Chương 526 : Làm Chân Chính Nam Nhân
Một thân quần áo rách rưới, vá chằng vá đụp, tóc tai rối bù, trong tay cầm một thanh trúc bổng, bên cạnh đặt một cái bát vỡ đen thui. Nhìn thoáng qua, ai cũng biết đây là một tên ăn mày chính hiệu. Trang phục của gã ăn mày này đã đạt đến mức độ hoàn hảo nhất, chỉ thiếu nước tìm đến chỗ đông người, gào thét vài tiếng, há miệng xin ăn.
Lúc này, lại nghe thấy một tràng tiếng ca từ miệng gã ăn mày vọng ra:
"Sáng sớm ra ngoài đến hoàng hôn ư, Một bữa không ăn đầu cháng váng hôn u, Lòng tốt đại gia cùng đại thẩm ái chà chà, Thưởng cái bạc vụn tiền mấy đồng tiền mấy văn u..."
Tiếng ca từ miệng gã ăn mày truyền ra, mang theo một nỗi thổn thức và nhấp nhô của kẻ ăn mày. Đến từ sự bất đắc dĩ của cuộc sống, khiến người ta không khỏi sinh lòng thương cảm, theo bản năng thêm chút thương hại. Trong lòng không tự chủ sinh ra một loại thôi thúc muốn giúp đỡ gã.
"Thật đáng thương, đói đến hoa mắt chóng mặt rồi. Ở cái miếu đổ nát này, muốn kiếm ăn chắc chắn rất khó. Một mình nơi hoang dã này, lúc nào cũng có thể chết. Không biết trước đây gã sống thế nào nữa."
Vương Đại Hổ lắc đầu nói.
"Đưa cho gã một hộp cơm quân dụng."
Dịch Thiên Hành khẽ cau mày, hắn không thích ăn mày. Không phải chê họ dơ bẩn, mà là chê họ có tay có chân, lại không biết tự lực cánh sinh. Hắn vẫn hy vọng bách tính Nhân tộc có thể làm được "thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức". Dựa vào đôi tay của chính mình để tạo dựng tương lai, chứ không phải nằm trên đất, bày một cái bát vỡ, lười biếng chờ đợi người khác bố thí. Từ khi bắt đầu ăn xin, họ đã đánh mất cả lòng tự trọng.
Hắn không đồng tình với loại hành vi này.
Người sống phải có tôn nghiêm, nếu ngay cả tôn nghiêm cũng không có, thì khác gì xác chết di động.
Đối với ăn mày, hắn từ tận đáy lòng không ưa.
"Vâng, Chủ công."
Vương Đại Hổ nhanh chóng lấy ra một hộp cơm quân dụng, đi tới trước mặt gã ăn mày, đặt xuống, miệng còn nói: "Đây là cơm nước, là Chủ công ban cho ngươi. Ngươi sống sót ở đây cũng không dễ dàng gì. Nếu đồng ý, ngày mai lúc rời đi, ngươi hãy đi cùng chúng ta, ta sẽ cầu xin Chủ công mang ngươi theo. Đến Huyền Hoàng thành, ngươi sẽ không cần ăn xin nữa, có thể sống cuộc sống mà ngươi mong muốn."
Nhìn gã ăn mày trước mặt, Vương Đại Hổ cũng sinh lòng trắc ẩn, không khỏi mở miệng nói. Thực ra, hắn cũng không thích ăn mày. Trong Huyền Hoàng thành không có ăn mày, dù trước kia là ăn mày, khi vào thành, họ sẽ tu luyện công pháp, bước lên con đường tu hành, có thể tự lực cánh sinh. Dù không có tay nghề, cũng có thể tìm được việc làm, hoặc săn giết hung thú, hoặc làm việc vặt trong thành. Sẽ không ai bị đói.
Ăn mày là bị người khinh thường.
Ngay cả những người tàn phế sau khi chém giết với hung thú cũng không đi ăn xin.
Gã ăn m��y nghe vậy, nhếch miệng cười, nói: "Đa tạ lòng tốt của ngươi."
Nói rồi, gã không thể chờ đợi được nữa mở hộp cơm ra. Nhìn cơm nóng hổi, thịt hung thú thơm ngát, khiến người ta không kìm được muốn ăn nhiều hơn. Gã không do dự, há miệng nuốt lấy nuốt để. Ăn uống vô cùng cẩn thận, không bỏ sót một hạt cơm nào.
"Hạ trại tại đây, đêm nay cẩn thận đề phòng. Chúng ta có thể sẽ gặp phải đủ loại tập kích ám sát."
