Chương 464 : Lão Sào Huyết Thủ
Thấy không còn ai lên lôi đài, Cửu công chúa lại bắt đầu màn biểu diễn của nàng.
Lần này, dù nàng lạnh lùng chế giễu hay trực tiếp điểm danh cổ vũ, cũng không còn ai dám ra chiến.
"Từng người từng người đều là kẻ nhát gan, đều sợ chết đến vậy!"
Cửu công chúa cuối cùng cũng đành bất đắc dĩ ngồi xuống. Nàng đã kêu mệt rồi, cũng không còn ai dám lên lôi đài.
Diệp Lưu Vân thấy vậy, cũng biết mình không thể tiếp tục diễn nữa. Chỉ là hắn có chút thất vọng. Thiên tài chân chính bên trong Vương Thành chắc chắn vẫn chưa xuất hiện.
Những người này, ngay cả người có huyết mạch mạnh hơn một chút cũng không có. Chỉ cần cảm nhận huyết mạch chi lực của bọn họ, Diệp Lưu Vân đã phán đoán ra rằng, bọn họ căn bản không phải một nhóm mạnh nhất. Nhưng vì những người kia không xuất hiện, hắn cũng không thể từng người từng người đánh tới cửa.
Cuối cùng, hắn cũng chỉ đành đi xuống lôi đài, dẫn theo mọi người trực tiếp ra khỏi Vương Thành.
Đoạn đường ra khỏi thành mọi sự thuận lợi, không ai dám ngăn cản Diệp Lưu Vân. Nhất là Cấm quân Vương Thành.
Hùng Vũ Lực đã hạ nghiêm lệnh, bất luận kẻ nào cũng không nên đi ngăn cản Diệp Lưu Vân.
Diệp Lưu Vân vốn dĩ là đến để gây rối, nếu như đi chọc tới hắn, chỉ bằng lá gan và thực lực của hắn, không chừng có thể chọc thủng một cái lỗ trên trời.
Vương Thất cũng phái một lão giả Thiên Cương thất trọng ra ngoài, thương lư���ng với Diệp Lưu Vân, xem có thể hay không giữ công chúa lại.
Nhưng công chúa nắm chặt cánh tay Diệp Lưu Vân không buông, sống chết muốn đi theo Diệp Lưu Vân, lão giả kia cũng không có cách nào, sau đó cũng chỉ đành hậm hực trở về Vương Thất, cũng không dám ngăn cản Diệp Lưu Vân.
Sau khi Diệp Lưu Vân ra khỏi Vương Thành, đầu tiên là phóng phi thuyền, bay một đoạn đường. Sau khi phát hiện quả thật không có ai theo dõi, liền thu mọi người vào nhẫn trữ vật, rồi thu phi thuyền lại, trực tiếp ẩn vào hư không, thay đổi phương hướng, chạy đi về phía lão sào của Huyết Thủ.
Lão sào của Huyết Thủ tọa lạc trong một mảnh sơn mạch ở phía đông Vương Thành, được thiết kế vô cùng bí mật, bên ngoài còn có mấy con hung thú Thiên Cương ngũ trọng trông coi.
Diệp Lưu Vân trực tiếp vượt qua những hung thú này, miễn cho đả thảo kinh xà, trực tiếp hiện thân ở lối vào lão sào của bọn chúng.
Nơi đây là một sơn đ��ng, cửa động có hung thú thủ hộ, bên trong động có một cánh cửa đá.
Diệp Lưu Vân đập lệnh bài của Không Trảm vào một lỗ khảm trên cửa đá, cửa đá ầm ầm mở ra. Hắn cũng không ẩn vào hư không, mà trực tiếp đi vào.
Phía trước là một đoạn đường bậc đá u ám. Kim Đồng của Diệp Lưu Vân thấy rất rõ ràng, có một sát thủ, nín hơi ẩn nấp trong bóng tối. Hơn nữa trên người còn mang theo bảo vật phòng ngừa thần thức thăm dò. Nếu không phải Kim Đồng của hắn, căn bản không phát hiện được hắn.
Diệp Lưu Vân giả vờ không nhìn thấy, lúc sắp đi vào, bỗng nhiên phát động công kích, dùng không gian sai vị, trực tiếp chém đứt ngang lưng sát thủ kia.
Ngay sau đó hắn bắt đầu gia tốc, trực tiếp vượt qua đoạn đường bậc đá này.
Cuối bậc đá là một đại sảnh rộng lớn, tầm mắt của Diệp Lưu Vân cũng theo đó mà thông suốt. Tình hình toàn bộ đại sảnh, Diệp Lưu Vân đã có được thông tin từ trong não hải của Phong Nhận.
Cho nên hắn chạy thẳng tới vị trí trung tâm của nơi này. Tổ chức Huyết Thủ đều gọi thủ lĩnh Huyết Thủ là Tông chủ, vị Tông chủ này mỗi ngày đều đeo mặt nạ, ngay cả khi ngủ cũng không tháo xuống, cho nên bọn họ cũng không ai từng thấy chân diện mục của hắn.
Trên đường chỉ cần gặp được người, Diệp Lưu Vân liền trực tiếp dùng thần hồn công kích để đánh giết. Động tác của hắn tuy không lớn, nhưng nơi này dù sao cũng là nơi bồi dưỡng sát thủ, những sát thủ này đều giỏi về ẩn nấp và tránh né.
Vì vậy công kích của hắn vẫn gây nên sự cảnh giác của một đám sát thủ, bọn chúng nhao nhao đi ra xem xét, rồi liền liều mình không màng sống chết xông đến giết Diệp Lưu Vân.
Dù cho Diệp Lưu Vân đã thả thần hồn lĩnh vực ra, vẫn có sát thủ thông qua đủ mọi loại thủ đoạn tới gần hắn, bức bách hắn không thể không đồng thời dùng đao để chiến đấu.
Diệp Lưu Vân cũng coi là đã mở rộng tầm mắt. Những sát thủ này, có kẻ có thể độn địa, có kẻ có thể ẩn vào hư không, có kẻ có thể ẩn vào trong nước. Thủ đoạn xuất hiện không ngừng.
Nếu không phải thần thức hắn cường đại, lại có Kim Đồng, có chút sát thủ quả thật là khó lòng phòng bị hết.
Những sát thủ này, trước mặt Diệp Lưu Vân, hoàn toàn mất đi ưu thế. Điều trọng yếu nhất của sát thủ chính là ẩn nấp, đánh lén. Dựa vào thực lực, bọn chúng căn bản không phải đối thủ của Diệp Lưu Vân. Cho nên dưới tay Diệp Lưu Vân, bọn chúng hoàn toàn bị nghiền ép, bị Diệp Lưu Vân mỗi chiêu một người, toàn bộ tiêu diệt.
"Là ai, lại dám giết đến tổng bộ Huyết Thủ của chúng ta?" Một giọng nam trầm hùng vang lên, chấn động đến mức toàn bộ đại sảnh đều vù vù vang động.
Sau khi nghe thấy âm thanh này, tất cả sát thủ, lập tức tất cả đều lui về, không còn xông về phía Diệp Lưu Vân n���a.
Diệp Lưu Vân theo tiếng mà nhìn lại, chỉ thấy một trung niên nhân, đeo một mặt nạ quỷ, bên cạnh hắn còn đứng một người trẻ tuổi có vóc dáng hơi thấp, hai mắt đỏ tươi, đúng là còn lộ ra hai cái răng nanh, trông có vẻ không giống nhân loại.
Trong thức hải của Phong Nhận, có ấn tượng về hai người này. Một người chính là Tông chủ Huyết Thủ, Huyết Vô Ngân, người còn lại chính là sát thủ đứng đầu Huyết Thủ, Huyết Ảnh.
"Diệp Lưu Vân, đến đáp lễ các ngươi một chút!" Diệp Lưu Vân nhìn về phía hai người này, bình tĩnh nói.
Trong ấn tượng của Phong Nhận, Huyết Vô Ngân là cảnh giới Thiên Cương thất trọng, Huyết Ảnh là Thiên Cương tứ trọng. Đây còn là trong trường hợp bọn họ không ẩn giấu thực lực. Nhất là Huyết Vô Ngân, rất khó nói hắn sẽ không ẩn giấu thực lực.
Cho nên Diệp Lưu Vân hiện tại cũng dốc toàn bộ tinh thần lưu ý đến động thái của hai người bọn họ.
Huyết Vô Ngân nghe lời này liền nhíu mày. "Nói như vậy, Phong Nhận và Không Trảm đều thất bại rồi?"
Diệp Lưu Vân lập tức ném lệnh bài của hai người bọn họ xuống đất. Hắn không nói gì, nhưng đã biểu lộ rõ ràng rằng hai người này đều đã bị hắn giết rồi.
"Thật bản lãnh! Ngươi có hứng thú gia nhập Huyết Thủ của chúng ta không? Đối với ngươi có thể đặc biệt chiếu cố, ngươi có thể không cần thoát ly Thiết Ưng Giáo." Huyết Vô Ngân bỗng nhiên chiêu mộ Diệp Lưu Vân.
Hồi phúc của Diệp Lưu Vân cũng rất đơn giản: "Ta là đến để tiêu diệt Huyết Thủ các ngươi! Người muốn giết ta, đều phải trả giá."
Huyết Ảnh nghe lời này, duỗi ra cái lưỡi đỏ tươi, liếm liếm răng nanh, nhưng không nhúc nhích.
Huyết Vô Ngân lắc đầu, thở dài nói: "Kia thật là quá đáng tiếc rồi!"
Nhưng ngay sau đó hắn lại nói: "Ngươi xem thế này thì sao? Ngươi cùng Huyết Ảnh đánh một trận, nếu như ngươi có thể thắng Huyết Ảnh, đừng giết hắn. Huyết Thủ của chúng ta lập tức công khai thề, sau này không còn nhận đơn đặt hàng của ngươi nữa, đồng thời bồi thường cho ngươi năm mươi ức Linh Thạch, cộng thêm ba món Tôn Khí. Nếu như ngươi thua, chính là một con đường chết. Bằng hữu bên cạnh ngươi, ta đều sẽ không làm tổn thương bọn họ, tất cả đều thả đi. Thế nào? Sinh ý này ngươi không lỗ chứ?"
"Ngươi đây là an bài cho mình một đường lui sao?" Diệp Lưu Vân đương nhiên biết hắn không bị thiệt. Hắn chỉ là hiếu kì, vì sao Huyết Vô Ngân này lại làm như vậy mà thôi.
Huyết Vô Ngân đầu tiên là lắc đầu, ngay sau đó lại gật đầu nói: "Ngươi cũng có thể lý giải như vậy. Trên thực tế, ta chỉ là tương đối hiện thực mà thôi. Ta không biết nội tình của ngươi, ngươi cũng không biết của ta. Cho nên chúng ta một trận chiến, thắng thua khó nói. Ta cũng không muốn cùng ngươi liều một trận ngươi chết ta sống."
Huyết Vô Ngân tiếp tục cười nói: "Giữa chúng ta cũng không có thù oán. Làm nghề của chúng ta, cũng chỉ là thu tiền làm việc mà thôi. Ngươi cũng không cần thiết phải chém tận giết tuyệt chúng ta. Điều ngươi lo lắng, không gì khác hơn là chúng ta tiếp tục truy sát ngươi mà thôi. Hiện tại ta đã đồng ý không còn truy sát ngươi nữa, ngươi cũng không có lý do liều mạng cùng chúng ta rồi. Không phải sao?"
Diệp Lưu Vân cũng gật đầu: "Được, ta đồng ý ngươi rồi. Ngươi để hắn đến chiến đi!"
Huyết Vô Ngân cũng nhìn Huyết Ảnh. "Đi thôi!"
Huyết Ảnh gật đầu một cái, lập tức đi về phía Diệp Lưu Vân. Vừa đi, vừa phóng thích ra huyết mạch lực lượng của bản thân.
"Xem ra điểm mạnh của Huyết Ảnh này, chính là huyết mạch lực lượng của bản thân hắn."
Diệp Lưu Vân cảm nhận được huyết mạch lực lượng của Huyết Ảnh, lập tức cũng phóng thích ra huyết mạch lực lượng của mình. Chỉ là, huyết mạch lực lượng của hắn, luôn luôn giữ ở mức thấp hơn Huyết Ảnh một chút mà thôi.
Hắn tuy rằng đồng ý giao dịch của Huyết Vô Ngân, nhưng ai biết hắn nói lời có tính hay không. Cho nên hắn nhất thời, không muốn đem lá bài tẩy của mình đều bộc lộ ra, có thể ẩn giấu, hắn hết sức ẩn giấu. Giấu càng nhiều, phần thắng của hắn càng lớn.