trước mắt, hắn vẫn khó lòng chấp nhận.

Trời đất bao la, biển người mênh mông.

Liễu Thanh Thanh, nàng rốt cuộc ở nơi nào?

Có phải nàng chưa từng đến Đông Huyền vực? Hay đã đến, nhưng gặp phải bất trắc? Hoặc giả, chỉ vì Hắc Thạch quận thành quá nhỏ bé, hệ thống của Vạn Bảo Lâu không thể bao phủ tới?

Vô số khả năng quanh quẩn trong đầu, khiến tâm trí hắn rối bời.

"Tuy nhiên," Lưu quản sự thấy Lâm Thần thất thần, bèn nói thêm, "Chúng tôi có tra được, khoảng ba tháng trước, quả thực có một nhóm người từ địa vực xa xôi, thông qua một lối đi đặc biệt, bí mật tiến vào Đông Huyền vực. Trong đó dường như có nữ nhân, nhưng thông tin cụ thể về thân phận thuộc về cơ mật cấp cao, chúng tôi không có quyền tra xét, cũng không thể xác định có liên quan đến người mà Lâm công tử tìm kiếm hay không."

Lâm Thần đột ngột ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia hy vọng: "Lối đi đặc biệt? Cơ mật cấp cao? Ý là gì?"

Lưu quản sự lộ vẻ khó xử: "Lâm công tử, điều này vượt quá phạm vi tôi có thể tiết lộ. Một số đường dây của Vạn Bảo Lâu liên quan đến bí mật giữa các thế lực lớn, không phải thứ chúng tôi có thể suy đoán. Tôi chỉ có thể nói, nếu Liễu cô nương thực sự nằm trong nhóm người đó, vậy thì nàng hoặc có thân phận bối cảnh bất phàm, hoặc đã vướng vào một sự kiện nào đó mà chúng ta không thể tưởng tượng được."

Lâm Thần im lặng.

Thân phận bối cảnh bất phàm? Liễu Thanh Thanh chỉ là con gái của lâu chủ Vạn Bảo Lâu ở Hắc Thạch quận thành, ở Đông Huyền vực thì tính là bối cảnh gì?

Vướng vào sự kiện không thể tưởng tượng? Điều này càng khiến hắn kinh hãi.

"Đa tạ Lưu quản sự đã thông báo." Lâm Thần hít sâu một hơi, kìm nén sóng lớn trong lòng. Dù thông tin vẫn còn mơ hồ, nhưng ít ra, còn hơn là không có manh mối nào.

Ba tháng trước, lối đi đặc biệt, bí mật tiến vào, nữ nhân.

Những từ khóa này, hắn khắc sâu trong lòng.

"Lâm công tử khách khí." Lưu quản sự nói, "Không thể giúp được công tử, Lưu mỗ cũng cảm thấy tiếc nuối. Ba trăm linh thạch trung phẩm này theo quy củ là không thể trả lại, nhưng Lưu mỗ sẽ làm chủ, tặng công tử một thẻ khách quý của Vạn Bảo Lâu chúng tôi, được giảm mười phần trăm. Sau này mua đồ ở bất kỳ phân bộ Vạn Bảo Lâu nào trong Đông Huyền vực, đều được hưởng chiết khấu."

Hắn lấy ra m��t tấm thẻ lóe ánh bạc nhàn nhạt, đưa cho Lâm Thần.

Lâm Thần nhận lấy, nói lời cảm ơn.

Hắn biết, đây đã là giới hạn mà Lưu quản sự có thể làm.

Bây giờ, hắn chỉ còn lại mấy mẩu linh thạch trung phẩm và hơn ba nghìn linh thạch hạ phẩm. Ngay cả việc thanh toán tiền phòng sau này ở Duyệt Lai khách sạn cũng có chút khó khăn.

"Lưu quản sự, không biết quý lâu có thu mua tài liệu yêu thú không?" Lâm Thần hỏi.

Mắt Lưu quản sự sáng lên: "Đương nhiên, Vạn Bảo Lâu chúng tôi cũng kinh doanh nghiệp vụ thu mua các loại thiên tài địa bảo. Lâm công tử có hàng trong tay?"

"Có một ít yêu đan và tài liệu thu được trong Yêu Thú sơn mạch và bí cảnh. Phẩm cấp không quá cao, nhưng số lượng tạm được."

"Lâm công tử có thể lấy ra để tại hạ giám định được không?"

Lâm Thần gật đầu. Hắn đi đến quầy thu mua, lấy ra từ trữ vật giới chỉ những thứ mà hắn cho là không có giá trị cao, có thể bán được như yêu đan, xương thú, da lông... Phân loại thành từng đống nhỏ.

