Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 171 : Ân uy tịnh thi hỏi thăm hơi thở, mây tông chỗ sâu có giai nhân

Trong sơn cốc, mùi máu tanh vẫn chưa tan hết.

Ánh nắng xuyên qua khe hở của lớp sương mù dày đặc, loang lổ vẩy lên những vệt máu trên lá cây, càng tăng thêm vài phần quỷ dị, thê lương.

Lâm Thần bình tĩnh đứng đó, ánh mắt dừng trên người Lục Viễn, Tô Nhược Lan và Chu Minh.

Ba vị đệ tử Phiêu Miểu Vân Tông lúc này mới hoàn hồn sau trận miểu sát kinh tâm động phách vừa rồi. Ánh mắt họ nhìn Lâm Thần tràn đầy kinh hãi, kính sợ và lòng cảm kích sâu sắc.

Lục Viễn hít sâu một hơi, cố gắng đè nén những con sóng đang trào dâng trong lòng. Hắn bước lên trước, trịnh trọng thi lễ với Lâm Thần.

"Đa tạ tiền bối đã ra tay cứu giúp! Đại ân đại đức, Lục Viễn suốt đời khó quên!"

Giọng hắn có chút run rẩy. Nếu không có người này xuất hiện, có lẽ cả ba đã sớm trở thành vong hồn dưới Huyết Đao Môn. Thực lực của gã cao gầy và tên mập lùn kia vượt xa khả năng chống đỡ của họ. Vậy mà vị tiền bối áo xanh này lại giải quyết đám cướp như chẻ tre.

Thực lực như vậy, ít nhất cũng phải là Thần Thông cảnh tầng bảy, thậm chí còn cao hơn!

Tô Nhược Lan và Chu Minh vội vàng theo sau hành lễ, vẻ mặt vô cùng cung kính.

"Đa tạ tiền bối ân cứu mạng!"

Trên gương mặt tươi tắn của Tô Nhược Lan vẫn còn vài phần tái nhợt, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Thần lại lấp lánh những tia sáng kỳ lạ. Phong thái và thực lực như vậy, nàng chưa từng thấy bao giờ.

Chu Minh càng thêm khâm phục tận đáy lòng, chút cảnh giác ban đầu khi Lâm Thần đột ngột xuất hiện đã tan biến không còn dấu vết.

Lâm Thần khẽ gật đầu, xem như chấp nhận lời cảm tạ của họ.

Hắn lên tiếng, giọng vẫn lạnh nhạt: "Chỉ là tiện tay thôi. Ta và Phiêu Miểu Vân Tông, có lẽ có chút duyên phận."

Lời này khiến ba người Lục Viễn khẽ giật mình. Có duyên phận? Chẳng lẽ vị tiền bối này quen biết một vị trưởng lão trong tông?

Lục Viễn suy nghĩ nhanh chóng, thái độ càng thêm kính cẩn: "Không biết tiền bối xưng hô thế nào? Có quen biết vị trưởng bối nào trong tông ta không? Vãn bối sẽ bẩm báo lại, để tông môn bày tỏ lòng biết ơn."

Lâm Thần khoát tay: "Tên họ chỉ là danh xưng, không cần nhắc đến. Hôm nay ta ra tay, thứ nhất là không ưa những kẻ tà ma ngoại đạo này tác oai tác quái, thứ hai, cũng muốn hỏi thăm ba vị một vài chuyện."

"Tiền bối cứ hỏi! Chỉ cần bọn ta biết, nhất định sẽ nói hết!" Lục Viễn lập tức đáp. Tô Nhược Lan và Chu Minh cũng liên tục gật đầu.

Họ giờ đây kính nể và cảm kích Lâm Thần từ tận đáy lòng.

Lâm Thần trầm ngâm một lát, lựa lời. Hắn không muốn lộ quá nhiều, nhưng vẫn muốn hỏi được điều then chốt.

"Ta có một vị cố nhân, tên là Liễu Thanh Thanh. Nàng có thiên phú bất phàm, dung mạo cũng tuyệt sắc. Theo ta biết, nàng không lâu trước đây, có lẽ đã đến khu vực này, có thể đã bái nhập một đại tông môn nào đó. Không biết ba vị, trong Phiêu Miểu Vân Tông, có từng nghe nói đến một cô gái như vậy không?"

Hắn vừa nói, vừa quan sát nét mặt của ba người.

Lục Viễn nghe vậy, khẽ nhíu mày, dường như đang cố gắng suy tư. Đệ tử Phiêu Miểu Vân Tông có đến mấy vạn, ngoại môn đệ tử lại càng vô số kể, muốn nhớ một cái tên không phải dễ dàng.

