Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 267 : Ao đầm lại săn xác thối rồng, một lời kinh sợ thối lui cự linh nữ

Lâm Thần xuyên qua khu vực núi lửa bị đốt cháy thành đất trống, hướng về phía vùng đầm lầy mà thần thức cảm ứng được tiến đến. Hắn không hề che giấu hành tung, mỗi bước đi đều rất vững vàng. Vùng hung địa này đối với hắn mà nói, đã không còn bí mật. Những hung thú khiến các thiên tài khác phải luống cuống tay chân, khi cảm nhận được khí tức như có như không trên người hắn, cũng đều tránh xa.

Hắn rất nhanh đã đến ranh giới vùng đầm lầy. Trong không khí tràn ngập một mùi rữa nát nồng n��c, ngửi vào khiến người ta choáng váng. Trong vũng bùn đen ngòm, thỉnh thoảng sủi lên từng chuỗi bọt khí độc, ăn mòn những mảnh xương thú trôi nổi trên mặt nước, tạo ra những tiếng xì xì đáng sợ. Hoàn cảnh nơi này còn ác liệt hơn cả khu vực núi lửa trước đó.

Lâm Thần đứng ở ranh giới đầm lầy một lúc, hắn có thể cảm nhận được, ở sâu trong vùng đầm lầy này, ẩn giấu một sinh mạng thể hùng mạnh. Khí tức của sinh mạng thể đó tràn đầy âm lãnh và mục nát, hòa quyện hoàn hảo với vùng đất chết này.

Hắn đang chuẩn bị tiến vào, thì đột nhiên dừng bước. Hắn thấy được, ở một bên đầm lầy, có một bóng người cao lớn đang vật lộn với mấy con vật khổng lồ đầu cá sấu, thân rắn, đặc trưng của đầm lầy. Bóng người đó chính là Thạch Phá Thiên, thần nữ của Cự Linh bộ.

Nàng đã khôi phục chân thân Thái Thản cao mười trượng, mỗi lần vung nắm đấm đều mang theo tiếng gió cực lớn, đập những con rắn khổng lồ kia đến mức máu thịt be bét. Nhưng tình huống của nàng không hề tốt. Trên người nàng dính đầy những mảng bùn đen lớn, những mảng bùn đen đó không ngừng bốc lên khói đen, ăn mòn làn da có thể so với thần thiết của nàng. Hô hấp của nàng cũng trở nên nặng nề, hiển nhiên, khí độc trong đầm lầy này có tác dụng khắc chế cực lớn đối với những người thuần túy luyện thể như nàng.

Thạch Phá Thiên cũng phát hiện ra hắn. Nàng nhìn thấy Lâm Thần bình yên vô sự đứng ở bên đầm, giống như đang xem kịch, trong đôi mắt màu vàng của nàng lập tức bùng lên lửa giận.

"Ngươi nhìn cái gì?" Nàng ồm ồm hô, trong giọng nói tràn đầy lửa giận. "Muốn đánh thì cứ tới đây, núp ở một bên tính là anh hùng gì!"

Lâm Thần không để ý đến sự khiêu khích của nàng. Ánh mắt của hắn vượt qua Thạch Phá Thiên, nhìn về phía vũng bùn đen ngòm không ngừng cuộn trào phía sau nàng. Hắn biết, thứ hắn phải đợi, sắp xuất hiện.

Tựa hồ để đáp lại ý nghĩ của hắn, vũng bùn sau lưng Thạch Phá Thiên đột nhiên nổ tung! Một con quái vật thân dài hơn trăm trượng, toàn thân phủ một lớp thịt vụn rữa nát, không có vảy, mang một cái đầu rồng dữ tợn, thân thể lại giống như một con rết khổng lồ, từ sâu trong vũng bùn lao ra!

Nó chính là vương giả của vùng đầm lầy này – Xác Thối Chiểu Long.

Xác Thối Chiểu Long vừa xuất hiện, liền há rộng miệng, phun ra một luồng nọc độc màu xanh sẫm nồng nặc, bắn thẳng về phía Thạch Phá Thiên đang vật lộn với rắn khổng lồ. Thạch Phá Thiên cảm thấy nguy hiểm trí mạng, nàng nổi giận gầm lên một tiếng, buông tha cho đối thủ trước mắt, hai cánh tay đan chéo, bảo vệ trước người.

Nọc độc hắt lên cánh tay nàng, phát ra một trận tiếng ăn mòn rợn người. Nhục thể mạnh mẽ của Thạch Phá Thiên, đủ để ngăn cản cả binh khí Thánh Cảnh, lại bắt đầu nhanh chóng nát rữa trước nọc độc này, lộ ra phần xương cốt màu vàng bên dưới.

"A!" Thạch Phá Thiên phát ra một tiếng rên thống khổ, thân thể lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.