Phần lớn là tài liệu của yêu thú cấp ba, cấp bốn, chỉ có một số ít đạt tới cấp năm, là chiến lợi phẩm hắn thu được ở vòng ngoài Yêu Thú sơn mạch và trong Đoạn Long bí cảnh. Còn những thứ có giá trị cao hơn, như tài liệu của Huyết Sát ma mãng, lân giáp của Huyết Long Thằn Lằn... hắn tạm thời chưa có ý định bán.

Một giám định sư chuyên phụ trách thu mua tiến đến, cẩn thận xem xét những tài liệu kia, thỉnh thoảng gật đầu hoặc lắc đầu.

Chốc lát sau, giám định sư nói nhỏ vài câu với Lưu quản sự.

Lưu quản sự tươi cười, nói với Lâm Thần: "Lâm công tử, những tài liệu này tuy phẩm cấp không cao, nhưng được cái đa dạng, bảo quản cũng coi như hoàn hảo. Vạn Bảo Lâu chúng tôi nguyện ý trả giá một ngàn năm trăm linh thạch hạ phẩm, thu mua toàn bộ. Ngài thấy thế nào?"

Một ngàn năm trăm linh thạch hạ phẩm. Cái giá này cao hơn một chút so với dự tính của Lâm Thần. Hắn vốn nghĩ rằng bán được một ngàn khối đã là tốt lắm rồi.

"Được." Lâm Thần gật đầu đồng ý.

Rất nhanh, việc giao dịch hoàn tất. Trong trữ vật giới chỉ của Lâm Thần lại có thêm một ngàn năm trăm linh thạch hạ phẩm. Cộng với số vốn ban đầu, tổng cộng gần năm nghìn khối, tạm thời giải quyết được cơn khát trước mắt.

Nhưng hắn biết, đây chỉ là muối bỏ biển.

Ở một nơi như Thiên Xu thành, năm nghìn linh thạch hạ phẩm căn bản không trụ được bao lâu. Hắn nhất định phải nhanh chóng tìm được một con đường kiếm tiền ổn định.

Từ biệt Lưu quản sự, Lâm Thần rời khỏi Vạn Bảo Lâu.

Hắn không lập tức trở về khách sạn, mà đi lang thang trên đường, suy tính con đường phía trước.

Luyện đan? Hắn tuy có Vạn Đạo Dung Lô, có thể chiết xuất dược lực, nhưng chưa từng học qua thuật luyện đan một cách bài bản, khó có thể nắm vững trong thời gian ngắn.

Luyện khí? Càng là không thể.

Phù lục? Hắn ngược lại từng có được một số phương pháp luyện chế phù lục, nhưng cũng cần thời gian nghiên cứu sâu hơn.

Nghĩ đi nghĩ lại, phương thức kiếm tiền nhanh nhất và trực tiếp nhất, dường như chỉ có nhận nhiệm vụ.

Hắn đã đọc qua giới thiệu trong ngọc giản. Trong Thiên Xu thành, có nghiệp đoàn lính đánh thuê chuyên biệt, cùng với điện đường nhiệm vụ do các thế lực lớn công bố. Ở đó hàng năm có đủ loại nhiệm vụ, từ tìm người tìm vật, đến hộ tống thương đội, rồi săn giết yêu thú, hái linh dược, cái gì cần có đều có.

Thù lao cũng căn cứ vào độ khó của nhiệm vụ, từ vài chục linh thạch hạ phẩm đến mấy ngàn, thậm chí hơn mười ngàn linh thạch trung phẩm. Thậm chí còn có nhiệm vụ trao đổi vật phẩm.

"Đi nghiệp đoàn lính đánh thuê xem thử." Lâm Thần quyết định.

Hắn hỏi thăm người qua đường về vị trí của nghi���p đoàn lính đánh thuê, biết được nó nằm ở một khu vực tương đối hỗn loạn ở thành tây.

Hắn xác định phương hướng, đi về phía thành tây.

Đường phố thành tây rõ ràng cũ kỹ hơn so với khu buôn bán trung tâm. Người đi đường cũng phần lớn là những võ giả có khí tức hung hãn, trong mắt mang theo vẻ cảnh giác và sát khí.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh và mùi rượu nhàn nhạt.

Lâm Thần đi chừng nửa canh giờ, cuối cùng cũng thấy một tòa kiến trúc bằng đá khá rộng, phong cách thô kệch. Cửa treo một tấm bảng gỗ lớn, phía trên dùng phẩm màu đỏ tươi viết sáu chữ lớn "Nhật Trụ Lính Đánh Thuê Đoàn". Chữ viết phóng khoáng, lộ ra một cỗ dã tính.

Không ít lính đánh thuê đeo binh khí, vẻ mặt khác nhau, tốp năm tốp ba ra ra vào vào.

Lâm Thần hít sâu một hơi, cất bước đi vào.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương