(Đã dịch) Vạn Lần Trả Về: Đệ Tử Của Ta Tất Cả Đều Là Đại Đế Chi Tư! - Chương 212: Vạn Phật Tự
Tại nơi bế quan.
Linh lực tràn ngập, khắc họa vô số pháp trận.
Tô Mục ngồi xếp bằng, bảo tiểu nhị khách sạn mang đến rất nhiều phù lục và tài liệu.
Phù trận vốn cùng chung một đạo. Với Tô Mục, người tu luyện «Trận Tự Quyết», việc lĩnh ngộ phù lục cũng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Khi viết phù văn lên bùa chú, một lực lượng kinh khủng hội tụ vào đó, tương đương với một đòn toàn lực từ năm thành thực lực của Tô Mục.
Hắn định chuẩn bị thêm vài tấm nữa, phòng khi bất trắc.
Nếu cần, chúng cũng có thể giúp câu giờ một chút.
«Trận Tự Quyết» có hiệu dụng cực lớn, chỉ trong vòng khoảng ba canh giờ, Tô Mục đã chế tạo xong mấy trăm tấm phù lục, đủ cho chuyến đi Vạn Phật Tự ngày mai.
Hiệu suất này thật sự đáng kinh ngạc.
Chuẩn bị xong xuôi, hắn lại gọi lão Bạch Hổ và Hắc Long đến. Hai vị này, một người ở Thiên Thần cảnh, một người ở Chân Thần cảnh, đều được xem là cường giả cấp cự đầu, chắc chắn sẽ có ích.
Để lão Bạch Hổ có thể phát huy toàn bộ thực lực, hắn còn lấy ra hơn mười giọt Lôi Đình bảo dịch cùng một phần Bất Lão Tiên Tuyền.
Đều là chí bảo cấp Chí Tôn!
Đủ sức giúp kéo dài tuổi thọ hai ba trăm năm!
Nhờ có sinh mệnh chi lực gia trì, thực lực lão Bạch Hổ liền có thể phát huy toàn bộ. Ở Thiên Thần cảnh hậu kỳ, chiến lực của nó không hề kém hơn một số Thánh Chủ của các Thánh địa.
Hơn nữa, nó còn có cơ hội tiến xa hơn một bước, dù sao lão đã tồn tại qua tuế nguyệt dài lâu, tích lũy vô cùng sâu đậm. Nếu không phải quy tắc trong Thiên Huyền bí cảnh không trọn vẹn, lão tuyệt đối đã có thể Đột phá Thánh cảnh.
Dặn dò lão Bạch Hổ và Hắc Long xong xuôi, bọn họ cũng bắt đầu chuẩn bị lên đường.
Còn về Đạo Nhất... Tô Mục không có gì phải dặn dò nhiều, bởi vì sự tồn tại cấp Thánh Cảnh này vừa là lá bài tẩy, vừa là khôi lỗi của hắn, chiến lực sẽ luôn duy trì ở mức đỉnh phong tuyệt đối.
Không có gì đáng để lo lắng.
Có ba chiến lực cấp cao này hỗ trợ, áp lực của Tô Mục cũng giảm đi rất nhiều. Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, hắn liền yên tâm bắt đầu tìm hiểu đạo pháp.
Sắc trời hửng sáng, Tây Cung thành được bao phủ bởi khí tức an hòa, trên gương mặt mỗi người đều mang theo nụ cười hiền hậu.
Mặt trời mới mọc dâng lên, nắng ấm vẩy xuống nhân gian.
Tô Mục bước ra từ nơi bế quan, việc lĩnh ngộ đạo pháp lại có thêm một chút tiến triển nhỏ, tâm tình hắn rất tốt.
Đây chính là điểm đáng sợ của ngộ tính đạt đến c��c hạn: bất kể công pháp thần thông thuộc cấp bậc nào, hắn đều có thể dễ dàng lĩnh hội yếu lĩnh, đồng thời đơn giản hóa chúng để phù hợp với cảnh giới hiện tại của mình.
“Đi, đi Vạn Phật Tự.”
Tô Mục thản nhiên mở miệng, đặt chân lên đầu Hoàng Kim Cửu Đầu Sư.
Hoàng Kim Cửu Đầu Sư phi nhanh như bay, lão Bạch Hổ cùng đoàn tùy tùng theo sau, hùng dũng tiến về Vạn Phật Tự.
Người đi đường dường như không chút kinh ngạc, cũng chẳng hề sợ hãi Hoàng Kim Cửu Đầu Sư sẽ mất kiểm soát mà làm hại đến họ.
Những nụ cười lương thiện trên mặt họ không hề suy giảm.
Ẩn ẩn lộ ra một tia quỷ quyệt.
Dưới chân núi Vạn Phật Tự.
Cả ngọn núi nhỏ này vốn thuộc khuôn viên Vạn Phật Tự, những bậc thang đá uốn lượn từng đoạn, dường như vươn tới tận chân trời.
Xung quanh có một đầm nước với vô số cá chép bơi lội. Không ít ông bà dắt theo cháu nhỏ, đứng bên bờ đầm cho cá ăn, tạo nên một cảnh tượng gia đình sum vầy hạnh phúc.
Giữa trung tâm đầm, sừng sững một pho Thiên Diện Bồ Tát cao mấy chục mét, toát lên vẻ trang nghiêm túc mục. Nhưng khi Tô Mục nhìn từ xa... ẩn sâu trong sự trang nghiêm ấy lại khiến người ta có chút rùng mình!
Tô Mục không dám nhìn lâu, hắn phát giác một luồng khí thế khóa chặt mình, không biết có phải đến từ pho Thiên Diện Bồ Tát kia hay không, nhưng nó khiến lòng người cảm thấy nặng nề khó chịu.
“Tô huynh sớm như vậy liền đến? Không có đợi lâu a?”
Chẳng bao lâu sau, Ngôn Thanh Mính trong bộ đạo bào tím, bước về phía Tô Mục, thản nhiên nói.
Vì Tô Mục không thích bị gọi là ân công, Ngôn Thanh Mính đành phải gọi như vậy.
“Không có, ta cũng là vừa tới.”
Tô Mục lắc đầu, thần sắc nghiêm nghị.
Nhìn lên bậc thang, mười tám pho tượng La Hán đứng sừng sững san sát. Không biết có phải ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy chúng đang dõi theo mình.
“Huynh có cảm thấy có gì đó lạ không?”
Ngôn Thanh Mính nhìn nét mặt Tô Mục, nhận ra hắn đã phát hiện ra điều gì đó bất thường.
“Pho Thiên Diện Bồ Tát kia và mười tám vị La Hán này, cứ như thể vật sống. Huynh có cảm giác như vậy không?”
“Không có.”
Hắn có chút quái dị nhìn Tô Mục, “Chẳng lẽ là do tác dụng tâm lý?”
Trước đây Cơ Bắp Đại Ca từng nói rằng hắn có một người bạn gặp phải tượng Phật đang cử động.
“Hẳn không phải là.”
Tô Mục trầm ngâm nói.
Trực giác của hắn không có sai.
Những pho tượng Phật này, tuyệt đối có vấn đề.
“Vậy có lẽ là do giác quan của ta quá kém.”
Ngôn Thanh Mính gặp Tô Mục chắc chắn như thế, cũng nhíu mày.
“Lão Bạch, tiểu Hắc... Hai người các ngươi có cảm nhận được gì không?”
Tô Mục hỏi hai người phía sau.
Dù sao cũng là cường giả cấp cự đầu, cường độ thần hồn không thấp, giác quan sẽ không kém hơn hắn.
“Tôn thượng, chúng thuộc hạ cũng chưa từng cảm thấy gì như vậy.”
Lão Bạch Hổ và Hắc Long lắc đầu, đều có chút quái dị.
Nơi này thật sự có tà khí đến vậy sao?
“Chẳng lẽ...... Là ta nghĩ nhiều rồi?”
Tô Mục nghi hoặc, tự lẩm bẩm.
“Chúng ta đi lên trước xem một chút đi.”
Ngôn Thanh Mính bước lên bậc thang, trông có vẻ khá nóng lòng.
Phía sau hắn là một lão bà tử lưng còng, hai gò má h��p vào xanh xao vàng vọt, trông chẳng ra người cũng chẳng ra quỷ, có chút dọa người.
Hoàng Kim Cửu Đầu Sư dọa đến hơi co lại đầu.
Hoàng Kim Cửu Đầu Sư liền xin phép Tô Mục được đợi dưới chân núi. Bầu không khí nơi đây khiến nó chợt thấy kinh hãi.
“Tôn thượng, ta có thể hay không trở về khách sạn chờ các ngươi?”
Nó liếc nhìn lão bà tử kia một cái, bộ lông vàng dựng đứng cả lên.
Nghiễm nhiên là bị dọa đến.
“Trở về đi.”
Tô Mục cảm thấy buồn cười, cũng không làm khó hắn.
Nơi này quả thật có chút quỷ dị, nếu cứ để nó ở đây vãng lai, ít nhiều cũng không được tự nhiên.
Để nó đi theo bên cạnh cũng không ổn, cảnh giới quá thấp. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, đến lúc đó mình còn phải ra tay bảo hộ nó, sẽ có chút vướng víu.
Còn không bằng để cho hắn đi về trước.
“Đúng vậy!”
Hoàng Kim Cửu Đầu Sư lao đi như bay, thoáng chốc đã biến mất không còn dấu vết.
“Lão bà tử ta có dọa người như vậy sao?”
“Nghĩ lại thời ta còn trẻ, cũng là một đại mỹ nhân danh chấn Tây Cung thành đấy!”
Lão bà tử phía sau Ngôn Thanh Mính hừ nhẹ một tiếng, cầm quải trượng gõ gõ thang đá, có chút tức giận.
“Hoa Lan bà bà, ngài đừng nóng giận, ta sẽ không chấp nhặt với con phi cầm tẩu thú này đâu.”
Ngôn Thanh Mính mở miệng an ủi.
Hoa Lan bà bà nghe vậy, lúc này mới tạm xem như bỏ qua.
Một đoàn người theo bậc thang đá từng bước tiến lên, dù là ngọn núi nhỏ nhưng cũng cao gần ngàn mét.
Nơi đây có khá nhiều người già và phụ nữ, phần lớn là đến thắp hương cầu nguyện, khẩn cầu bình an.
Trong thành Tây Cung, đa số người đều tin theo Phật giáo, và niềm tin ấy vô cùng thuần túy.
Có thể cảm nhận rõ ràng... nguyện lực và tín ngưỡng chi lực đã bao phủ nơi đây, hiện lên một vầng bảo quang mờ ảo.
Đi một đoạn đường ngắn, họ liền nhìn thấy trai đường.
Đây là nơi dùng bữa chay trong chùa.
“Nếu không thì đi vào nhìn một chút?”
Tô Mục hỏi, trong mắt lóe lên một tia hiếu kỳ.
“Ngươi sẽ không phải là thèm ăn a?”
Ngôn Thanh Mính có chút bất đắc dĩ, nhưng lại cảm thấy buồn cười.
Tên Tô Mục này thật đúng là thẳng tính.
“Là có chút.”
Hắn không có giấu giếm nói.
“Cũng là thức ăn chay, ta cảm thấy ngươi hẳn là sẽ thất vọng.”
Ngôn Thanh Mính nói, nhưng vẫn cùng Tô Mục bước vào trai đường.
Bản dịch này được thực hiện bởi truyen.free, nơi những câu chuyện trở nên sống động.