Chu Minh cũng lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Ngược lại, Tô Nhược Lan, khi nghe ba chữ "Liễu Thanh Thanh", cùng với miêu tả "Thiên phú bất phàm, dung mạo tuyệt sắc", trong đôi mắt đẹp thoáng qua một tia kinh ngạc.

Nàng chần chừ một chút rồi lên tiếng: "Tiền bối nói đến Liễu Thanh Thanh cô nương... Vãn bối hình như, thật có nghe qua."

Lòng Lâm Thần khẽ động, ánh mắt chuyển sang nàng: "Ồ? Xin nói rõ hơn."

Tô Nhược Lan sắp xếp lại suy nghĩ, nói: "Khoảng hai tháng trước, trong tông môn quả thực có một vị tân tấn nội môn đệ tử, cũng họ Liễu, tên một chữ Thanh. Nghe nói ngộ tính và thiên phú của nàng cực cao, vừa vào nội môn đã được một vị trưởng lão coi trọng, thu làm đệ tử thân truyền, gây ra không ít náo động."

Nàng dừng một chút, tiếp tục: "Vị Liễu sư tỷ kia, nghe nói dung nhan tuyệt mỹ, không ai sánh bằng trong đám đồng bối, được rất nhiều sư huynh nội môn âm thầm gọi là 'Thanh Liên tiên tử'. Chỉ là nàng ít khi xuất hiện, vãn bối cũng chỉ nghe nói chứ chưa từng thấy tận mắt. Không biết người tiền bối nói đến, có phải là người này không?"

Tim Lâm Thần, khi nghe những chữ "Liễu", "Thanh", "Thanh Liên tiên tử", đột nhiên khẽ rung động.

Thời gian khớp, thiên phú và dung mạo cũng khớp!

Hắn cố gắng đè nén sự kích động trong lòng, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh: "Vị Liễu sư tỷ kia, tên đầy đủ có phải là Liễu Thanh Thanh không?"

Tô Nhược Lan cẩn thận suy nghĩ một chút, gật đầu: "Hình như... Đúng! Ta từng nghe một vị sư tỷ nội môn nhắc qua, tên đầy đủ của nàng thật là Liễu Thanh Thanh!"

"Quả nhiên là nàng!" Một tảng đá lớn trong lòng Lâm Thần cuối cùng cũng rơi xuống đất, một niềm vui sướng khó tả dâng lên trong lòng.

Thanh Thanh, muội quả nhiên ở đây! Hơn nữa, còn trở thành nội môn đệ tử, được trưởng lão thu làm thân truyền. Với hắn mà nói, đây không nghi ngờ gì là một tin tức vô cùng tốt.

Trước đây hắn còn lo lắng Liễu Thanh Thanh một thân một mình nơi đất khách, có thể gặp phải nguy hi���m gì. Bây giờ xem ra, cơ duyên của nàng không tệ chút nào.

Lục Viễn và Chu Minh nghe đến đây, cũng lộ vẻ bừng tỉnh.

"Thì ra là vị Liễu sư tỷ kia! Ta cũng đã nghe qua, nghe nói tốc độ tu luyện của nàng tiến triển cực nhanh, khiến rất nhiều lão bài nội môn đệ tử cũng phải hổ thẹn!" Lục Viễn than thở.

"Đúng vậy, trong tông môn đều nói, thành tựu tương lai của nàng khó lường, thậm chí có hy vọng tiến vào Thánh Cảnh!" Chu Minh nói thêm.

Lâm Thần nghe họ nói, trong lòng càng thêm an ủi. Thiên phú của Liễu Thanh Thanh, hắn vẫn luôn rõ ràng.

Hắn hít sâu một hơi, nói với Tô Nhược Lan: "Đa tạ đã cho ta biết. Tin tức này, đối với ta rất quan trọng."

Tô Nhược Lan vội vàng nói: "Tiền bối khách khí, có thể giúp được tiền bối, là vinh hạnh của vãn bối."

Lục Viễn thấy vẻ mặt Lâm Thần hòa hoãn, dường như tâm tình không tệ, liền dò hỏi: "Tiền bối nếu là cố nhân của Liễu sư tỷ, sao không cùng chúng ta trở về tông môn? Với thực lực của tiền bối, nếu chịu hạ cố, tông môn nhất định sẽ nhiệt liệt chào đón. Đến lúc đó gặp lại Liễu sư tỷ, chẳng phải tiện hơn sao?"

Hắn cũng có chút tư tâm. Nếu có thể tiến cử một cường giả như vậy cho tông môn, đối với hắn cũng là một công lớn.

Lâm Thần nghe vậy, lắc đầu:

"Ta tạm thời không muốn kinh động quá nhiều người. Hơn nữa, giữa ta và Thanh Thanh, có một số chuyện cần phải âm thầm bàn bạc."

Hắn hiện tại còn chưa biết tình hình cụ thể của Liễu Thanh Thanh ở Phiêu Miểu Vân Tông, cũng không muốn tùy tiện xuất hiện theo cách này. Huống chi, hắn còn có bí mật về Vạn Đạo Dung Lô.

Cách tốt nhất là bí mật quan sát trước, hoặc chờ một thời cơ thích hợp, rồi sẽ gặp lại Liễu Thanh Thanh.

Lục Viễn hiểu ý trong lời Lâm Thần, không cưỡng cầu nữa, chỉ lộ vẻ tiếc nuối.

Lúc này, Tô Nhược Lan chợt nhớ ra một chuyện, nói với Lục Viễn: "Lục sư huynh, Huyết Linh Thảo của chúng ta vẫn chưa tìm được. Bây giờ người Huyết Đao Môn tuy đã bị tiền bối giải quyết, nhưng nơi này không thích hợp ở lâu, vạn nhất bọn chúng còn có đồng bọn..."

Lục Viễn nghe vậy, nghiêm mặt: "Sư muội nói phải. Chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm được Huyết Linh Thảo, hoàn thành nhiệm vụ."

Hắn nhìn Lâm Thần, có chút chần chừ nói: "Tiền bối, bọn ta vẫn cần tìm Huyết Linh Thảo ở đây. Nơi này có nhiều yêu thú ẩn hiện, trước đó người Huyết Đao Môn cũng hoạt động ở đây, e là sẽ không thái bình. Không biết tiền bối có thể..."

Ý của hắn rất rõ ràng, là muốn mời Lâm Thần che chở họ một đoạn đường nữa.

Lâm Thần suy nghĩ một chút.

Hắn đã xác nhận Liễu Thanh Thanh ở Phiêu Miểu Vân Tông, trong lòng đã yên tâm hơn nhiều. Tiếp theo, hắn cần nghĩ cách tiếp cận nàng.

Nếu có thể thông qua mấy đệ tử này, hiểu thêm về Phiêu Miểu Vân Tông, cũng có thể coi là một cách hay. Hơn nữa, hắn cũng muốn xem khu vực hoạt động của ngoại môn đệ tử Phiêu Miểu Vân Tông này, rốt cuộc còn có những gì.

"Cũng được." Lâm Thần gật đầu, "Ta cũng muốn đi dạo quanh đây. Các ngươi đi tìm Huyết Linh Thảo, ta sẽ bảo vệ các ngươi một đoạn đường."

"Quá tốt rồi! Đa tạ tiền bối!" Ba người Lục Viễn nghe vậy vô cùng mừng rỡ.

Có Lâm Thần, vị sát thần này đi cùng, chuyến đi này của họ sẽ được bảo đảm an toàn nhất.

Lập tức, bốn người cùng nhau hành động.

Lục Viễn lấy ra một tấm bản đồ chi tiết hơn từ trong ngực, trên đó đánh dấu một vài địa điểm có thể có Huyết Linh Thảo.

Họ tiếp tục đi sâu vào thung lũng.

Trên đường đi, Lâm Thần cũng hỏi han ba người, hiểu thêm về Phiêu Miểu Vân Tông.

Phiêu Miểu Vân Tông là đại tông môn số một trong phạm vi mấy vạn dặm, cao thủ trong tông nhiều như mây, tu sĩ Thần Thông cảnh đi khắp nơi, nghe nói còn có lão tổ Thánh Cảnh trấn giữ.

Đẳng cấp trong tông môn rất nghiêm ngặt, chia thành ngoại môn, nội môn, và đệ tử nòng cốt. Liễu Thanh Thanh có thể vừa vào cửa đã trở thành nội môn thân truyền, đủ thấy thiên phú của nàng cao đến mức nào, và vị trưởng lão kia coi trọng nàng ra sao.

Phạm vi hoạt động của ngoại môn đệ tử chủ yếu là ở khu vực bên ngoài Bạch Vụ Sơn Mạch, thực hiện các nhiệm vụ như tìm kiếm linh dược, săn giết yêu thú cấp thấp, kiếm điểm cống hiến cho tông môn.

Còn Huyết Đao Môn là một thế lực tà đạo khét tiếng trong vùng, thường cướp bóc đệ tử của các đại tông môn, hành sự tàn bạo.

Họ vừa trò chuyện, vừa cảnh giác xung quanh.

Ngọn núi này, quả nhiên như Lục Viễn nói, không hề yên bình.

Trong lúc đó, họ gặp phải vài đợt yêu thú tấn công, trong đó thậm chí có một con yêu sói lưng sắt có thể so sánh với Thần Thông cảnh tầng bốn sơ kỳ.