Xác Thối Chiểu Long nhất kích thành công, liền muốn thừa thắng xông lên. Nhưng ngay lúc này, đôi mắt đục ngầu của nó đột nhiên chuyển hướng về phía bên đầm lầy. Nó, cũng phát hiện ra Lâm Thần.

Hoặc có thể nói, nó phát hiện ra cổ sinh mệnh tinh khí khổng lồ trong cơ thể Lâm Thần, thứ khiến nó cảm thấy vô cùng khát vọng. Trong cảm giác của nó, Lâm Thần so với người khổng lồ bị thương kia "mỹ vị" hơn rất nhiều.

Nó buông tha cho Thạch Phá Thiên, thân thể cực lớn giống như rết nhanh chóng di chuyển trong vũng bùn, lao về phía Lâm Thần.

Thạch Phá Thiên thấy cảnh này, đầu tiên là sững sờ một chút, ngay sau đó, trên mặt lộ ra vẻ may mắn sống sót. Nhưng khi nàng thấy Lâm Thần vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích, nàng lại không nhịn được mà hô lên: "Chạy mau! Nọc độc của nó có thể ăn mòn tất cả!"

Lâm Thần vẫn không động đậy. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn con quái vật xấu xí đang lao về phía mình.

Sau đó, hắn đưa tay ra.

Hắn không ngưng tụ bất kỳ binh khí nào, cũng không thi triển bất kỳ thần thông nào. Hắn chỉ đơn giản là đưa bàn tay về phía vũng bùn đen ngòm đang cuộn trào, nhẹ nhàng ấn xuống.

"Chỉ Toàn."

Một chữ bật ra từ miệng hắn.

Khoảnh khắc sau, chuyện kỳ dị xảy ra.

Lấy Lâm Thần làm trung tâm, một lĩnh vực vô hình, tràn đầy khí tức tịnh hóa và sáng tạo, trong nháy mắt triển khai! Vũng bùn đen ngòm tràn đầy tử vong và mục nát, khi tiếp xúc với lĩnh vực này, giống như băng tuyết gặp ánh dương mùa xuân, bắt đầu tan rã và tịnh hóa với tốc độ mắt thường có thể thấy được!

Những chướng khí kịch độc có thể ăn mòn cả cường giả Thánh Cảnh, khi tiếp xúc với lĩnh vực này, hoàn toàn bị chuyển hóa thành thiên địa nguyên khí thuần túy nhất, không mang bất kỳ thuộc tính nào.

Xác Thối Chiểu Long khi xông vào lĩnh vực này cũng phát ra một tiếng kêu rên thê lương! Thân thể kịch độc có thể ăn mòn vạn vật mà nó xem là niềm kiêu hãnh, trước cỗ lực lượng phảng phất là khắc tinh trời sinh của nó, hoàn toàn bắt đầu tan rã và tịnh hóa từng khúc! Lực lượng trong cơ thể nó nhanh chóng bị nghịch chuyển và phân giải!

Nó sợ hãi. Nó muốn trốn chạy.

Nhưng đã muộn.

Lâm Thần bước ra một bước. Thân ảnh hắn trong nháy mắt xuất hiện trên đỉnh đầu Xác Thối Chiểu Long đang giãy giụa thống khổ.

Hắn vẫn đưa ngón trỏ ra.

Hướng về phía đầu lâu của Xác Thối Chiểu Long, nhẹ nhàng điểm xuống.

Không có âm thanh.

Thân thể của con vương thú hùng mạnh, thực lực đạt tới Thánh Cảnh trung kỳ, dưới một chỉ này của Lâm Thần, kể cả linh hồn và thú hạch, đều bị triệt để phân giải, tịnh hóa, nghịch chuyển thành một cỗ năng lượng bản nguyên sinh mệnh khổng lồ, thuần túy nhất, sau đó bị Lâm Thần toàn bộ hút vào cơ thể.

Toàn bộ quá trình diễn ra trong tĩnh lặng, có chút quỷ dị.

Thạch Phá Thiên cứ như vậy ngơ ngác đứng ở đằng xa, chứng kiến tất cả. Cái miệng há hốc của nàng đủ để nhét vừa một quả đấm. Đầu óc nàng hoàn toàn không thể hiểu được, rốt cuộc mình đã nhìn thấy gì.

Lâm Thần hấp thu xong cỗ năng lượng kia, quay đầu nhìn Thạch Phá Thiên vẫn còn duy trì hình thái người khổng lồ, trợn mắt há mồm.

Hắn suy nghĩ một chút, sau đó nói với nàng một câu.

"Nơi này, không thích hợp với ngươi."

Nói xong, hắn không nhìn nàng nữa, xoay người, tiến sâu hơn vào đầm lầy.

Hắn muốn đi tìm, mục tiêu tiếp theo.

Chỉ để lại Thạch Phá Thiên một mình đứng đó, trong vùng đầm lầy trong suốt đã không còn bất kỳ khí độc nào, rất lâu vẫn không thể hoàn hồn.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương