Chương 2008 : Phi Long Tham Vân Thủ
Chỉ tiếc, bên trong ma bảo không tìm thấy một chút dấu vết nào, chẳng có phát hiện gì. Một phen náo loạn, cuối cùng vẫn tay không. Bên ngoài ma bảo, mấy đôi mắt đã dán chặt vào nó, hơn nữa, ngụy trang vô cùng hoàn hảo. Không ai khác, chính là đám Tư Không Trích Tinh. Người ta có câu, đã là đạo tặc, ắt phải là cao thủ ẩn nấp tung tích.
Mỗi người đều có biện pháp riêng.
Như Tư Không Trích Tinh lúc này, chẳng biết từ khi nào đã biến thành một tảng đá vô danh bên cạnh ma bảo. Nhìn từ ngoài vào, đó chính là một khối đá lớn, không khác gì những tảng đá xung quanh, đến cả một tia khí tức cũng không tỏa ra.
Đây là một môn thần thông của hắn.
Mệnh khiếu —— Dịch Hình!
Có thể trong nháy mắt thay đổi hình dạng, thậm chí là dáng vẻ thân thể, muốn hóa thành vật gì cũng được. Thoạt nhìn giống như biến hóa thần thông, hơn nữa, biến thành đồ vật không chỉ giống mà còn phải thật. Không có đồng thuật đặc thù hoặc thần thông khác, hầu như không thể nhận ra.
Đám ma binh kia, dù có đến gần cũng đừng hòng tìm ra hắn, nhìn thấu tung tích của hắn. Trừ phi vô duyên vô cớ tấn công tảng đá hắn biến thành, bằng không sẽ không có khả năng bại lộ.
Giờ khắc này, Tư Không Trích Tinh nhìn cảnh náo loạn bên trong ma bảo, trong lòng đã bắt đầu suy tính.
"Đạo Soái ra tay quả nhiên nhanh chóng, vẫn không sửa được cái phong cách rối rắm kia. Đến nước này rồi mà còn muốn để lại thư, cũng tốt, cứ để hắn mở màn. Chí Tôn Ma Giới, tuyệt đối không dễ trộm như vậy. Ở trong tay Ma quân Sauron, lại càng phiền phức."
Tư Không Trích Tinh thầm nghĩ.
Chí Tôn Ma Giới là gì? Theo suy đoán của bọn họ, rất có thể là Bản mệnh Ma bảo của Sauron. Với loại Ma bảo như vậy, chỉ cần có động tĩnh gì cũng sẽ kinh động ��ến Sauron, đeo trên tay hắn thì càng khó trộm.
Bản mệnh chí bảo là thứ khó trộm nhất, thậm chí, trộm được rồi cũng có thể bị bảo vật phản chế, chủ nhân bảo vật dễ dàng thu hồi lại. Trừ phi có biện pháp che đậy liên hệ đặc biệt giữa bảo vật và chủ nhân. Bằng không, rất khó đánh cắp.
Mà loại thủ đoạn che đậy này, Tư Không Trích Tinh hay Sở Lưu Hương đều có. Bằng không, cũng không dám xuất hiện ở đây, đến trộm Ma giới.
Phải biết, bọn họ đến Hắc Ám ma bảo là vì những Tử ma giới khác đã bị đánh cắp hết.
Hơn nữa, việc đánh cắp này diễn ra vô thanh vô tức, đến giờ Hắc Ám Ma Quân vẫn không hề hay biết, còn tưởng rằng không có vấn đề gì. Tất nhiên, thời gian không thể kéo dài, phải đánh cắp Chí Tôn Ma Giới trong thời gian ngắn nhất, có như vậy mới đạt được mục đích. Coi như đến lúc Sauron biết chuyện cũng vô dụng. Vì vậy, quá trình này phải nhanh chóng. Bốn người sau khi hoàn thành mục tiêu của mình đều chạy đến Hắc Ám ma bảo đầu tiên.
Sở Lưu Hương ra tay nhanh nhất, cũng rối rắm nhất, vẫn cứ mặc kệ để lại một tấm thiếp. Như vậy cũng tốt, có Sở Lưu Hương thu hút sự chú ý, bọn họ có thể đục nước béo cò, tùy thời hành động. Tỷ lệ thành công tăng lên rất nhiều.
"Chí Tôn Ma Giới, ta Tư Không Trích Tinh nhất định phải có được."
Tư Không Trích Tinh kiên định nói, trong lòng hạ quyết tâm.
"Khà khà, tối nay sẽ ra tay, Phi Long Tham Vân Thủ của ta đã không nhịn được rồi."
Trong một thân cây khô bên cạnh, lẩn khuất một bóng người, không ai khác chính là Lý Tam Tư.
"Đến lúc diệu thủ không không của ta triển khai tài năng rồi."
Trong hư không, một ánh mắt dán chặt vào ma bảo.
Hắn không chỉ muốn đánh cắp Chí Tôn Ma Giới, còn muốn trộm các loại bảo vật khác trong ma bảo. Chí Tôn Ma Giới là để nộp lên, còn những bảo vật khác là của riêng bọn họ. Lần này ra ngoài, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Chuyện này quả là phạm tội.
Không chỉ Không Không Nhi nghĩ vậy, Tư Không Trích Tinh cũng nghĩ như vậy.
Hiếm khi có cơ hội thi triển thần thông đắc ý, tự nhiên không thể bỏ qua. Ai mà không muốn làm một vố lớn, lần này phải làm giàu.
"Ồ, sao ta thấy sau lưng hơi lạnh?"
Trong ma bảo, Sauron đột nhiên rùng mình, sau lưng hơi lạnh, có cảm giác chẳng lành. Như thể bị thứ gì đó nhìn chằm chằm.
Trong thoáng chốc, trong mắt hắn lóe lên tia giận dữ: "Nhất định là tên tặc tử chết tiệt kia, dám nhòm ngó cấm kỵ của Bản quân, thật không biết sống chết." Hắn đã quyết định, lần này phải chuẩn bị cẩn thận, để tên tặc tử kia không có đường trốn. Dòm ngó Mị Cơ, chẳng phải là muốn nhuộm màu hắn sao?
Điểm này, dù thế nào cũng không thể nhẫn nhịn.
"Không được, tối nay phải bảo vệ Mị Cơ, dù thế nào cũng không thể để tên tặc tử kia thực hiện được."
Sauron đảo mắt, quả quyết hạ quyết tâm. Để phòng ngừa mũ đổi màu, coi trọng thế nào cũng không quá đáng, tuyệt đối không thể xem thường. Nếu mũ đổi màu, thà tìm miếng đậu hũ đâm đầu chết còn hơn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Bốn đôi mắt lặng lẽ nhìn kỹ ma bảo. Toàn bộ ma bảo đã giới nghiêm hoàn toàn, khắp nơi là ma binh tuần tra, mắt ai nấy đều trợn to, dù chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng gây chú ý, xung quanh ��ều là tiếng gió rít. Tấm thiếp của Sở Lưu Hương có sức ảnh hưởng rất lớn, nếu xảy ra bất ngờ gì, toàn bộ ma binh trong ma bảo này đều phải chết, hơn nữa là chết thảm nhất.
Không ai muốn kết cục như vậy.
Khi màn đêm buông xuống.
Bóng đêm bao phủ đại địa, trời không đẹp, mây đen che khuất, ánh trăng không thể xuyên thấu, chỉ có thể mơ hồ thấy một vài cảnh tượng. Ma bảo dưới màn đêm càng thêm âm u, khủng bố, ma khí vờn quanh.
"Xuất phát!"
"Bắt đầu hành động rồi."
"Đến lúc ta thi thố tài năng rồi."
Tứ đại Tặc vương ẩn nấp trong bóng tối hầu như đồng thời hành động. Tư Không Trích Tinh trực tiếp từ tảng đá biến thành một ma binh, trông giống hệt ma binh trong ma bảo. Sau đó, tự nhiên đi lại trong hư không, quỷ dị xuyên qua kết giới bảo vệ ma bảo, cứ thế đi vào. Rồi nhanh chóng tìm một ma binh lạc đàn, vô thanh vô tức xóa sổ rồi biến thành hắn, nghênh ngang xuất hiện trong ma bảo, bắt đầu đi lại xung quanh.
Không Không Nhi càng quỷ dị, trực tiếp ẩn nấp trong hư không, không biến ảo hình dạng, cứ thế vô thanh vô tức tiến vào ma bảo.
Những người khác, tự nhiên cũng không cần lo lắng.
Thủ đoạn của bọn họ, đâu phải ma bảo dễ dàng phòng bị được.
Muốn đi vào, thật không có nơi nào bọn họ không vào được.
Tất nhiên, đó là ở bên ngoài. Nếu là ở Đại Dịch, Thánh Vương cung, không có sự cho phép của họ, dám xông vào thì sẽ bị phát hiện ngay lập tức, thậm chí bị đánh chết. Thánh vương cung nắm giữ Quỳ Hoa cấm vệ, số lượng lên đến hàng trăm vạn, ai nấy đều có khứu giác nhạy bén. Một chút động tĩnh cũng đừng hòng qua mắt họ.
Giờ khắc này, trong ma bảo.
Trong tẩm cung của Ma Quân, có thể thấy Ma Quân và Mị Cơ vừa trải qua một trận đại chiến kịch liệt khác thường, không khí tràn ngập mùi thối rữa.
Lúc này, Sauron đang mặc quần áo và chiến giáp.
"Ma Quân, ngài nói Sở Lưu Hương kia tối nay thật sự sẽ đến sao? Sợ rằng nghe danh Ma Quân đã sợ mất mật, không dám đến."
Mị Cơ cũng quyến rũ khoác lên mình một tấm lụa mỏng, thân thể ẩn hiện, quả thật là mị lực tăng lên gấp bội, khiến người ta thấy mà khô miệng, tâm hỏa bùng cháy, toàn thân khô nóng, sinh ra đủ loại ảo tưởng.
"Hừ, Bản ma quân ước gì hắn đến, nếu không, sao có thể tiêu tan mối hận trong lòng Bản quân. Dám nhòm ngó Mị Cơ của ta, quả thực bắt nạt ma quá đáng."
Sauron cười lạnh nói.
Trong thần sắc không hề có chút đùa cợt nào.
"Hôm nay Bản ma quân sẽ ngồi ở đây, xem ai dám đến."
Sauron ngồi xuống trước bàn, kiên quyết nói.
Trong ma bảo có ma binh tuần tra, lại có kết giới bảo vệ, hắn không tin tên tặc tử kia có thể mò tới đây, dù có mò tới, có hắn ở đây, đừng hòng động đến một sợi tóc của Mị Cơ.
"Phi Long Tham Vân Thủ!"
Đúng lúc này, đột nhiên, trên không ma bảo truyền đến một giọng nói lơ lửng. Vô thanh vô tức, trên tầng mây, một cái long trảo vô hình từ trên trời giáng xuống, quỷ dị xuyên qua kết giới, đột nhiên xuất hiện trong tẩm cung, hướng về Sauron mà chụp xuống.
"Thứ gì?"
Sauron ngước mắt nhìn lên hư không, trên trán đột nhiên xuất hiện một con ma nhãn đen ngòm. Con ma nhãn này có thể nhìn thấy long trảo hư vô, vượt qua mọi trở ngại, với tốc độ khó tin xuất hiện trước mặt hắn, rồi quỷ dị rơi xuống người hắn. Ngay cả ngăn cản cũng không kịp.
"Gào gừ!"
Phi Long Tham Vân Thủ là một môn trộm cắp thần thông vô cùng quỷ dị. Quỷ dị là ở chỗ, khi thi triển, trong thời tiết có mây mù, nó sẽ vô thanh vô tức, như vân long giương trảo, linh dương móc sừng. Quỷ dị nhất là, Thám Vân Thủ một khi ra tay sẽ đánh cắp một món đồ trên người đối phương, bất kể là pháp bảo, chiến giáp, hay vật trên người, một sợi tóc, một ngón tay, một trái tim, hay một con mắt. Đều có thể.
Chỉ là, đánh cắp cái gì là tùy cơ, không ai biết sẽ đánh cắp được gì. Tất cả đều là ẩn số. Ngươi có thể đánh cắp một cọng lông, vì vậy, thần thông này hoàn toàn dựa vào ý trời. Trời cho ngươi phát tài thì ngươi có thể tìm được thứ tốt, trời không cho thì đừng hòng, tỷ lệ không sờ được gì cũng rất lớn.
Hơn nữa, mỗi ngày chỉ có thể thi triển một lần.
Đây là một môn thần thông vừa có thể công kích, vừa có thể đánh cắp.
Bất quá, Lý Tam Tư cũng không hoàn toàn ỷ lại vào môn thần thông này, nhưng lúc này, chỉ có môn thần thông này có thể ra tay với Sauron, thậm chí là đắc thủ. Tất nhiên, có tìm được Chí Tôn Ma Giới hay không thì vẫn chưa biết.
Nhưng lúc này, Sauron lại phát ra một tiếng gào thét phẫn nộ, bi thảm.
Chỉ thấy, quang mang lóe lên, một cái móng vuốt cầm lấy hai vật tròn vo xuất hiện giữa không trung. Dịch độc quyền tại truyen.free