Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 18 : Trúc Cơ chi uy, ám dạ đồ đao

Lâm gia, đại sảnh nghị sự.

Đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.

Nhưng ánh sáng, lại không thể xua tan màn khói mù bao phủ trong lòng mỗi người.

Không khí ngưng trọng như sắt, đè nén khiến người khó thở.

Trên vị trí chủ tọa, khuôn mặt Lâm Chiến dưới ánh nến lộ vẻ vô cùng tiều tụy. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, tóc mai ông đã điểm thêm vài sợi bạc, thật nhức mắt.

Phía dưới, mấy vị trưởng lão cốt cán, ai nấy mặt mày ủ dột, thở ngắn than dài.

"Tộc trưởng, Vương gia đã hoàn toàn phong tỏa mọi nguồn cung dược liệu của chúng ta." Một vị trưởng lão giọng khô khốc nói, "Ta vừa phái người lén lút đến Bách Thảo Đường ở thành nam hỏi, kết quả đến một bụi cỏ cầm máu thông thường nhất họ cũng không dám bán cho chúng ta."

"Nào chỉ có dược liệu!" Một trưởng lão khác tức giận đấm mạnh xuống bàn, "Mấy cửa hàng vải vóc, gạo của Lâm gia chúng ta trong thành đều bị Vương gia liên kết với các gia tộc nhỏ khác cưỡng ép quấy nhiễu làm ăn! Cứ tiếp tục thế này, không đến nửa tháng, chi tiêu hàng ngày của cả gia tộc cũng không duy trì nổi!"

"Đây đều là thứ yếu!" Đại trưởng lão Lâm Khiếu, em trai ruột của Lâm Chiến, sắc mặt ngưng trọng nói, "Nhãn tuyến ta cài ở Vương gia liều chết truyền tin về. Vương gia đã thuyết phục được Tôn gia, thế gia luyện đan, và Trương gia, thế gia khí đạo! Tôn gia cam kết cung cấp toàn bộ đan dược cần thiết cho Vương gia! Còn Trương gia thì thức đêm ch�� tạo gấp một lô binh khí có khắc phù văn 'Phá giáp' cho hộ vệ Vương gia!"

Lời vừa dứt, nhiệt độ trong đại sảnh dường như đột ngột giảm xuống.

Tôn gia, Trương gia.

Đây là hai thế lực hùng mạnh nhất Thanh Dương thành, chỉ sau ba đại gia tộc. Dù không có cường giả Trúc Cơ cảnh trấn giữ, họ vẫn dựa vào thuật luyện đan và luyện khí xuất thần nhập hóa để có được mạng lưới giao thiệp rộng lớn trong thành, sức ảnh hưởng thậm chí không kém Lý gia.

Giờ đây, họ công khai đứng về phía Vương gia.

Đây chẳng khác nào tuyết chồng thêm sương, đẩy Lâm gia vốn đã yếu thế vào vực sâu vạn kiếp bất phục.

"Vương Liệt, lão thất phu này! Hắn muốn tuyệt đường sống của Lâm gia chúng ta!" Một trưởng lão bi phẫn nói.

Lâm Chiến hít sâu một hơi, cố gắng đè nén phiền não và mệt mỏi trong lòng. Ông chậm rãi mở miệng, giọng khàn khàn nặng nề: "Những lo lắng của chư vị, ta đều biết. Nhưng sự việc đã đến nước này, chúng ta không còn đường lui."

Ánh mắt ông quét qua từng người, thoáng hiện một tia quyết tuyệt tàn nhẫn.

"Truyền lệnh của ta, đem toàn bộ vật phẩm có thể bán được trong bảo khố gia tộc lấy ra! Dù phải bán hết gia sản cũng phải chống đỡ! Ngoài ra, từ hôm nay trở đi, bí mật tập trung toàn bộ hài tử dưới mười hai tuổi có thiên phú tu luyện trong gia tộc đến lối đi bí mật phía sau núi. Một khi..."

Ông dừng lại, dường như đã dùng hết khí lực toàn thân mới thốt ra hai chữ kia.

"Một khi gia tộc bị phá. Đại trưởng lão, ngươi sẽ phụ trách dẫn bọn chúng giết ra ngoài! Vì Lâm gia ta, bảo lưu lại chút... mồi lửa cuối cùng."

"Đại ca!" Lâm Khiếu mắt hổ rưng rưng, đột nhiên đứng lên, "Ta không đi! Ta muốn cùng huynh, cùng Lâm gia, cùng sống chết!"

"Đây là mệnh lệnh!" Lâm Chiến đột nhiên đập bàn, gằn giọng quát.

Trong đại sảnh, một mảnh bi tráng tĩnh mịch.

Mọi người đều biết, đây là sự sắp xếp bất đắc dĩ nhất, cũng là cuối cùng.

Vậy mà, ngay trong thời khắc không khí ngột ngạt đến cực điểm này.

Một giọng nói bình tĩnh, thậm chí có thể nói là lạnh nhạt, vang lên từ cửa đại sảnh.

"Phụ thân, các vị trưởng lão."

"Bàn bạc đến nước này, có phải là quá sớm rồi không?"

Mọi người đồng loạt sững sờ, nhìn theo tiếng nói.

Chỉ thấy, dưới ánh trăng ngoài cửa đại sảnh.

Một bóng áo xanh đang lặng lẽ đứng đó.

Dáng người thẳng tắp như tùng.

Khuôn mặt tuấn lãng như ngọc.

Ánh mắt sâu thẳm như vực sâu.

Chính là Lâm Thần, người đã bế quan ba ngày chưa từng lộ diện!

"Thần nhi?"

Lâm Chiến thấy con trai, đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó, trên khuôn mặt đầy vẻ u sầu lập tức nở một nụ cười ấm áp. Ông vội vàng đứng dậy nghênh đón, ân cần hỏi: "Sao con lại ra đây? Mẫu thân con nàng..."

"Mẫu thân đã qua cơn nguy kịch." Lâm Thần cho cha một ánh mắt an tâm, "Chỉ cần tĩnh dưỡng là được."

Nghe được tin này, nỗi lo lắng trong lòng Lâm Chiến cuối cùng cũng vơi đi một nửa. Đây có lẽ là tin tốt duy nhất ông nghe được trong ba ngày qua.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt..." Lâm Chiến lẩm bẩm.

"Tộc trưởng, Thần thiếu gia." Một vị trưởng lão không nhịn được thở dài, cười khổ nói, "Ngài đến không đúng lúc. Chúng ta đang bàn bạc cách đối phó với cơn thịnh nộ của Vương gia."

"Ta nghe thấy rồi." Lâm Thần chậm rãi bước vào, ánh mắt bình tĩnh quét qua từng người, "Kế sách của các ngươi, thứ cho ta không thể đồng tình."

"Ồ?" Đại trưởng lão Lâm Khiếu nhướng mày, "Thần nhi, con có cao kiến gì?"

Ông thấy rằng, Lâm Thần tuy thiên phú nghịch thiên, sức chiến đấu siêu phàm, nhưng dù sao vẫn còn trẻ. Loại chuyện liên quan đến sự tồn vong của gia tộc, mưu đồ đại cục này, nó hiểu được bao nhiêu?

"Cao kiến của ta rất đơn giản."

Lâm Thần bước đến giữa đại sảnh, đứng thẳng.

"Người ta đánh đến cửa, chúng ta tại sao phải ngồi chờ chết, bị động phòng thủ?"

"Phòng thủ tốt nhất, vĩnh viễn là tấn công."

"Tấn công?"

Một vị trưởng lão lại cười khổ lên tiếng: "Thần thiếu gia, ngài không biết đó thôi. Thực lực của chúng ta và Vương gia chênh lệch quá lớn. Bọn họ có hai vị Trúc Cơ cảnh! Chúng ta chỉ có tộc trưởng một người. Chúng ta lấy gì để tấn công?"

"Đúng vậy," một người khác phụ họa, "Huống chi, còn có Tôn gia và Trương gia làm chó săn cho hổ. Chúng ta thủ còn khó, huống chi là chủ động tấn công?"

Lâm Thần nghe mọi người nói, không phản bác.

Hắn chỉ nhàn nhạt nói một câu.

"Các ngươi tính toán cũng đúng."

"Nhưng các ngươi tính sai một điều."

"Ồ?" Lâm Chiến cũng có chút tò mò, "Chúng ta tính sai cái gì?"

Lâm Thần chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời như sao.

Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười tự tin.