Tuy nhiên, những yêu thú này trước mặt Lâm Thần, căn bản không đáng nhắc đến.

Lâm Thần thậm chí còn chưa từng thực sự ra tay, chỉ cần tản ra một tia uy áp của Thần Thông cảnh tầng tám sơ kỳ, đã khiến những yêu thú kia kinh hãi bỏ chạy, hoặc trực tiếp bị hắn ngưng tụ kiếm chỉ điểm giết từ xa.

Điều này khiến ba người Lục Viễn càng thêm nhận thức sâu sắc về thực lực của Lâm Thần, trong lòng càng thêm kính sợ.

Khoảng nửa canh giờ sau, họ đến một thung lũng râm mát được đánh dấu trên bản đồ.

"Chắc là chỗ này!" Lục Viễn đối chiếu bản đồ, vui vẻ nói, "Môi trường ở đây, thích hợp nhất cho Huyết Linh Thảo sinh trưởng."

Ba người lập tức tản ra, cẩn thận tìm kiếm trong thung lũng.

Lâm Thần thì khoanh tay đứng một bên, thần thức tỏa ra, đề phòng xung quanh.

Chỉ một lát sau, Tô Nhược Lan kinh ngạc kêu lên: "Tìm thấy rồi! Lục sư huynh, Chu sư đệ, mau đến xem, ở đây có rất nhiều Huyết Linh Thảo!"

Lục Viễn và Chu Minh nghe tiếng, vội vàng vây lại.

Chỉ thấy dưới một vách đá ẩm ướt, mọc lên mười mấy gốc linh thảo toàn thân đỏ như máu, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, chính là Huyết Linh Thảo mà họ khổ công tìm kiếm bấy lâu. Hơn nữa, năm tuổi cũng không tệ.

"Quá tốt rồi! Nhiệm vụ lần này cuối cùng cũng có thể hoàn thành!" Lục Viễn tươi cười rạng rỡ.

Ba người cẩn thận hái những cây Huyết Linh Thảo xuống, dùng hộp ngọc đặc chế cất giữ cẩn thận.

Nhiệm vụ hoàn thành, tâm trạng ba người cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Lục Viễn nói với Lâm Thần: "Tiền bối, Huyết Linh Thảo đã có trong tay. Chúng ta chuẩn bị lập tức trở về tông môn phục mệnh. Không biết tiền bối có dự định gì tiếp theo?"

Lâm Thần nói: "Ta sẽ ở lại Bạch Vụ Sơn Mạch chơi thêm vài ngày, làm quen với môi trường."

Hắn tạm thời chưa có ý định rời đi.

Lục Viễn suy nghĩ một chút, lấy ra một chiếc ngọc bội cổ xưa từ trong túi trữ đồ, đưa cho Lâm Thần.

"Tiền bối, đây là ngọc bài thân phận (phó bài) của Phiêu Miểu Vân Tông ta, tuy không có quyền hạn lớn, nhưng nhờ có nó, tiền bối có thể đến các cứ điểm của tông ta bên ngoài Bạch Vụ Sơn Mạch, sẽ nhận được một số tiện lợi. Nếu tiền bối không chê, xin hãy nhận lấy. Sau này nếu tiền bối muốn đến Phiêu Miểu Vân Tông ta, cũng có thể dùng vật này liên lạc với vãn bối."

Ngọc bài này là tín vật có quy cách cao nhất mà hắn có thể lấy ra trong phạm vi quyền hạn của mình.

Lâm Thần nhìn chiếc ngọc bội, không từ chối.

"Đa tạ." Hắn đưa tay nhận lấy.

Có thêm một thân phận, có thêm một con đường. Ngọc bài này có lẽ sau này sẽ cần dùng đến.

Đúng lúc này, lông mày Lâm Thần khẽ nhíu lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía lối vào thung lũng.

"Có người đến."

Hắn lạnh nhạt nói.

Ba người Lục Viễn nghe vậy giật mình, lập tức c��nh giác.

Rất nhanh, một tràng tiếng bước chân hỗn tạp, kèm theo tiếng la hét phách lối, truyền đến từ bên ngoài thung lũng.

"Người bên trong nghe đây! Nơi này đã bị Hắc Vân Trại ta bao rồi! Khôn hồn thì cút ra đây chịu chết!"

Giọng nói tục tằng, tràn đầy vẻ ngang ngược.

Hắc Vân Trại? Lại là một đám cướp?

Ba người Lục Viễn hơi biến sắc mặt. Bạch Vụ Sơn Mạch này, quả nhiên là nguy cơ tứ phía.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương