Chương 60 : Gió nổi mây vần, sát phạt danh tiếng
Trước Thiên Linh Các, mùi máu tanh vẫn chưa tan hết.
Ánh mặt trời chiếu lên vũng bùn đen kịt cùng những vệt máu còn sót lại, phản xạ thứ ánh sáng quỷ dị. Trương Thanh Huyền, đại trưởng lão Trương gia, một cường giả Thần Thông cảnh, cứ như vậy mà chết. Chết trong tay một thiếu niên Trúc Cơ chín tầng đỉnh phong. Bị một quyền đánh nát thân thể, đến cả thi thể hoàn chỉnh cũng không còn.
Đám thám tử may mắn sống sót, hệt như đám thỏ non kinh hãi, tán loạn tứ phía. Bọn chúng phải đem tin tức này, với tốc độ nhanh nhất, truyền về gia tộc. Bọn chúng biết, Hắc Thạch thành sắp sửa đổi trời thay đất.
Lâm Thần đứng yên tại chỗ. Hắn không đuổi theo đám thám tử kia. Hắn chỉ cúi đầu nhìn cây quải trượng đầu rắn đã gãy lìa trong tay. Chỗ gãy của quải trượng vẫn còn bốc lên từng sợi khí đen. Thượng phẩm pháp khí này đã phế. Nhưng hắn cảm nhận được, bên trong vẫn còn sót lại một tia thần hồn ấn ký và độc lực tinh thuần của Trương Thanh Huyền.
Hắn tiện tay ném cây trượng gãy cùng chiếc nhẫn trữ vật kia vào nhẫn trữ vật của mình. Những thứ này, đối với Vạn Đạo Dung Lô mà nói, đều là những tư liệu bồi bổ không tệ.
Làm xong tất cả, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Trương gia. Ánh mắt hắn rất bình tĩnh, tĩnh lặng như mặt hồ sâu thẳm không thấy đáy.
Hắn không lập tức rời đi. Hắn tìm một phiến đá tương đối sạch sẽ trước cửa Thiên Linh Các, ngồi xuống. Hắn lấy từ trong nh��n trữ vật ra một khối lương khô, chậm rãi gặm.
Hắn đang chờ người.
Chờ người của Trương gia đến.
Hắn giết trưởng lão Trương gia, Trương gia không thể nào bỏ qua. Hắn muốn xem, Trương gia sẽ làm gì tiếp theo. Là dốc toàn lực, liều lĩnh báo thù. Hay là sẽ phái người đến thăm dò trước, hoặc là cầu hòa.
Dù là loại nào, hắn cũng tiếp hết.
...
Tin tức như mọc cánh, nhanh chóng lan khắp mọi ngóc ngách của Hắc Thạch thành.
Phủ Trương gia.
Khi Trương Liệt, gia chủ Trương gia, nghe được tin tức này, hắn đang uống trà. Chiếc chén trong tay hắn "ba" một tiếng, rơi xuống đất, vỡ tan tành.
"Ngươi nói cái gì?" Thanh âm hắn vì kinh sợ mà trở nên the thé, "Đại trưởng lão... bị Lâm Thần kia, một quyền đánh chết?"
Tên thám tử quỳ dưới đất, toàn thân run rẩy như cầy sấy. Hắn vùi đầu thật thấp, không dám nhìn khuôn mặt đang vặn vẹo vì phẫn nộ của gia chủ.
"Dạ... dạ... Gia chủ. Tiểu nh��n tận mắt chứng kiến. Lâm Thần kia, chỉ dùng một chiêu, liền..." Tên thám tử không dám nói tiếp.
Trong nghị sự đại sảnh, tĩnh lặng như tờ.
Mấy vị trưởng lão cốt cán của Trương gia cũng ngồi ở đó, vẻ mặt như thấy quỷ.
Trương Thanh Huyền, đó là sức chiến đấu mạnh nhất của Trương gia bọn họ, trừ lão tổ tông ra. Thần Thông cảnh tầng một. Ở toàn bộ Hắc Thạch thành, trừ thành chủ Tiêu Thiên Long, gần như không ai là đối thủ của hắn.
Bây giờ, hắn chết rồi. Chết một cách dứt khoát như vậy.
"Lâm Thần..." Trương Liệt nghiến răng ken két, nặn ra hai chữ này. Mỗi một chữ đều mang theo cừu hận thấu xương và một tia sợ hãi mà chính hắn cũng không nhận ra.
Hắn vốn cho rằng, phái đại trưởng lão ra tay, đã là dùng dao mổ trâu giết gà. Hắn nghĩ đến việc hành hạ Lâm Thần như thế nào, cướp đoạt bí mật trên người hắn ra sao. Hắn chưa từng nghĩ đến, đại trưởng lão sẽ chết.
"Gia chủ, bây giờ phải làm sao?" Một trưởng lão giọng run run hỏi.
Phải làm sao bây giờ?
Trương Liệt cũng muốn biết phải làm sao bây giờ.
Dốc toàn tộc lực đi báo thù sao? Ngay cả đại trưởng lão Thần Thông cảnh còn bị một quyền đánh chết, bọn họ đi chẳng phải là chịu chết sao?
Chẳng lẽ, cứ bỏ qua như vậy?
Không thể nào! Mặt mũi Trương gia, còn cần hay không?
Trương Liệt cảm thấy đầu mình sắp nổ tung. Hắn đột nhiên vỗ bàn một cái.
"Đi! Điều tra cho ta! Điều tra cho ta ngọn ngành lai lịch của Lâm Thần kia! Ta muốn biết, rốt cuộc hắn là lai lịch gì! Sau lưng hắn, rốt cuộc có ai hay không!"
Hắn bây giờ sợ nhất, không phải thực lực của bản thân Lâm Thần. Mà là sau lưng Lâm Thần, có thể tồn tại một thế lực đáng sợ hơn. Một tên Trúc Cơ chín tầng đỉnh phong chưa đến hai mươi tuổi, lại có thể một quyền đánh chết Thần Thông cảnh. Loại yêu nghiệt này, không thể nào tự nhiên mà xuất hiện.
...
Phủ thành chủ.
Tiêu Thiên Long cũng đã nhận được tin tức. Hắn ngồi trong thư phòng, tay vuốt ve hai viên ngọc cầu ôn nhuận. Trên mặt hắn, không có quá nhiều biểu cảm.
"Một quyền, đánh chết Trương Thanh Huyền?" Hắn nhàn nhạt hỏi.
"Dạ, thành chủ." Hộ vệ áo đen quỳ phía dưới đáp, "Theo báo cáo của các thám tử, Lâm Thần chỉ xuất một chiêu. Trượng độc xà của Trương Thanh Huyền bị hắn tay không bẻ gãy. Thần thông, cũng bị hắn một chưởng phá tan."
Ngọc cầu trong tay Tiêu Thiên Long ngừng chuyển động.
Trong mắt hắn, lóe lên một tia tinh quang khó phát hiện.
"Thú vị." Hắn nói, "Xem ra, ta vẫn đánh giá thấp hắn."
Hắn suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Vạn Bảo Lâu bên kia, có động tĩnh gì?"
"Bẩm thành chủ, Liễu quản sự của Vạn Bảo Lâu, cùng thời điểm Lâm Thần xuất quan, cũng rời khỏi Vạn Bảo Lâu. Nhưng nàng không đến Thiên Linh Các, mà phái người, đưa cho Lâm Thần một phần thiệp mời."
"Thiệp mời?" Tiêu Thiên Long nhướng mày.
"Dạ. Nghe nói mời Lâm Thần, ba ngày sau, đến Vạn Bảo Lâu một chuyến."
Khóe miệng Tiêu Thiên Long cong lên một nụ cười đầy ẩn ý.
"Liễu Như Yên, con đàn bà này, mũi ngược lại rất thính."
Hắn trầm ngâm một lát, rồi nói với thủ hạ: "Truyền lệnh xuống. Thành vệ quân tăng cường phòng bị. Trương gia bên kia, bảo bọn chúng an phận một chút. Nói với Trương Liệt, Hắc Thạch thành, không phải là nơi Trương gia hắn muốn làm gì thì làm. Nếu hắn muốn báo thù, thì tự mình đi tìm Lâm Thần. Trong thành, không cho phép xảy ra những cuộc giao tranh vũ trang quy mô lớn. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả."
"Tuân lệnh, thành chủ!" Hộ vệ áo đen lĩnh mệnh lui ra.
Trong thư phòng, lại chỉ còn lại một mình Tiêu Thiên Long.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm thúy.
"Lâm Thần... Vạn Đạo Dung Lô..." Hắn khẽ lẩm bẩm, "Ngươi, rốt cuộc muốn làm gì?"
...
Lâm Thần ngồi trước cửa Thiên Linh Các suốt một canh giờ.
Trong canh giờ này, người trên quảng trường, đến rồi lại đi, đi rồi lại đến. Nhưng không ai dám đến gần hắn trong vòng mười trượng. Chung quanh hắn tạo thành một vùng chân không vô hình.
Trương gia, không phái người đến.
Lâm Thần biết, bọn chúng sợ. Hoặc là nói, bọn chúng đang chờ.
Chờ một cơ hội tốt hơn, hoặc là chờ một trợ thủ mạnh hơn.
Lâm Thần đứng lên, phủi bụi trên người. Hắn không quay lại Thiên Linh Các. Hắn thẳng hướng con đường trung tâm phồn hoa nhất của Hắc Thạch thành mà đi.
Hắn phải đến một nơi.
Vạn Bảo Lâu.
Thiệp mời của Liễu Như Yên, ngay khi hắn vừa xuất quan, đã được đưa đến tay hắn.
Hắn biết, người phụ nữ này, nhất định có rất nhiều điều muốn hỏi hắn. Hắn cũng có vài chuyện, muốn từ người phụ nữ này có được câu trả lời.
Khi hắn lần nữa bước vào tòa bảo tháp chín tầng khí phái phi phàm kia. Mấy tên hộ vệ ở cửa, thấy hắn, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi còn hơn cả mất cha mẹ. Bọn chúng đến thở mạnh cũng không dám, cung cung kính kính, mời hắn vào.
Vẫn là lối đi dành cho khách quý, vẫn là thang máy linh thạch kia.
Tầng chín, phòng tiếp khách trang nhã.
Liễu Như Yên, vẫn một thân váy dài màu tím nhạt, đẹp đến nghẹt thở. Nàng tự tay pha cho Lâm Thần một ấm trà linh, so với lần trước càng thêm thơm thuần.
"Lâm công tử, dạo này khỏe chứ." Nàng cười duyên dáng, phảng phất như tất cả những chuyện đã xảy ra trước đó, đều không liên quan gì đến nàng.
Lâm Thần nhìn nàng, không nói gì.
Hắn biết, người phụ nữ này, nhìn như nhu nhược, kỳ thực tâm cơ thâm trầm. Tin tức hắn xuất quan, nàng chắc chắn là người đầu tiên biết. Tất cả những gì xảy ra trước cửa Thiên Linh Các, nàng cũng khẳng định, nắm rõ như lòng bàn tay.
"Liễu quản sự, người ngay không nói lời gian." Lâm Thần nâng ly trà lên, uống cạn một hơi, "Ngươi mời ta đến, vì chuyện gì?"
Liễu Như Yên đặt ấm trà xuống, trong đôi mắt đẹp thoáng qua một tia tán thưởng.
"Lâm công tử quả nhiên là người sảng khoái nói chuyện sảng khoái." Nàng nói, "Như Yên mời công tử đến, là vì ba chuyện."
"Thứ nhất, chúc mừng công tử, thần công đại thành. Trúc Cơ chín tầng đỉnh phong, liền có thể một quyền đánh chết Thần Thông cảnh. Chiến tích này, đủ để danh chấn toàn bộ Hắc Thạch quận."
"Thứ hai, Vạn Bảo Lâu ta, muốn cùng công tử, làm một mối làm ăn lớn hơn."
"Thứ ba..." Liễu Như Yên dừng lại một chút, ánh mắt trở nên có chút phức tạp, "Ta muốn biết, công tử, sau này, có tính toán gì không?"
Lâm Thần đặt chén trà xuống.
"Làm ăn gì?" Hắn hỏi.
Liễu Như Yên lấy từ trong ngực ra một cái ngọc giản, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
"Đây là, toàn bộ tình báo chi tiết về những thiên tài trọng điểm tham gia 'Bách Thành Thí Luyện' lần này trong Hắc Thạch quận. Bao gồm tu vi, công pháp, pháp khí của bọn họ, cùng với chiến tích trong quá khứ. Thậm chí, còn có một vài bí mật không muốn người biết." Nàng nói, "Phần tình báo này, đáng giá ngàn vàng. Vạn Bảo Lâu ta, nguyện ý, miễn phí tặng cho công tử."
Lâm Thần cầm ngọc giản lên, thần niệm thăm dò vào trong đó, nhanh chóng xem qua một lượt.
Lông mày hắn hơi nhíu lại.
Phần tình báo này, xác thực tường tận. Bên trong, thậm chí còn ghi chép cả những yêu nghiệt ẩn mình mà ngay cả phủ thành chủ cũng chưa chắc biết.
"Điều kiện là gì?" Lâm Thần hỏi.
"Điều kiện rất đơn giản." Liễu Như Yên mỉm cười nói, "Ta hy vọng, Lâm công tử trong 'Bách Thành Thí Luyện', nếu lấy được loại thiên tài địa bảo đặc thù nào, hoặc là công pháp truyền thừa nào, có thể ưu tiên cân nhắc hợp tác với Vạn Bảo Lâu ta."
"Đương nhiên," nàng nói thêm, "Vạn Bảo Lâu ta, tuyệt đối sẽ không để công tử chịu thiệt. Giá cả, nhất định công bằng. Hơn nữa, chúng ta còn có thể cung cấp cho công tử mọi sự tiện lợi sau này."
Lâm Thần nhìn nàng, im lặng một lát.
"Được." Hắn gật đầu.
Điều kiện này, đối với hắn mà nói, cũng không có gì tổn thất.
"Vậy, chuyện thứ ba?"
Liễu Như Yên đứng lên, đi đến bên cửa sổ. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn Hắc Thạch thành phồn hoa kia, sâu kín nói: "Trương gia, sẽ không bỏ qua. Cái chết của Trương Thanh Huyền, đối với bọn chúng mà nói, là một sự sỉ nhục vô cùng lớn. Bọn chúng bây giờ không ra tay, chỉ là vì bọn chúng đang kiêng kỵ. Kiêng kỵ thực lực của công tử, càng kiêng kỵ thế lực có thể tồn tại sau lưng công tử."
"Nhưng, sự kiêng kỵ này, sẽ không kéo dài quá lâu. Một khi bọn chúng đã điều tra xong lai lịch của công tử, hoặc là tìm được trợ thủ mạnh hơn, bọn chúng nhất định sẽ quay trở lại."
"Hắc Th���ch thành, đối với công tử mà nói, đã không còn an toàn nữa."
Lâm Thần không nói gì. Hắn biết, những lời Liễu Như Yên nói, đều là sự thật.
"Cho nên," Liễu Như Yên xoay người, nhìn Lâm Thần, ánh mắt trở nên vô cùng chăm chú, "Ta đề nghị, Lâm công tử, lập tức lên đường, tiến về quận thành."
"Quận thành, là trung tâm của Hắc Thạch quận, cao thủ nhiều như mây, thế lực phức tạp. Tay của Trương gia, dù có dài, cũng không dám quá mức càn rỡ ở nơi đó."
"Hơn nữa, 'Bách Thành Thí Luyện', sắp được tổ chức ở đó. Công tử đến trước, có thể hiểu rõ hơn về đối thủ, thích ứng với môi trường."
"Quan trọng nhất là..." Trong mắt Liễu Như Yên, thoáng qua một tia hào quang khó hiểu, "Quận thành, có một võ đài lớn hơn. Có nhiều cơ duyên hơn. Nơi đó, mới nên là nơi chân long như công tử ngao du."
"Vạn Bảo Lâu ta, ở quận thành, cũng có chút thế lực nhỏ bé. Nếu công tử không ngại, Như Yên nguyện ý tiến cử một hai người cho công tử."
Lâm Thần nhìn Liễu Như Yên, nhìn đôi mắt tràn đầy thành khẩn và mong đợi của nàng.
Hắn biết, người phụ nữ này, đang lấy lòng hắn, cũng là đang đặt cược.
Nàng cược vào tương lai của hắn.
"Đa tạ Liễu quản sự." Lâm Thần đứng lên, hướng về phía Liễu Như Yên, hơi ôm quyền, "Tâm ý của ngươi, ta xin tâm lĩnh."
"Quận thành, ta sẽ đi."
"Nhưng, không phải bây giờ."
Liễu Như Yên nghe vậy, hơi sững sờ.
"Vì sao?"
Khóe miệng Lâm Thần cong lên một độ cong lạnh băng.
"Trước khi đi,"
"Có chút rác rưởi cần dọn dẹp, cũng phải dọn dẹp sạch sẽ trước."
"Nếu không, ta sợ sau khi ta đi rồi, sẽ có người tìm người nhà của ta gây phiền phức."
Ánh mắt hắn, nhìn về phía Trương gia.
Sát cơ, bộc lộ.