Chương 1964 : Chuyện làm lớn
Diệp Lưu Vân dẫn đám thợ mỏ kia trở về, liền trực tiếp giao cho lão Ngụy.
Mấy tên thị vệ Trần gia kia đều bị giam giữ.
Diệp Lưu Vân còn lục soát hồn tên đội trưởng thị vệ kia.
Lúc này hắn mới phát hiện, là một chấp sự phụ trách mạch khoáng của Trần gia cùng với tên đội trưởng này đã biển thủ công quỹ.
Mà tình huống này, ở Trần gia không chỉ một mạch khoáng này, các mạch khoáng khác cũng đều có hiện tượng biển thủ, chỉ là nặng nhẹ khác nhau mà thôi.
"Thì ra là thế! Ta còn tưởng thu nhập của thợ mỏ cũng không tệ chứ!"
Diệp Lưu Vân nghĩ nghĩ, cũng không gieo Nô Ấn cho tên đội trưởng kia.
Thật sự là địa vị của hắn ta ở Trần gia quá thấp.
Diệp Lưu Vân chỉ ném truyền âm phù cho hắn, giám sát hắn nói ra sự thật, hướng Trần gia cầu viện, tìm người có thể làm chủ đến đàm phán với Diệp Lưu Vân.
Đến địa bàn của người khác tùy tiện bắt người, vốn là hắn sai, Diệp Lưu Vân giam giữ hắn lại, cũng không có gì đáng trách.
Nhưng hắn không ngờ, Tổng quản ngoại môn của Trần gia là Trần Hữu Đạo, lại làm ngơ trước lời nói của Diệp Lưu Vân, căn bản không muốn đến đón người, còn bảo Diệp Lưu Vân trực tiếp thả người.
"Nếu không thì tự gánh chịu hậu quả!"
Hắn còn uy hiếp cả Diệp Lưu Vân.
Diệp Lưu Vân cười một tiếng, ngay tại chỗ liền trực tiếp chém một tên thị vệ.
Sau đó hắn liền phân phó thủ vệ lao tù: "Mỗi ngày giết một tên, cho đến khi b��n chúng mang tiền tới chuộc người thì thôi."
Nói xong, hắn liền trực tiếp rời khỏi lao tù.
Trần Chí Viễn cũng sững sờ, thấy Diệp Lưu Vân thực sự dám giết bọn họ, lập tức khóc lóc cầu xin Trần Hữu Đạo: "Đại tổng quản, tiểu tử này không ăn cứng nha! Vừa mới trực tiếp giết một người của chúng ta, còn nói mỗi ngày giết một người, cho đến khi ngài mang tiền tới chuộc người thì thôi! Ngài mau tới cứu chúng ta đi!"
"Hắn làm phản rồi! Ngươi chờ đó, ta dẫn người đi trừng trị hắn!"
Trần Hữu Đạo cũng giận tím mặt, một đoàn trưởng dong binh mà thôi, lại dám khiêu chiến với Trần gia bọn họ, giết người của Trần gia bọn họ!
Hắn lập tức dẫn theo một nhóm đệ tử ngoại môn và trưởng lão Trần gia, tổng cộng gần một trăm người, khí thế hung hăng đến tìm Diệp Lưu Vân tính sổ.
Bọn họ còn chưa kịp tiếp cận trú địa của Tử Vong quân đoàn, trinh sát đã phát hiện bọn họ, hướng Diệp Lưu Vân bẩm báo.
"Ồ hô, cũng có tính khí đấy! Đã tự dâng đến cửa rồi, vậy chúng ta liền nhận lấy!"
Diệp Lưu Vân cười cười, bảo Diệp Thiên Đao dẫn Lôi Minh, Long Nữ và người của Tiêm Đao đoàn đi nghênh địch.
"Không sợ làm lớn chuyện.
Bắt được càng nhiều càng tốt.
Chúng ta có thể thu tiền chuộc!"
Diệp Lưu Vân nói với bọn họ.
Còn cho mượn Ngưu Sư và Ma Lang hai con ma thú, dùng để đối phó với cường giả trong số bọn họ.
Trong số những người này, có một trưởng lão Ngũ Trọng hậu kỳ, Diệp Lưu Vân sợ Diệp Thiên Đao bọn họ tổn thất quá lớn.
Kết quả Diệp Thiên Đao còn không dùng ma thú, chỉ dùng đao ý và lực lượng không gian, đã hạ gục trưởng lão kia.
Cuối cùng bọn người Diệp Thiên Đao chỉ sơ suất giết chết năm người, những người còn lại đều bị đánh bị thương hoặc bị bắt sống.
Diệp Lưu Vân tịch thu nhẫn trữ vật và các loại vật phẩm khác của bọn h���, chỉ để lại truyền âm phù cho họ, ngay cả mặt cũng không gặp, liền đem bọn họ giam giữ trong lao tù.
Nhưng thủ vệ lao tù, lại mỗi ngày đi giết một người, còn để bọn họ tự mình bầu chọn.
Nếu như bọn họ không chọn, vậy hắn liền tùy tiện bắt ra một người giết chết.
Còn lôi ra một số người Trần gia dám chửi rủa bọn họ, quất cho một trận, lấy bọn họ luyện tập kỹ thuật roi hình.
Như vậy đều không cần Diệp Lưu Vân nói chuyện.
Bọn người Trần Hữu Đạo liền liều mạng hướng gia tộc cầu viện.
Nhưng lời nói của bọn họ tự nhiên là có phần sai lệch, vu khống Diệp Lưu Vân lung tung.
Tin tức cầu cứu truyền đến chỗ quản sự nội môn Trần gia.
Bởi vì sự kiện lần này đệ tử Trần gia bị bắt khá nhiều, lại còn có tổng quản ngoại môn, cho nên hắn cũng không dám giấu giếm, trực tiếp hướng Đại quản gia Trần gia là Trần Hạ bẩm báo.
"Ngươi an bài một chút, chuẩn bị đi với ta chuộc người đi!"
Trần Hạ nghe xong liền nói.
"Chuộc người?
Rõ ràng là bọn chúng vô lý ngăn cản chúng ta bắt khoáng công, còn giết người của chúng ta, bắt người của chúng ta, chúng ta lại phải đi chuộc người?"
Tên quản sự kia không hiểu hỏi.
Trần Hạ lại hừ lạnh một tiếng: "Hừ! Mấy cái thứ ngoại môn kia, cái đức hạnh gì ngươi trong lòng không biết sao?
Nếu như bọn họ có lý, một dong binh đoàn liền dám động vào bọn họ?"
Tên quản sự kia cũng thừa nhận, nhưng vẫn nói: "Nhưng liên quan đến vấn đề thể diện của Trần gia chúng ta..."
Trần Hạ lại khinh thường nói: "Thể diện đáng giá mấy đồng tiền?
Ngươi không biết Tử Vong dong binh đoàn đã độc quyền nhân khẩu cấp thấp ở chiến trường biên giới sao?
Ngươi có thể bảo đảm Trần gia sau này không tìm bọn họ đòi người sao?
Chúng ta là làm ăn.
Vấn đề có thể dùng tiền giải quyết, liền đừng động vũ lực.
Bọn h��� đều là một số dân liều mạng liếm máu trên lưỡi đao, dồn đến đường cùng sẽ đâm ngươi một đao.
Cho dù ngươi có thể tiêu diệt bọn họ, nhưng tổn thất cũng khó tránh khỏi, vậy cần gì chứ?
Huống chi bọn họ không trực tiếp giết sạch người, chính là nói rõ có thể thương lượng mà! Phàm là động não nhiều một chút đi, đừng có giống cái đám ngu ngốc ngoại môn kia, cho rằng bảng hiệu Trần gia liền có thể trấn trụ tất cả mọi người!"
"Phải, phải!"
Tên quản sự kia liên tục đáp ứng, ra ngoài chuẩn bị phi thuyền và mấy tên hộ vệ tùy thân cho Trần Hạ.
Trần Hạ hài lòng gật đầu, cùng hắn leo lên phi thuyền, chạy vội đến Tử Vong Chi Thành nơi Diệp Lưu Vân đang ở.
Trần Hạ cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện.
Chỉ dựa vào địa vị của hắn ở Trần gia, nếu như xảy ra chuyện rồi, Trần gia khẳng định sẽ đi tính sổ với Diệp Lưu Vân.
Trinh sát sớm phát hiện chữ Trần trên phi thuyền, bẩm báo cho Diệp Lưu Vân.
Diệp Lưu Vân nghe thấy là một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ, lập tức để lão Ngụy mở cửa thành nghênh đón, mời Trần Hạ vào đại điện của hắn.
Lão Ngụy cũng thông qua truyền âm phù, nói cho Diệp Lưu Vân người tới là Trần Hạ.
Diệp Lưu Vân cũng để phân thân khoác áo choàng ẩn thân chờ ở một bên.
Đại tổng quản Trần gia ở khu vực biên giới, địa vị này ngược lại đáng giá để hắn động thủ rồi.
"Diệp thống lĩnh!"
"Trần tổng quản!"
Hai người đều mặt tươi cười đón người, giống như bằng hữu lâu ngày không gặp.
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Diệp Lưu Vân liền kể lại sự tình đã xảy ra cho Trần Hạ, còn lập tức cho người dẫn Trần Hữu Đạo và Trần Chí Viễn lên.
Trong ba ngày này, bọn họ đã bị Diệp Lưu Vân ly gián mà sinh ra hiềm khích.
Bởi vì Diệp Lưu Vân mỗi lần đều để bọn họ chọn ra một người để giết.
Mà bọn người Trần Hữu Đạo, tự nhiên chọn thị vệ, sẽ không chọn đệ tử ngoại môn.
Mà lại nhân số của bọn họ chiếm ưu thế, cho nên ba người bị chém đầu, đều là thị vệ dưới trướng Trần Chí Viễn.
Cho nên Trần Chí Viễn cũng hận Trần Hữu Đạo thấu xương.
Nếu không phải Trần Hữu Đạo chọc tới Diệp Lưu Vân, các thị vệ căn bản sẽ không chết!
Trần Hữu Đạo vừa vào, thấy đại tổng quản nhà mình là Trần Hạ ở đó, tưởng là đến để chống lưng cho hắn, lập tức cáo trạng.
Nói Diệp Lưu Vân ngăn cản bọn họ bắt giữ khoáng công bỏ trốn, giam cầm thị vệ, còn ngược đãi bọn họ.
Trần Hạ nghe xong, hỏi Trần Chí Viễn: "Ta cho ngươi một cơ hội sống sót, nói thật với ta, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra!"
Trần Hữu Đạo cũng không ngờ, Trần Chí Viễn dám phản bội hắn, còn ở một bên hùa theo nói: "Đúng vậy, Chí Viễn ngươi nói, Diệp Lưu Vân này có phải là ngược đãi chúng ta không?
Còn giết không ít người của chúng ta sao?"