Chương 56 : Vạn Bảo lâu
Liễu Như Yên.
Tên nàng, tựa như con người nàng, mang theo một vẻ thi tình họa ý, nhưng lại ẩn giấu một tia khó dò, tựa mây khói, thần bí khôn lường.
Ánh mắt Lâm Thần lướt qua khuôn mặt tuyệt mỹ khiến trăm hoa phải hổ thẹn của nàng, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt phượng thâm thúy, ẩn chứa ý cười. Trong đôi mắt ấy, không có sự kính sợ thường thấy của nữ nhân khi đối diện cường giả, cũng chẳng có nét e thẹn khi gặp gỡ tuấn kiệt trẻ tuổi, chỉ có sự bình đẳng, cùng một tia tò mò dò xét.
"Mời ngồi." Giọng Lâm Thần rất bình tĩnh, không hề xao động bởi vẻ đẹp của đối phương, hay tu vi Trúc Cơ tầng chín của nàng.
Hắn biết, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Ở Hắc Thạch thành cá lớn nuốt cá bé này, một nữ tử tuyệt sắc tu vi còn cao hơn mình chủ động bắt chuyện, sau lưng tuyệt không đơn giản chỉ là "tình cờ ngồi chung".
Liễu Như Yên tao nhã vén váy, ngồi xuống đối diện Lâm Thần, một làn hương thơm nhàn nhạt thoang thoảng bay ra.
"Công tử định lực thật tốt." Đôi môi nàng khẽ mở, giọng nói thanh thúy như chim oanh hót trong thung lũng, dễ nghe vô cùng: "Tiểu nữ Liễu Như Yên, là quản sự của 'Vạn Bảo Lâu' ở Hắc Thạch thành này."
Vạn Bảo Lâu?
Lông mày Lâm Thần hơi nhíu lại.
Trên đường đến đây, hắn đã từng nghe qua cái tên này. Nghe nói, đây là thương hội lớn nhất, uy tín nhất ở Hắc Thạch thành, thậm chí cả mấy chục thành trì xung quanh. Bối cảnh của nó sâu không lường được, tin đồn rằng có mối liên hệ mật thiết với quận thành, thậm chí cả những thế lực cao hơn. Tứ đại gia tộc dù hoành hành ngang ngược ở Hắc Thạch thành, cũng chưa bao giờ dám tùy tiện trêu chọc Vạn Bảo Lâu.
Một quản sự của thế lực khổng lồ như vậy, lại tự mình đến tìm mình?
"Nguyên lai là Liễu quản sự, thất kính." Lâm Thần khẽ gật đầu, coi như chào hỏi, rồi đi thẳng vào vấn đề: "Không biết Liễu quản sự tìm ta, có việc gì?"
Hắn không thích vòng vo.
Liễu Như Yên dường như rất thích sự thẳng thắn của hắn, nàng che miệng khẽ cười, đôi mắt phượng cong thành hình trăng lưỡi liềm tuyệt đẹp: "Công tử sảng khoái, Như Yên cũng không vòng vo. Hôm nay công tử ở cửa thành, một chưởng kinh sợ Trương Hổ, phong thái hơn người, chắc hẳn không phải hạng vô danh. Như Yên mạo muội đoán rằng, công tử đến Hắc Thạch thành này, là vì 'Trăm Thành Thí Luyện' hai tháng sau?"
Lâm Thần không gật, cũng không lắc, bưng chén rượu lên, uống cạn một hơi.
Thấy hắn im lặng, Liễu Như Yên tiếp tục: "Tham gia Trăm Thành Thí Luyện, ngoài thực lực bản thân vững chắc, đan dược, pháp khí, tình báo, thiếu một thứ cũng không được. Mà những thứ này, Vạn Bảo Lâu ta, vừa hay có thể cung cấp tốt nhất cho công tử."
"Đây là đang chào hàng ta?" Khóe miệng Lâm Thần khẽ nhếch lên, lộ vẻ suy tư.
"Phải, cũng không phải." Ánh mắt Liễu Như Yên trở nên nghiêm túc hơn: "Vạn Bảo Lâu chưa bao giờ thiếu khách, nhưng chúng ta càng muốn kết giao với những người có tiềm lực như công tử. Hôm nay Như Yên đến đây, là muốn cùng công tử, bàn chuyện làm ăn."
"Làm ăn gì?"
"Công tử một đường phong trần mà đến, chắc hẳn trong hành trang, có không ít chiến lợi phẩm thu được từ việc trảm yêu trừ ma." Ánh mắt Liễu Như Yên như thể nhìn thấu mọi thứ: "Thay vì đến những cửa hàng nhỏ bị ép giá, chi bằng, từ Vạn Bảo Lâu ta, lấy mức giá công bằng nhất, thu mua toàn bộ. Không chỉ vậy, chỉ cần công tử bằng lòng, sau này tiêu phí ở Vạn Bảo Lâu, đều được hưởng đãi ngộ khách quý, hơn nữa, Như Yên còn có thể miễn phí cung cấp cho công tử một phần tình báo chi tiết về tất cả thiên tài nổi bật trong Trăm Thành Thí Luyện lần này."
Trong lòng Lâm Thần khẽ động.
Điều kiện người phụ nữ này đưa ra, rất có thành ý.
Hắn đang cần đem những thứ tạp nham thu được từ Hắc Phong sơn phỉ và Thạch gia phân gia đổi thành linh thạch, để mua tài nguyên tu luyện cần thiết. Mà tình báo về Trăm Thành Thí Luyện, lại là thứ hắn đang thiếu nhất.
Biết người biết ta, trăm trận không nguy.
"Liễu quản sự làm sao xác định, đồ trên tay ta, đáng để cô tự mình đến một chuyến?" Lâm Thần hỏi ngược lại.
Liễu Như Yên tự tin cười: "Có thể một chưởng trấn áp Trương Hổ, tài sản của cường giả như vậy, há lại tầm thường? Huống chi..." Giọng nàng chợt đổi, hạ thấp xuống vài phần, nói với âm lượng chỉ hai người nghe được: "Nghe nói, không lâu trước đây, Hắc Phong sơn phỉ ở phía đông Hắc Thạch quận, trong một đêm, bị người nhổ tận gốc. Người ra tay, gọn gàng, không lưu một ai. Hướng công tử đến, vừa hay cũng là phía đông."
Đồng tử Lâm Thần đột nhiên co rút lại.
Người phụ nữ này, không chỉ thực lực cao cường, mạng lưới tình báo còn kinh người hơn. Nàng không chỉ đoán được mình có liên quan đến việc tiêu diệt Hắc Phong sơn phỉ, thậm chí có thể, cả chuyện Thạch gia phân gia, nàng cũng đã nghe phong thanh.
Hắn nhìn đôi mắt mỉm cười của Liễu Như Yên, lần đầu tiên, sinh ra một tia kiêng kỵ với người phụ nữ này.
"Tình báo của Liễu quản sự, quả nhiên linh thông." Lâm Thần chậm rãi đặt chén rượu xuống, trong lòng đã có quyết định.
Hợp tác với người như vậy, tuy có rủi ro, nhưng lợi nhu��n cũng cực lớn.
"Vậy, đồng ý?" Trong mắt phượng của Liễu Như Yên, thoáng qua vẻ vui mừng.
"Đồng ý." Lâm Thần gật đầu: "Dẫn đường đi."
"Công tử sảng khoái!"
Liễu Như Yên đứng lên, làm một động tác "mời".
Hai người một trước một sau, rời khỏi tửu lâu. Trong ánh mắt hoặc ngưỡng mộ, hoặc ghen ghét, hoặc kinh nghi của những người xung quanh, đi về phía con đường trung tâm phồn hoa nhất Hắc Thạch thành.
Vạn Bảo Lâu, tọa lạc ở vị trí trung tâm nhất con đường. Nó không phải là một cửa hàng tầm thường, mà là một tòa bảo tháp hùng vĩ cao chín tầng, toàn thân được xây bằng một loại ngói lưu ly thanh ngọc hiếm thấy, dưới ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, khí phái phi phàm.
Ở cửa, đứng hai hàng hộ vệ khí tức trầm ổn, tu vi thấp nhất cũng là Luyện Khí đại viên mãn.
Thấy Liễu Như Yên, toàn bộ hộ vệ đồng loạt khom mình hành lễ: "Liễu quản sự!"
Liễu Như Yên khẽ gật đ��u, trực tiếp dẫn Lâm Thần, vòng qua đại sảnh tầng một tấp nập người qua lại, đi vào lối đi dành cho khách quý ở bên cạnh, lên một chiếc thang máy được vận hành bằng linh thạch, thẳng tới tầng chín cao nhất.
Tầng chín, không phải là nơi giao dịch mua bán, mà là một gian phòng tiếp khách được bài trí vô cùng tao nhã.
"Công tử xin ngồi." Liễu Như Yên tự tay pha cho Lâm Thần một ly trà thơm ngát linh khí, rồi vỗ tay một cái.
Một ông lão râu tóc bạc trắng, mặc trường bào màu xám, từ sau tấm bình phong bước ra. Lão giả này trông có vẻ bình thường, nhưng Lâm Thần lại cảm nhận được từ trên người ông ta một luồng khí tức u ám, thâm thúy hơn cả Liễu Như Yên.
Đây, lại là một cường giả Thần Thông cảnh!
"Vị này, là giám định sư thủ tịch của Vạn Bảo Lâu ta, Tiền lão." Liễu Như Yên giới thiệu.
"Ra mắt Tiền lão." Lâm Thần đứng dậy, bình tĩnh hành lễ.
"Ha ha, tiểu hữu không cần đa lễ." Tiền lão hòa ái cười, ánh mắt lại như một khí cụ tinh mật nhất, quét qua người Lâm Thần, trong mắt lóe lên một tia tán thưởng: "Anh hùng xuất thiếu niên, quả nhiên không sai. Nghe nói tiểu hữu có một lô hàng hóa cần giám định, cứ lấy ra đi."
Lâm Thần gật đầu, không nói nhảm, thần niệm khẽ động, đem toàn bộ chiến lợi phẩm trong trữ vật giới chỉ, trừ một số ít vật phẩm cần dùng, toàn bộ lấy ra.
Ào ào ào!
Trong nháy mắt, toàn bộ phòng tiếp khách gần như bị chất đầy.
Đao thương kiếm kích, pháp y bảo giáp, các loại bình đan dược, ngọc giản công pháp, cùng với vô số tài liệu yêu thú và khoáng thạch... Rực rỡ lóa mắt, bảo quang lấp lánh.
Đây đều là những thứ hắn thu được từ Hắc Phong sơn phỉ, Thạch gia phân gia, và từ những kẻ địch bị hắn chém giết trước đây.
Dù là Tiền lão và Liễu Như Yên kiến thức rộng rãi, khi thấy đống chiến lợi phẩm như núi nhỏ này, trong mắt cũng kh��ng khỏi thoáng qua một tia kinh ngạc.
Số lượng này, đơn giản có thể so sánh với toàn bộ gia sản của một gia tộc cỡ trung!
Tiền lão rất nhanh lấy lại tinh thần, ông bước tới trước đống vật phẩm, bắt đầu nhanh chóng phân loại, giám định. Động tác của ông thuần thục, ánh mắt vô cùng sắc bén, gần như chỉ cần liếc mắt một cái, là có thể chính xác báo ra phẩm cấp và giá trị ước tính của một món đồ.
"Pháp kiếm Hoàng giai thượng phẩm, 300 chuôi, phẩm tướng hoàn hảo, tổng cộng 15,000 hạ phẩm linh thạch."
"Hộ giáp Hoàng giai trung phẩm, 80 bộ, hơi hư hại, tổng cộng 3,000 hạ phẩm linh thạch."
"Đan dược chữa thương nhất phẩm, 300 bình..."
"Da lông yêu thú cấp hai 'Lưng Sắt Thương Lang', năm mươi tấm..."
Theo Tiền lão kiểm kê từng loại, nụ cười trên mặt Liễu Như Yên càng ngày càng đậm. Tổng giá trị của lô hàng này, đã vượt xa dự tính của nàng.
Lâm Thần thì ngồi lặng lẽ uống trà, hắn không mấy quan tâm đến giá trị của những vật phẩm này. Điều hắn thực sự để ý, là cuối cùng có thể đổi được bao nhiêu linh thạch.
"Ừm?"
Bỗng nhiên, Tiền lão đang kiểm kê, phát ra một tiếng khẽ kêu. Ông nhặt lên từ một đống đồ lộn xộn một lá cờ toàn thân đen kịt, thêu hình ác quỷ dữ tợn cũ nát.
Chính là lá cờ Vạn Hồn Phệ Linh Phiên!
Khi tay ông chạm vào lá cờ, một luồng khí tức âm lãnh tà ác đột nhiên lan tỏa, khiến nhiệt độ cả căn phòng dường như giảm xuống mấy độ.
Sắc mặt Tiền lão, trong nháy mắt trở nên vô cùng ngưng trọng. Ông dùng những ngón tay đầy nếp nhăn, nhẹ nhàng vuốt ve lá cờ, hai mắt khép hờ, dường như đang cảm nhận điều gì.
Chỉ một lát sau, ông mở choàng mắt, trong mắt tràn đầy kinh hãi và hoảng sợ!
"Cái này... Đây là... Ma đạo tà khí! Huyền giai hạ phẩm, Vạn Hồn Phệ Linh Phiên!"
Sắc mặt Liễu Như Yên, cũng thay đổi trong nháy mắt. Nàng bư��c nhanh về phía trước, nhìn lá cờ, trong đôi mắt đẹp tràn đầy kiêng kỵ: "Tiền lão, ngài chắc chắn?"
"Không sai được!" Giọng Tiền lão run rẩy: "Luồng oán khí này, luồng tà lực cắn nuốt sinh hồn này... Lão phu khi còn trẻ, từng có may mắn gặp một lần, tuyệt đối không nhận lầm! Vật này, sớm đã bị các đại tông môn liệt vào cấm khí, kẻ nắm giữ, thiên hạ tru diệt! Tiểu hữu, ngươi... Ngươi từ đâu có được vật này?"
Ánh mắt ông, sắc bén như dao, nhìn chằm chằm Lâm Thần.
Không khí trong phòng tiếp khách, trong nháy mắt trở nên căng thẳng.
Sắc mặt Lâm Thần, vẫn bình tĩnh như trước. Hắn nhìn lá cờ, lạnh nhạt nói: "Từ trên tay một người chết. Thế nào, Vạn Bảo Lâu, không thu?"
Tiền lão và Liễu Như Yên liếc nhìn nhau, đều thấy được sự ngưng trọng trong mắt đối phương.
Thu?
Thu loại tà khí này, nếu truyền ra ngoài, sẽ mang đến phiền phức ngập trời cho Vạn Bảo Lâu.
Không thu?
Lá cờ này tuy tà ác, nhưng nếu vận dụng thích đáng, giá trị của nó không thể đánh giá. Quan trọng hơn là, bọn họ đã biết Lâm Thần có vật này, nếu từ chối, chẳng khác nào kết oán với thiếu niên thần bí mà hùng mạnh này.
Một người có thể có được, hơn nữa dám lấy "Vạn Hồn Phệ Linh Phiên" ra giao dịch, tâm tính và thủ đoạn của người đó, có thể tưởng tượng được.
Liễu Như Yên hít sâu một hơi, đưa ra quyết định. Nàng khẽ lắc đầu với Tiền lão, rồi quay sang Lâm Thần, trên mặt lần nữa nở nụ cười quyến rũ: "Công tử nói đùa. Vạn Bảo Lâu ta, mở cửa làm ăn, coi trọng nhất là chữ 'Tín'. Chỉ cần là bảo bối, chúng ta đều thu."
Nàng dừng một chút, tiếp tục: "Lá Vạn Hồn Phệ Linh Phiên này, tuy là tà khí, nhưng thủ pháp luyện chế cao minh, tài liệu cũng thượng thừa, giá trị của nó vượt xa pháp bảo Huyền giai hạ phẩm thông thường. Ta quyết định, lấy giá 80,000 hạ phẩm linh thạch, thu mua. Về phần những hàng hóa khác, Tiền lão đã kiểm kê xong, tổng cộng... 63,000 hạ phẩm linh thạch."
"Cộng lại, tổng cộng là 143,000 hạ phẩm linh thạch."
Những con số này, khiến tim Lâm Thần không khỏi đập mạnh.
143,000!
Khoản tiền khổng lồ này, đủ để mua đứt mấy cái Lâm gia ở Thanh Dương thành!
"Bất quá..." Giọng Liễu Như Yên chợt đổi: "Về lai lịch của lá cờ này, mong công tử giữ kín như bưng. Nếu không, không chỉ công tử, mà cả Vạn Bảo Lâu ta, cũng sẽ gặp phiền toái không nhỏ."
"Ta chỉ để ý bán, không quan tâm những thứ khác." Lâm Thần nói ngắn gọn.
"Tốt!" Liễu Như Yên vỗ tay: "Tiền lão, thanh toán."
Tiền lão gật đầu, lấy ra một chiếc túi trữ vật cao cấp, đem 143,000 khối hạ phẩm linh thạch, không thiếu một đồng, đặt vào, đưa cho Lâm Thần. Đồng thời, ông còn đưa cho hắn một tấm lệnh bài được chế tạo từ tử bích, phía trên có khắc chữ "Bảo".
"Đây là Tử Kim Quý Tân lệnh của Vạn Bảo Lâu ta, nắm giữ lệnh này, ở bất kỳ phân điếm nào của Vạn Bảo Lâu trong Hắc Thạch quận, đều có thể hưởng thụ đãi ngộ cao nhất và ưu đãi giảm hai mươi phần trăm."
Lâm Thần nhận lấy túi trữ vật và lệnh bài, thần niệm đảo qua, xác nhận không có sai sót, liền đứng lên.
"Hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ." Liễu Như Yên tươi cười rạng rỡ: "Phần tình báo, lát nữa sẽ có người đưa đến nơi công tử ở. Không biết công tử, ở đâu?"
"Không cần, ta tự mình đến lấy." Lâm Thần nói xong, xoay người bước ra ngoài.
Hắn không muốn lộ nơi ở của mình.
Nhìn bóng lưng Lâm Thần rời đi, nụ cười trên mặt Liễu Như Yên mới chậm rãi tắt, thay vào đó là một vẻ ngưng trọng sâu sắc.
"Người này, tuyệt không phải vật trong ao." Tiền lão ở bên cạnh, thở dài nói: "Đối diện chúng ta, ung dung không vội. Lấy ra tà khí, mặt không đổi sắc. Tâm tính này, hơn xa người cùng lứa. Như Yên, cô kết giao với hắn, là một nước cờ hay, nhưng cũng có thể là một nước cờ hiểm."
"Phú quý, vốn là hiểm trung cầu." Trong mắt phượng của Liễu Như Yên, lóe lên ánh sáng khó hiểu: "Một thiếu niên thiên tài nắm giữ nhiều tài sản như vậy, còn có thể chém giết kẻ nắm giữ 'Vạn Hồn Phệ Linh Phiên'... Ông không cảm thấy, hắn, so với Thạch Kinh Thiên chỉ biết ỷ thế hiếp người của Thạch gia, còn đáng đầu tư hơn sao?"
"Trăm Thành Thí Luyện, càng ngày càng thú vị."