Chương 4582 : Giận không kềm được
Dực Long chỉ là phóng thích khí tức uy áp đối với Hỏa Hồ, trực tiếp trấn nhiếp Hỏa Hồ nằm trên đất, không dám lộn xộn. Nó cũng lười xuất thủ với Hỏa Hồ, mà vừa đến đã duỗi móng vuốt, chộp lấy thi thể Lôi Hỏa Tích.
Móng vuốt lớn kia trong mắt Diệp Lưu Vân, giống như một tòa núi lớn bao phủ tới. Diệp Lưu Vân sao có thể để nó cướp đoạt con mồi của mình, lập tức phát động công kích thần hồn, gieo Nô Ấn cho con Dực Long kia.
Dực Long nói thế nào cũng là một chi của Long tộc, lực lượng huyết mạch hẳn cũng không yếu. Hắn bắt sống nó rồi nuôi dưỡng, thỉnh thoảng còn có thể để nó cống hiến một ít tinh huyết.
Sau khi khống chế Dực Long, hắn trực tiếp thu Lôi Hỏa Tích và Dực Long vào động thiên thế giới, giao Dực Long cho Lâm Lạc Ỷ xử lý. Còn hắn thì mang theo Hỏa Hồ mau chóng đi trở về. Dực Long là hung thú quần cư, hắn lo lắng bị những con Dực Long khác phát hiện.
Quả nhiên sau khi chúng chạy một đoạn, phía sau liền có mấy con Dực Long thể hình lớn hơn phát ra tiếng cuồng hống chấn thiên, bay về phía này.
Diệp Lưu Vân thấy vậy, lập tức thu Hỏa Hồ vào động thiên thế giới, chính mình chạy trở về. Mục tiêu của Hỏa Hồ quá lớn, rất dễ dàng bị Dực Long phát hiện.
Mà Diệp Lưu Vân trong mắt hoang thú Chiết Tây, cũng chỉ có kích cỡ tương đương con kiến, sẽ không gây nên sự chú ý của chúng.
Quả nhiên, Dực Long tìm kiếm tới, cũng không biết có phát hiện ra hắn hay không, dù sao cũng không để ý, liền tiếp tục tìm kiếm về phía trước.
Diệp Lưu Vân trong lòng thở phào một hơi.
"Thật hiểm, lần này ngược lại là không uổng công mạo hiểm, không chỉ giết một con Lôi Hỏa Tích, còn bắt được một con Dực Long."
Nhưng hắn cũng không dám thả Hỏa Hồ ra nữa, mà là chính mình đi đường, để tránh những con Dực Long kia quay đầu lại.
Đối phó loại vật khổng lồ này, hắn trừ dùng công kích thần hồn, không có biện pháp nào khác.
Bỗng nhiên, hắn phát hiện Nô Ấn của mấy con hoang thú trong thức hải đột nhiên biến mất rồi, mà lại còn không chỉ là hoang thú, Nô Ấn của mấy yêu nữ cũng biến mất rồi.
"A!"
Diệp Lưu Vân kinh hô một tiếng, lúc này mới nhớ tới, những con Dực Long kia là đi tìm kiếm về phía sào huyệt của hắn.
"Đám Dực Long này lại muốn làm bị thương người bên cạnh ta, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
Diệp Lưu Vân giận không kềm được, hết tốc lực vội vã chạy trở về.
Lúc này, hắn mới nghe thấy mấy tiếng thú gầm truyền tới, nhưng sau đó thì không còn tiếng động nữa, một mảnh yên tĩnh.
"Thiên Đao, đã xảy ra tình huống gì?"
Hắn lập tức thông qua Nô Ấn liên hệ Diệp Thiên Đao hỏi thăm tình huống.
Loại thời điểm này, cũng chỉ có Diệp Thiên Đao và mấy nữ nhân khác còn có thể bình tĩnh lại, ước chừng những nữ nhân khác đều đã bị dọa sợ hãi.
"Dực Long đột kích, chết mấy con hoang thú và yêu nữ, hiện tại Dực Long đều bị khống chế rồi, đã an toàn rồi!"
Diệp Thiên Đao đơn giản hồi đáp mấy câu, liền giải thích rõ ràng sự tình.
"Yêu nữ sao lại chết? Sương Ngọc không đưa ra dự đoán sao?"
Diệp Lưu Vân vẫn đang kỳ quái. Chết mấy con hoang thú hắn cũng không để ý, nhưng có Ninh Sương Ngọc ở đây, có thể dự đoán nguy hiểm, yêu nữ sao lại chết?
"Chẳng lẽ năng lực dự đoán của Ninh Sương Ngọc, ở Hoang Cổ thế giới đã mất hiệu lực rồi?" Hắn vẫn đang trong lòng phỏng đoán.
"Ninh tỷ đã đưa ra dự đoán rồi, thế nhưng là các nàng không nghe!" Diệp Thiên Đao bình tĩnh hồi đáp.
Diệp Lưu Vân nghe vậy cũng không hỏi nữa, dù sao bọn họ hiện tại đã an toàn rồi, hết thảy đợi hắn trở về sau rồi nói.
Đợi hắn trở về sau, phát hiện Thanh Lân Hổ, Linh Miêu và các hoang thú khác đều nằm ở một bên khôi phục thương thế, trên người đều có những vết thương nứt toác rất lớn.
Mấy con Dực Long to lớn nằm ở xa xa. Dùng mắt dò xét đám nhân loại này.
Bên ngoài cửa sơn động sào huyệt của bọn họ, thi thể của Man Hùng, Liệp Khuyển và mấy con hoang thú khác đều đã bị xé nứt.
Mấy yêu nữ vẫn đang khắp nơi thu thập xác nát của mấy yêu nữ đã mất mạng kia.
"Chuyện gì vậy? Nói cho ta biết đơn giản một chút!"
Diệp Lưu Vân lập tức mở miệng hỏi. Nếu có thể, hắn vẫn có thể dùng thời gian đảo lưu cứu sống mấy yêu nữ kia.
Bọn người Lương Tuyết đang muốn mở miệng, mấy yêu nữ chủ động đi tới giải thích với Diệp Lưu Vân:
"Những con Dực Long này đột nhiên đến tập kích chúng ta. Ninh tỷ tỷ đã cảnh cáo chúng ta có nguy hiểm tới gần rồi, chúng ta vốn dĩ đều đã trốn vào trong sơn động.
Thế nhưng là có mấy tỷ muội đột nhiên xông ra ngoài, các nàng vội vàng lập công, muốn dùng lực lượng thần hồn bắt lấy những con Dực Long kia.
Không ngờ những con Dực Long kia quá mạnh, mà lại là mấy con cùng một chỗ xông xuống, các nàng trực tiếp bị cánh chim của Dực Long quạt nổ tung thân thể.
Nhưng chủ nhân, ngài đừng dùng thời gian đảo lưu, các nàng đều rất nguyện ý làm âm hồn khôi lỗi tiếp tục vì ngài cống hiến sức lực!"
Diệp Lưu Vân nghe vậy cũng trực tiếp nhíu mày.
"Các ngươi đây là chính mình muốn chết sao?"
Hắn cảm thấy những yêu nữ này có hiềm nghi muốn chết. Nhục thân của yêu nữ vốn dĩ chính là kém cỏi nhất, lại muốn chọi cứng cú lao xuống của Dực Long, đó không phải là muốn chết thì là gì.
Mấy yêu nữ còn lại nhìn thấy sắc mặt Diệp Lưu Vân băng lãnh, lập tức quỳ xuống, nhận lỗi với Diệp Lưu Vân.
Lúc này, Lương Tuyết cũng truyền âm cho Diệp Lưu Vân:
"Lưu Vân, những yêu nữ thú nữ này kỳ thật gần đây tâm trạng đều không quá ổn định, cảm thấy không giúp được gì cho ngươi, còn kéo chân sau của ngươi.
Cho nên ta xem ra các nàng cũng là cố ý đi mạo hiểm chịu chết. Loại sự tình này, ngươi cũng không thể trách các nàng, các nàng cũng chỉ là nóng vội mà thôi.
Nếu như ngươi quá trách các nàng, ngược lại sẽ đưa đến hiệu quả ngược. Vẫn là chậm rãi giáo dục đi!"
Diệp Lưu Vân nghe vậy, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là để các nàng tiếp tục dọn dẹp một chút.
Còn hắn thì đi một lần nữa gieo Nô Ấn cho những con Dực Long kia, sau đó đều giao cho Lâm Lạc Ỷ xử lý. Mục đích nuôi nhốt chúng, cũng chủ yếu là lấy tinh huyết.
"Không cần tiếc rẻ, những con Dực Long này tội có đáng chịu, giết sáu yêu nữ của ta, chịu một chút tội liền xem như chuộc tội rồi!"
Diệp Lưu Vân còn nói một tiếng với Lâm Lạc Ỷ, để tránh nàng đối với những con Dực Long này quá khách khí.
Sau đó hắn lại đi nhìn nhìn những con hoang thú còn lại như Thanh Lân Hổ. Bọn chúng đều đã phục dụng sinh mệnh tuyền thủy, thương thế đều đang khôi phục, không có gì đáng ngại.
Nhưng Man Hùng và các hoang thú khác lại đều chết hẳn rồi, căn bản đến cứu viện cũng không kịp. Chúng đều là do một cú lao xuống xung kích của Dực Long gây ra.
Có thể thấy những hoang thú này, chênh lệch giữa chúng và Dực Long vẫn tương đối lớn. Nếu không phải bọn người Lương Tuyết sau đó xông ra ngoài dùng công kích thần hồn hàng phục những con Dực Long kia, những hoang thú này đều sẽ bị giết sạch.
Sau khi xử lý xong chiến trường, Diệp Lưu Vân lại tìm tới Gia Cát Phi Vũ, dùng Bách Luyện Hồn Phiên thu về thần hồn của mấy yêu nữ kia.
Diệp Lưu Vân vừa hỏi, quả nhiên mấy yêu nữ này có tâm tư tìm chết. Các nàng đều muốn biến thành khôi lỗi, có thể giúp được Diệp Lưu Vân nhiều hơn.
Mà lại các nàng cũng không cảm thấy trạng thái âm hồn có gì không tốt. Dù sao dù cho các nàng là âm hồn, cũng là ở bên cạnh Diệp Lưu Vân hoặc là Minh giới.
Cho nên các nàng cũng không phải sợ hãi tử vong như vậy.
Diệp Lưu Vân đối với điều này cũng cảm thấy sâu sắc bất đắc dĩ, chỉ có thể để Gia Cát Phi Vũ trước đi bồi dưỡng một phen, đợi đủ cường đại sau đó lại đưa trở về chế tạo khôi lỗi.
Sau đó hắn lại phóng một mồi lửa, đốt sạch huyết khí ở đây, để tránh lại dẫn tới những hoang thú khác.
Sau đó Diệp Lưu Vân lại nhìn thấy mấy con Dực Long đang tuần tra ở không trung phụ cận. Chỉ là chúng không rơi xuống, cũng không đi khiêu khích bọn họ.
Hắn không biết số lượng đám Dực Long này có bao nhiêu. Số lượng ít còn có thể, nếu số lượng nhiều lần sau cùng một chỗ tới, hắn cũng gánh không được.
Bên Diệp Thiên Phệ mang theo yêu thú ngược lại là mười phần thuận lợi. Các yêu thú đều không hiển hóa bản thể, cũng không chiêu dụ được hoang thú cường đại nào, vẫn tại rèn luyện cùng một ít tiểu hoang thú, thích ứng hoàn cảnh.