Giả Hủ nhìn quanh bốn phía, nơi này là chỗ đóng quân tốt nhất rồi. Trong thời gian ngắn không tìm được nơi nào tốt hơn. Lập tức phân phó.
Tất cả tướng sĩ trong quân đều đã quen việc nhanh chóng ngồi xuống đất, mở hộp cơm ra ăn uống.
"Lục Hoàng tên kia, đến giờ vẫn chưa về. Đừng nói là bị đám Dị tộc đánh choáng váng, rồi bị nấu luôn đấy. Nói thật, không thấy tên kia, có chút không quen."
Diệp Tri Thu lấy ra hộp cơm, vừa ăn vừa nhìn quanh, miệng lẩm bẩm.
Dịch Thiên Hành tự nhiên biết chuyện Lục Hoàng sau trận chiến với Cẩu Đầu Nhân đã quỷ dị tiến vào hoang dã, không rõ tung tích. Chỉ là hắn biết, Lục Hoàng là một kẻ tà môn. Người khác muốn nhằm vào nó, chỉ sợ sẽ "trộm gà không được còn mất nắm gạo". Về an toàn thì không cần lo lắng quá mức, mang theo bên người lại sợ nó nổi hứng, gào lên một họng.
Địch ta không phân, đó không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Còn việc nó khi nào trở về, Dịch Thiên Hành không lo, dù sao có khế ước, Lục Hoàng sớm muộn cũng sẽ quay lại.
"Ta không muốn nhìn thấy nó."
Vương Đại Hổ cứng người một thoáng, lập tức bày tỏ quan điểm.
Đó là một quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể nổ tung.
Trong quân không có nhiều tiếng trò chuyện, mọi người đều tranh thủ ăn uống. Sau khi ăn xong, họ thu dọn hộp cơm, vội vàng vận chuyển công pháp, tiếp tục tu luyện. Từng luồng Thiết Huyết Sát Khí không ngừng được hấp thu luyện hóa, hóa thành chân khí trong cơ thể, hoặc không ngừng ngưng tụ phù văn. Họ nắm chặt từng giây phút để tăng cao tu vi, tăng cường chiến lực.
Bóng đêm dần buông xuống.
Bốn phía đốt lửa trại, để trong bóng tối vẫn có thể thấy một tia sáng, không có vẻ đáng sợ như vậy.
Bên ngoài chùa miếu, trong bóng tối, từng tràng tiếng gầm rú đáng sợ của hung thú, tiếng sói tru không ngừng vang lên. Người bình thường nghe thấy chắc sợ chết khiếp. Trong bầu trời đêm, âm phong từng trận. Tựa hồ có quỷ quái ẩn nấp. Rất nhiều kỳ văn quái chí coi chùa miếu là nơi quỷ quái cư trú quan trọng. Không biết vì sao, quỷ quái lại thích những nơi như chùa miếu.
Bất tri bất giác, đã đến đêm khuya.
Lúc này, sự chú ý của mọi người hầu như đã đạt đến trạng thái uể oải. Dễ dàng bị phân tâm, khó tập trung.
Leng keng keng!
Đúng lúc này, đột nhiên, một tràng tiếng gõ lanh lảnh vang lên. Trong đêm đen, âm thanh chói tai cực kỳ, khiến tất cả tướng sĩ trong nháy mắt mở mắt, nhìn về phía âm thanh phát ra. Khí cơ trên người bộc phát, phảng phất chỉ một giây sau sẽ phát động tấn công.
"Là gã ăn mày."
Ánh mắt mọi người nhìn sang thì phát hiện, âm thanh đó chính là do gã ăn mày cầm đũa gõ vào cái bát vỡ bên cạnh phát ra.
"Tiểu huynh đệ, ngươi mời lão ăn mày ăn cơm, 'ông mất cân giò bà thò chai rượu', ta mời ngươi uống nước miếng vậy. Có dám uống nước miếng của ăn mày không?" Gã ăn mày thấy Dịch Thiên Hành quay đầu nhìn mình, nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng ố vàng.
"Có gì mà không dám."
Dịch Thiên Hành nhìn thấy, trong mắt lóe lên một tia dị quang, lập tức đứng dậy, đáp lời.
"Chủ công, cẩn thận có bẫy."
Giả Hủ cau mày, nói.
"Không sao, đây là Nhân tộc, không phải Dị tộc." Dịch Thiên Hành cười nhạt nói, quả quyết bước về phía gã ăn mày.
"Long hành hổ bộ, trên người có vương giả chi phong, khí vận như biển, sát khí như máu, ý chí như sắt. Đây là khí tượng của người khai thác, chỉ là mệnh cách quá kỳ quái, như có sương mù, khó nhìn thấu. Nếu không có gì bất ngờ, đây chính là Thiên Quyến giả. Thiên Quyến giả, vận mệnh khó lường."
Gã ăn mày dựa vào tường, ngồi dậy, quan sát Dịch Thiên Hành tỉ mỉ. Trong đôi mắt già nua vẩn đục của gã, dường như có thể nhìn thấy những điều khác thường. Gã có thể nhìn ra thân phận Thiên Quyến giả, thậm chí nhìn thấy khí vận, nhìn thấy mệnh cách, điều mà ngay cả Vọng Khí Nhãn của Lỗ sư cũng không thể làm được.
"Gã ăn mày này quả nhiên không đơn giản."
Trước đó, Dịch Thiên Hành đã âm thầm suy đoán, gã ăn mày này không phải là ăn mày tầm thường. Có thể sống sót trong cái miếu này, lại còn một mình, thế nào cũng thấy có chút quỷ dị. Nếu là ăn mày bình thường, hắn tin rằng dù có một trăm người cũng đã chết từ lâu. Có lẽ đây là một vị kỳ nhân.
"Tiểu huynh đệ, ta thấy trên thiên linh cái của ngươi có một đạo linh quang bốc lên, tỏa ra ánh sáng chói lọi. Lại có một thân gân cốt khổ luyện, đi theo con đường Luyện thể, chắc chắn sẽ tiến triển nhanh như gió. Đáng gờm nhất là còn có vương giả chi khí, nhất định là chúa tể một phương. Chúa tể một phương, chắc chắn không thiếu nữ nhân, hậu cung ba ngàn, áp lực của nam nhân lớn lắm đấy. Bao nhiêu đế vương chết trên bụng đàn bà."
Gã ăn mày hai mắt sáng rực nhìn Dịch Thiên Hành, nước miếng văng tung tóe, nói liên hồi như bắn pháo.
"Bất quá, đừng sợ, lão ăn mày có cách. Xem đây này."
Gã ăn mày nhếch miệng cười, vén áo lên.
Chỉ thấy, trong quần áo của gã xuất hiện từng quyển từng quyển sách ngọc, sách cổ.
Nhìn thoáng qua, e rằng có không dưới mấy chục quyển.
Ôi!
Cảnh tượng này khiến Giả Hủ, Vương Đại Hổ, Diệp Tri Thu đều hít vào một ngụm khí lạnh. Ánh sáng trên những quyển sách ngọc đó cho thấy đây chắc chắn là công pháp điển tịch. Trong loạn thế này, đây là tài nguyên quý giá nhất.
Mức độ quan trọng của nó là tuyệt đối.
Việc một gã ăn mày lại có mấy chục quyển công pháp điển tịch khiến họ cảm thấy choáng váng, tâm thần chịu một đả kích lớn.
"Có lầm không, nhiều công pháp như vậy, sao ta không tìm được?"
"Khá lắm, gần bằng bán sách rồi. Đây là những công pháp gì vậy?"
"Không được, thật không bình thường. Gã ăn mày này là kỳ nhân."
Diệp Tri Thu và những người khác đều âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh, lập tức hai mắt sáng rực nhìn những quyển sách ngọc công pháp này.
Phải biết rằng, công pháp điển tịch trong Tàng Kinh Các không hề ít, thậm chí có thể nói là phong phú nhất trong toàn bộ Nhân tộc, từ cấp thấp đến cao nhất đều có. Nhưng có một điều, công pháp trong Tàng Kinh Các phải ph��t xuống tâm ma đại thề, chỉ có thể tự mình tu luyện, không được truyền ra ngoài. Rất nhiều tu sĩ vẫn hy vọng có được thần thông chiến kỹ độc môn của riêng mình.
Điều này có thể giúp tăng chiến lực, lại không dễ bị người khác nhằm vào.
Bây giờ nhìn thấy nhiều công pháp như vậy, trong lòng ai cũng rạo rực.
"Khà khà, chỗ ta có những công pháp song tu tốt nhất, chỉ cần tu luyện, đảm bảo ngươi 'ngày ngự ngàn nữ, kim thương bất đảo', hơn nữa tu vị pháp lực tăng lên đáng kể. Đảm bảo ngươi muốn sinh con trai thì sinh con trai, muốn sinh con gái thì sinh con gái. Hùng bá một phương, dòng dõi rất quan trọng đấy. Có những công pháp này, không chỉ là làm một người đàn ông thực thụ, mà còn là nam nhân trong số những nam nhân."
Gã ăn mày lại bắt đầu văng nước miếng, không ngừng kể lể.
Dịch độc quyền tại truyen.free