"Các ngươi tính sai số lượng Trúc Cơ cảnh của Lâm gia ta."

Lời vừa dứt.

Toàn bộ đại sảnh đầu tiên là hoàn toàn tĩnh mịch.

Ngay sau đó, mọi người trố mắt nhìn nhau, không hiểu ra sao.

Tính sai?

Sao có thể?

Lâm gia, trừ tộc trưởng Lâm Chiến, còn có Trúc Cơ cảnh thứ hai nào nữa?

Trong lúc mọi người nghi hoặc không hiểu.

Lâm Thần cười.

Khoảnh khắc sau.

Một cỗ uy áp vô hình, nhưng lại nặng như núi, khủng bố, lấy thân thể hắn làm trung tâm, ầm ầm quét qua toàn bộ đại sảnh nghị sự!

Ong ong ong!!!

Toàn bộ bàn ghế và ly trà trong đại sảnh, trong khoảnh khắc này, đồng loạt phát ra tiếng kêu than không chịu nổi gánh nặng! Sau đó, trong ánh mắt kinh hãi tột độ của mọi người, chúng nứt vỡ từng khúc, ầm ầm hóa thành bột phấn đầy đất!

Không khí dường như bị hút sạch trong nháy mắt, trở nên đặc quánh như thủy ngân!

Mấy vị trưởng lão tại chỗ đều là cao thủ luyện khí hậu kỳ. Nhưng dưới cỗ uy áp này, họ hoàn toàn cảm thấy bản thân biến thành một chiếc thuyền con, chìm trong nỗi sợ hãi tột cùng! Ngực khí huyết cuồn cuộn, hai chân run lẩy bẩy, gần như phải quỳ xuống lạy ngay tại chỗ!

Ngay cả Lâm Chiến và đại trưởng lão Lâm Khiếu, những người thân là Trúc Cơ cảnh, cũng biến sắc mặt, kinh hãi tột độ!

Họ cũng cảm nhận được cỗ áp lực khổng lồ phát ra từ sâu trong linh hồn!

Cỗ uy áp này, tuy trên khí thế có vẻ còn non nớt. Nhưng "chất" của nó lại tinh thuần đến đáng sợ! Thậm chí còn ngưng luyện và nặng nề hơn uy áp mà họ đã thấm nhuần Trúc Cơ cảnh mấy chục năm!

Đây là...

Trúc Cơ cảnh!

Uy của Trúc Cơ cảnh thật sự!

Hơn nữa, còn là Trúc Cơ cảnh có căn cơ vô cùng vững chắc!

Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều tập trung chặt chẽ vào thiếu niên áo xanh đang chắp tay đứng giữa đại sảnh.

Trong ánh mắt tràn đầy rung động vô tận và không dám tin!

"Thần... Thần nhi..."

Giọng Lâm Chiến run rẩy. Ông đưa tay chỉ Lâm Thần, môi run run, nhưng không thể thốt nên lời.

Ba ngày!

Chỉ ba ngày!

Con trai ông vậy mà từ luyện khí tầng bảy đỉnh phong nhảy một cái trở thành một cường giả Trúc Cơ cảnh chân chính?!

Chuyện này... Sao có thể?!

Chuyện này đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của ông! Lật đổ những hiểu biết thông thường về tu luyện mà ông đã xây dựng trong mấy trăm năm qua!

Đây không phải thiên tài!

Đây là yêu nghiệt!

Là tuyệt thế yêu nghiệt đủ để khiến đất trời ghen ghét!

"Bây giờ," Lâm Thần chậm rãi thu liễm khí thế, áp lực trong đại sảnh tan thành mây khói trong nháy mắt. Hắn nhìn đám người đã sớm trợn mắt há mồm, mỉm cười nói, "Các vị trưởng lão, số lượng Trúc Cơ cảnh của Lâm gia ta, các ngươi còn tính rõ chứ?"

"Ực."

Một trưởng lão khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

Ánh mắt ông nhìn Lâm Thần đã từ ánh mắt thưởng thức vãn bối biến thành kính sợ và cuồng nhiệt như nhìn thần minh!

"Hai... Hai vị!"

"Lâm gia chúng ta có hai vị Trúc Cơ cảnh!!"

"Ha ha... Ha ha ha ha ha!!"

Không biết ai là người đầu tiên phát ra một tiếng cười lớn không kìm nén được.

Ngay sau đó, toàn bộ đại sảnh cũng sôi trào!

Không khí nặng nề chết chóc, bi tráng tuyệt vọng trước đó bị quét sạch! Thay vào đó là một loại mừng như điên sau tai họa, như thấy ánh mặt trời sau cơn mưa!

Hai vị Trúc Cơ cảnh!

Điều này có ý nghĩa gì?

Có nghĩa là, Lâm gia họ đã ngang hàng với Vương gia về mặt chiến lực đỉnh cao!

Có nghĩa là, họ không còn là cừu non mặc người chém giết!

Họ có tư cách đối đầu trực diện với Vương gia!

"Tốt! Tốt! Tốt!!"

Lâm Chiến càng kích động đến lão lệ tung hoành! Ông xông lên trước, nắm chặt bả vai Lâm Thần, dùng sức vỗ một cái, miệng liên tục nói ba chữ "Tốt"!

"Không hổ là con trai của Lâm Chiến ta! Không hổ là Kỳ Lân nhi của Lâm gia ta!!"

"Ha ha ha! Vương Liệt, lão thất phu kia! Ngươi muốn diệt Lâm gia ta? Bây giờ ta ngược lại muốn xem xem ai diệt ai!!"

Lâm Chiến hào tình vạn trượng, chỉ cảm thấy khí tích tụ trong lồng ngực mấy ngày qua đã tan biến hết!

Ông vung tay lên, hướng về phía đám người cao giọng nói: "Nếu chúng ta cũng có hai vị Trúc Cơ cảnh! Vậy thì không có gì đáng sợ! Ngày mai ta sẽ tự mình dẫn người giết đến Vương gia, cùng bọn chúng quyết một trận tử chiến!"

"Phụ thân, không thể."

Vậy mà, Lâm Thần lại lắc đầu.

Một câu nói của hắn như một gáo nước lạnh dội lên đầu đám người đang hừng hực khí thế.

"Vì sao?" Lâm Chiến không hiểu.

"Phụ thân," ánh mắt Lâm Thần vào giờ khắc này trở nên vô cùng tỉnh táo và sắc bén, "Vương gia có thể tác oai tác quái ở Thanh Dương thành mấy chục năm, nền tảng c���a chúng tuyệt không đơn giản như vẻ bề ngoài."

"Trên mặt nổi, bọn chúng có hai vị Trúc Cơ cảnh. Nhưng trong bóng tối, ai có thể đảm bảo bọn chúng không ẩn giấu vị thứ ba, thậm chí vị thứ tư?"

"Huống chi, Tôn gia và Trương gia đã thông đồng với bọn chúng. Nếu chúng ta cứ như vậy gióng trống khua chiêng giết qua, sẽ trúng kế của bọn chúng. Đến lúc đó lâm vào vòng vây, Lâm gia ta vẫn không có phần thắng lớn."

Lời của Lâm Thần khiến đám người vừa còn hừng hực khí thế bình tĩnh lại trong nháy mắt.

Đúng vậy.

Họ chỉ lo cao hứng mà quên mất một điểm quan trọng nhất.

Lâm Thần đột phá là bí mật!

Bên ngoài căn bản không ai biết!

Đây mới là ưu thế lớn nhất của họ bây giờ!

"Vậy theo ý con, chúng ta phải làm thế nào?" Lâm Chiến nhìn ánh mắt trầm ổn như núi của con trai, đã vô thức đặt hắn vào vị trí ngang hàng với mình để thương nghị.

Khóe miệng Lâm Thần nhếch lên một nụ cười lạnh băng.

"Rất đơn giản."

"Địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối."

"Bọn chúng nếu muốn liên kết tất cả mọi người để đối phó chúng ta. Vậy chúng ta sẽ chặt đứt nanh vuốt của bọn chúng trước khi bọn chúng hoàn thành liên minh!"

Ánh mắt hắn giống như chim ưng trong đêm tối, sắc bén và trí mạng.

"Tôn gia, Trương gia, nếu bọn chúng đã chọn làm chó cho Vương gia. Vậy thì phải chuẩn bị sẵn sàng để bị chặt đứt chân chó!"

"Đêm nay chính là lúc bọn chúng phải trả giá đắt."

"Ý con là..." Lâm Chiến hiểu ý con trai trong nháy mắt, "Con muốn tập kích Tôn gia vào ban đêm?!"

"Không sai." Lâm Thần gật đầu.

"Quá mạo hiểm!" Đại trưởng lão Lâm Khiếu lập tức phản đối, "Tôn gia tuy không có Trúc Cơ cảnh. Nhưng phủ đệ của bọn chúng cao thủ nhiều như mây, hộ vệ nghiêm ngặt, hơn nữa còn bày đầy cơ quan! Con một mình tiến vào, vạn nhất..."

"Đại trưởng lão yên tâm." Lâm Thần t�� tin cười một tiếng, "Cái gọi là 'nghiêm ngặt' của bọn chúng, trong mắt ta chẳng khác nào không có."

Hắn nhìn về phía Lâm Chiến, ánh mắt vô cùng kiên định.

"Phụ thân, người là trụ cột chống trời của Lâm gia trên danh nghĩa. Người nhất định phải trấn giữ gia tộc, ổn định lòng quân, để Vương gia không dám manh động liều lĩnh."

"Còn ta..."

Thân ảnh hắn dưới ánh nến chập chờn dường như muốn hòa vào bóng tối ngoài cửa sổ.

"Sẽ là con dao sắc bén nhất của Lâm gia trong đêm tối."

...

Canh ba.

Đêm không trăng, gió lớn.

Chính là đêm giết người.

Một bóng đen giống như quỷ mị, lặng yên không một tiếng động rời khỏi phủ đệ Lâm gia, hòa vào màn đêm vô biên.

Lâm Thần đã đổi một bộ đồ dạ hành tiện lợi, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ đồng xanh hết sức bình thường.

Sau khi Trúc Cơ, tốc độ của hắn nhanh hơn trước đâu chỉ gấp mười lần! Cả người dường như hóa thành một làn khói xanh không trọng lượng, nhanh chóng lướt đi trên những mái hiên san sát của Thanh Dương thành, không phát ra một tiếng động nào.

Thần thức của hắn đã sớm giống như một tấm lưới lớn vô hình khóa chặt hướng đông thành.

Nơi đó chính là phủ đệ của Tôn gia.

Bên trong phủ đệ, đèn đuốc sáng trưng, nhiều đội hộ vệ cầm đuốc đi tuần tra qua lại, phòng bị nghiêm ngặt, vượt xa ngày thường.

Hiển nhiên, Tôn gia cũng biết rằng việc họ chọn đứng về phía Vương gia đồng nghĩa với việc trở thành kẻ địch của Lâm gia. Họ cũng đang đề phòng Lâm gia trả thù.

Chỉ tiếc.

Họ đề phòng thích khách Luyện Khí kỳ.

Nhưng vĩnh viễn không ngờ tới.

Kẻ giáng lâm trên đầu họ đêm nay sẽ là một tôn sát thần Trúc Cơ cảnh!

Ở một góc yên tĩnh, Lâm Thần dừng bước.

Ánh mắt hắn xuyên qua tường cao, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tòa chính sảnh xa hoa nhất, sáng đèn nhất bên trong phủ đệ.

Trong thần thức, hắn có thể "nhìn" rõ ràng.

Gia chủ Tôn gia, Tôn Hoành, đang đầy mặt nịnh hót phụng bồi một quản sự mặc trang phục Vương gia, vui vẻ chén chú chén anh, cao đàm khoát luận.

"Vương quản sự, ngài cứ yên tâm đi! Tôn gia ta đã chọn nương tựa Vương gia chủ thì dĩ nhiên sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!"

"Lâm gia nhỏ bé chẳng qua là châu chấu cuối mùa, giãy giụa được mấy ngày! Chờ Vương gia chủ ra lệnh một tiếng, Tôn gia ta chắc chắn dốc toàn lực giúp Vương gia đạp bằng Lâm phủ!"

Nghe những âm thanh truyền đến trong thần thức.

Khóe miệng Lâm Thần dưới mặt nạ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.

"Giúp Vương gia đạp bằng Lâm phủ?"

"Rất tốt."

"Vậy đêm nay, ta sẽ đạp bằng Tôn gia ngươi trước!"

Lời vừa dứt.

Thân ảnh hắn như một chiếc lá rụng phiêu linh, lặng yên không một tiếng động vượt qua bức tường cao mấy trượng.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương