(Đã dịch) Vạn Lần Trả Về: Đệ Tử Của Ta Tất Cả Đều Là Đại Đế Chi Tư! - Chương 318: Số mệnh
“Sư tôn của chúng ta làm sao vậy? Có vẻ rất quan tâm Cố Duy Nhất kia nhỉ?” “Nàng là ai?” “Sư tỷ của chúng ta ư?”
Diệp Phong trở nên hứng thú. Với chuyện bát quái về Tô Mục, hắn muốn tìm hiểu đôi chút. “Không nên hỏi! Không nên hỏi nhiều!” Tiêu Thiển lại bắt chước dáng vẻ của Tô Mục, đạp mạnh một cước vào mông Diệp Phong. Diệp Phong tức giận. Nương liệt! Lại dám đá mình à! Nếu không phải bây giờ mình không phải đối thủ của cô ta, thì nhất định phải đè Tiêu Thiển xuống đất mà bạo chùy một trận!
“Nàng là nhị đệ tử của sư tôn.” “Cũng chính là sư muội của ta, sư tỷ của ngươi.” Tiêu Thiển thấy Diệp Phong dường như tức giận, vội vàng mở miệng, đánh lạc hướng sự chú ý. Quả nhiên, vừa nhắc đến chuyện liên quan đến Tô Mục, Diệp Phong lập tức bị thu hút. “Tựa hồ có chút ấn tượng?” Diệp Phong gãi gãi đầu. Thế nhưng hắn cũng không nhớ rõ đã nghe chuyện này từ lúc nào, liền không bận tâm suy nghĩ nữa, vội vàng hỏi dồn. “Vị sư tỷ này của ta cùng sư tôn chúng ta có lai lịch gì đặc biệt sao?” “Vì sao ta cảm giác, sư tôn chúng ta dường như rất để ý nàng?” “Đối với hai ta thì không như thế.” Diệp Phong hiếu kỳ nói. Tuyệt đối không đơn thuần chỉ là quan hệ sư đồ bình thường. Trực giác của hắn rất nhạy bén.
“Ngươi đến gần chút.” Tiêu Thiển ngắm nhìn bốn phía, chuyện này mà để người khác nghe được thì không hay chút nào. “Thế nào?” Diệp Phong làm theo lời, trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn của kẻ hóng chuyện. Bát quái về sư tôn nhà mình thì càng “ngon” hơn nhiều! “Căn cứ vào quan sát của ta... Vị sư tỷ này của ngươi, cũng chính là sư muội của ta, rất có thể sẽ trở thành sư nương của chúng ta!” Tiêu Thiển nói ra suy đoán của mình. Hắn đã có linh cảm này từ rất lâu rồi.
“Ân?” “Cái gì?” “Ngươi lặp lại lần nữa?” Diệp Phong hoàn toàn kinh ngạc. Hắn trừng to mắt. “Chuyện này ta chỉ nói với ngươi một lần thôi, sau này có gặp nàng thì nhớ giữ thái độ cung kính đấy.”
“Nàng cùng chúng ta không giống nhau, bản ý của nàng không phải đến đây để bái sư.” Tiêu Thiển tựa hồ cũng nghĩ đến cảnh tượng ngày ấy nàng bước lên Thiên Thê vạn trượng. Trong thân hình nhỏ bé ấy, ẩn chứa sự kiên nghị và quả cảm không ai sánh bằng! Thực sự quá kinh diễm!
“Thế này... thật khó tin quá!” Diệp Phong vẫn chưa hết kinh ngạc. Hắn ngu ngơ nói. “Ân?” Khó tin ư? Đến lượt Tiêu Thiển ngơ ngác, không đợi hắn đặt câu hỏi, tiếng Tô Mục đã truyền đến. “Tiểu Thiển, Ti���u Phong... Các ngươi bảo Trương Phong chủ và mọi người sắp xếp chỗ ở cho các ngươi, ta đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở về.” Hắn dường như rất nóng lòng. Vội vàng rời khỏi nơi đóng quân của Vạn Kiếm Sơn, hướng thẳng vào trung tâm hoàng đô.
“Ta hiểu rồi, rồi sẽ quen thôi.” Diệp Phong ra vẻ cao thâm gật đầu. Tiêu Thiển mờ mịt, không biết hắn đang nói cái gì.
...... Trung tâm hoàng đô. Cố Duy Nhất vận một bộ đồ đen, trên mặt là một chiếc mặt nạ quỷ. Nét mặt nửa khóc nửa cười, quả thực quỷ dị đáng sợ. Thêm vào đó, khí tức băng lãnh từ người nàng tỏa ra, khiến người ta muốn tránh xa ngàn dặm. Đi giữa đám đông, tự khắc có người tự động nhường đường cho nàng. Nàng dường như đi dạo không mục đích, nhưng lại dừng chân chốc lát trước mấy quán nhỏ. Không ai dám chủ động giao lưu với nàng. Nàng cũng không mở miệng nói chuyện.
Khi mặt trời lặn. Ráng chiều đẹp vô vàn. Sơn thủy nhuộm một màu cam rực. Một dòng sông dài xuyên qua hoàng đô, sóng nước lấp loáng, gió nhẹ thổi lồng lộng. Cây cầu đá điêu khắc từ bạch ngọc tinh xảo đứng sừng sững phía trên con sông, người qua lại tấp nập không ngớt. Cố Duy Nhất leo lên cầu đá, chiêm ngưỡng vẻ đẹp của hoàng đô. Cảnh tượng thật yên bình. Tựa như thời gian trôi đi thật êm đềm.
“Ngươi thì ra là ở chỗ này à.” Một thanh âm vang lên. Mang theo sự trong trẻo, mát lành của thiếu niên. Tô Mục dường như chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra gương mặt tinh xảo khuynh thành ẩn dưới chiếc mặt nạ quỷ.
Hắn nhận ra Cố Duy Nhất. Duyên số đã định họ gặp nhau ở đây. Trên cây cầu dài giữa kinh thành cổ, hai người nhìn nhau. Trong khoảnh khắc đó, lại tựa như đã trải qua bể dâu trăm năm.
“Ngươi đã đến à.” Dưới lớp mặt nạ, khóe môi Cố Duy Nhất khẽ cong lên, giọng nói trong trẻo lạnh lùng ấy lại chứa đựng một chút ấm áp. “Ngươi biết ta muốn tới tìm ngươi ư?” Tô Mục nghi ngờ nói, kề sát bên cạnh Cố Duy Nhất. Cùng nàng ngắm nhìn hoàng đô trong ánh hoàng hôn còn sót lại.
“Không biết.” Cố Duy Nhất lắc đầu. “Không có việc gì mà chạy lung tung thế này, không có tu vi trong người, ra ngoài rất nguy hiểm.” Tô Mục tựa hồ quên nàng Chuyển Thế Nữ Đế thân phận, vô thức xem nàng như một thiếu nữ mong manh. “Ngươi đang lo lắng cho ta ư?” Cố Duy Nhất khẽ cười nói. “......” Tô Mục đỏ bừng tai. Hắn bỗng dưng không dám nói thêm lời nào.
“Đây là tặng cho ngươi.” Cố Duy Nhất dường như không hề bận tâm, đưa hộp quà trong tay cho Tô Mục. “Mua cho ta ư?” “Là gì vậy?” Tô Mục rất là tò mò. “Chẳng phải mở ra xem là biết ngay sao?” “Bây giờ liền mở ra ư?” “Tùy ngươi.” “Thôi được... Ta vẫn mang về rồi xem vậy.” “Tùy ngươi.” “Ngươi nói chuyện gì khác đi.” “Ngươi muốn nghe chút gì?” “Tùy ngươi.” “......” Cố Duy Nhất không lên tiếng. Người đàn ông này thật là hẹp hòi! Tô Mục cũng không nói chuyện, nhìn hộp giấy nhỏ trong tay, có chút mong chờ những vật phẩm bên trong. Đối với sự tồn tại như hắn, dù cho không mở hộp quà cũng có thể biết được vật trong đó, nhưng... hắn muốn giữ lại phần chờ mong và niềm vui này.
“Lễ vật của ngươi, ta lần sau sẽ bù đắp cho ngươi.” Tô Mục khẽ nhếch môi nói. Ánh hoàng hôn còn sót lại chiếu lên gương mặt hắn, thời gian dường như ngưng đọng.
Nhiều năm sau, một màn này vẫn sẽ tỏa sáng rực rỡ trong ký ức. “Được...” Cố Duy Nhất thu hồi ánh mắt, giọng nàng rất nhẹ nhàng. “Vậy thì, chúng ta trở về thôi.” Tô Mục kéo tay Cố Duy Nhất. Tuyệt đối không phải cố ý muốn chiếm tiện nghi. Mà là hắn có thể vận dụng không gian đại đạo, đây là một phương pháp bảo hộ. Mặc dù giữa hai chuyện này cũng chẳng có mối liên hệ tất yếu nào cả...
“Khụ khụ, chúng ta hay là đi dạo thêm chút nữa nhỉ?” “Đói bụng không?” “Hay là ăn cơm tối rồi về?” Tô Mục khẽ ho khan rồi nói. Đột nhiên có chút chột dạ. Tay vẫn còn nắm đấy thôi. “Nghe lời ngươi.” Cố Duy Nhất gật đầu nói. Nàng cũng không rụt tay về, dường như không hề bận tâm. Tại ánh chiều tà phía dưới, ánh sáng màu cam trải dài khắp nẻo đường ngõ hẻm. Tô Mục nắm tay Cố Duy Nhất, chậm rãi dạo bước. Đi rất chậm. Cũng không có nói chuyện. Dường như đang tận hưởng khoảnh khắc tươi đẹp ngắn ngủi này. Sau khi ăn tối tại một quán ăn bất kỳ, Tô Mục liền dẫn Cố Duy Nhất về tới nơi đóng quân của Vạn Kiếm Sơn. Một đám thiên kiêu nhìn thấy Tô Mục bất ngờ xuất hiện, không còn vẻ cảnh giác như trước, mà thay vào đó là sự sùng kính vô bờ bến.
“Tiểu sư thúc tổ, ngài đã về rồi ạ?” “Để cháu dẫn đường cho ngài, phong chủ đã sắp xếp chỗ ở tốt nhất cho ngài rồi, đi theo cháu!” “Tiểu sư thúc tổ, vẫn là để cháu dẫn ngài đi thôi!” “......” Trong sân, đám thiên kiêu tranh giành nhau nói. Tô Mục tâm trạng rất tốt, nhưng cũng không rõ vì sao mình lại vui đến thế... Bất quá đối với tiếng ồn ào tranh giành này, hắn không những không cảm thấy phiền, ngược lại còn nở một nụ cười mãn nguyện. Ngược lại là Cố Duy Nhất vô cùng chán ghét, tự mình rời đi, cũng không để ý Tô Mục. Dù sao có người dẫn đường cho nàng, nàng cũng không cần lo lắng.
Không bao lâu. Dưới sự dẫn đường của những đệ tử này, Tô Mục cũng vào ở một căn phòng được trang hoàng có phần xa hoa. Rõ ràng đây là chủ điện của nơi này. Đây là cố ý để dành cho hắn! Tô Mục biết được nguyên nhân, dù cho thân phận và địa vị của mình trong Vạn Kiếm Sơn quả thực rất cao, nên theo phép tắc lễ nghi... chủ điện đương nhiên sẽ được dành cho hắn. Thế nhưng hắn vẫn không thích chút nào, lại có chút thờ ơ với căn phòng ngủ xa hoa như vậy. Nếu có thể, hắn vẫn ưa thích m��t nơi thanh u hơn một chút.
Truyện dịch này được biên tập độc quyền và đăng tải duy nhất trên truyen.free, nghiêm cấm sao chép dưới mọi hình thức.