Chương 829 : Địch Xấu Hổ Ta Đi Thoát Hắn Y
Có kẻ nắm giữ chiến mâu, trên người tỏa ra mâu ý ác liệt nồng đậm.
Lại có kẻ khoác lên mình Hỗn Độn Chiến Long bào, uy nghiêm vô thượng, uy áp bốn phương. Còn có thể thấy, trong tay hắn nắm giữ ấn tỷ màu vàng, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể nện xuống, nghiền nát chân không, băng diệt tất cả.
Thật sự làm được hủy thiên diệt địa, tiêu diệt tất cả.
Từng đạo, từng đạo, từng cái, từng cái, đều nắm giữ lực lượng thuộc về Dịch Thiên Hành.
"Kính Hoa Thủy Nguyệt, lại có thể đến mức này, dĩ nhiên có thể phục chế sức mạnh của ta, đây là muốn ta cùng chính mình chém giết. Hơn nữa, một khi chém giết, liền triệt để rơi vào trong Kính Hoa Thủy Nguyệt, không còn cách nào thoát ly. Những hình chiếu thân này, giết bao nhiêu cũng vô dụng, như trước có thể cấp tốc ngưng tụ ra, căn bản không giải quyết được gì. Đáng tiếc, sức mạnh của ta ngươi không hiểu."
Dịch Thiên Hành nhìn kính hồ không ngừng hiện ra hình chiếu thân, trong lòng lạnh lẽo, trong đầu nhanh chóng hiện ra một ý nghĩ, theo sát liền càng thêm lạnh lẽo.
"Thiên Đế Ngự Long Đồ!"
Trong lòng âm thầm gào thét.
Hơi suy nghĩ, Thiên Đế Ngự Long Đồ trong cơ thể nhất thời phóng ra vô tận thần quang.
Ngang!
Một tiếng rồng ngâm cao vút vang vọng trời cao. Một con Kim Long đột nhiên xuất hiện bên ngoài thân, xuất hiện trong kính hồ. Con Kim Long này tựa như chân thực, vừa xuất hiện, tự nhiên sinh ra một tia linh tính, không chút do dự, liền hướng về các hình chiếu thân xung quanh vồ giết tới.
Ầm ầm ầm!
Long trảo chụp vào một hình chiếu, hình chiếu kia vung múa chiến mâu, tựa hồ muốn xuyên thủng tất cả, thế nhưng, dưới một trảo này, hình chiếu tại chỗ vỡ nát, hóa thành từng mảnh nhỏ, triệt để tan tành.
Kim Long tùy ý múa tung trên kính hồ. Trong chớp mắt, đã thấy từng hình chiếu bị nghiền nát.
Những hình chiếu này, cũng không có chân chính có lực lượng của Dịch Thiên Hành, chỉ là có một phần mà thôi.
Ầm!
Sau khi Kim Long cắn nát tất cả hình chiếu, đột nhiên phóng lên trời, hướng về vầng minh nguyệt trong hư không kia vung móng vuốt đập tới, tựa hồ muốn đem trăng sáng trên trời cùng nhau đập thành mảnh vỡ, triệt để hóa thành hư không.
Nhưng quỷ dị chính là, Long trảo rơi vào trăng sáng thì lập tức biến mất. Phảng phất như đụng vào trăng trong nước hư huyễn, căn bản không thể gây tổn thương cho trăng sáng. Trái lại, một móng vuốt màu vàng xuất hiện trong hình chiếu Thủy Nguyệt của kính hồ, sinh ra từng vệt sóng gợn lăn tăn.
"Vô dụng, ngươi không ra được đâu, đây là Kính Hoa Thủy Nguyệt, hết thảy đều có thể là hư huyễn, tương tự, hết thảy đều có thể là chân thực. Coi như hình chiếu không giết được ngươi, ngươi cũng đừng hòng rời đi. Ngươi chuẩn bị tiếp đòn mạnh nhất của Bản thần tử đi."
Đồng Thập Nhị mang theo tự tin nói, tiếng nói vang vọng trong hư không.
Dịch Thiên Hành không nói gì.
Trong tay không biết từ khi nào đã xuất hiện một bảo tháp, một bảo tháp lưu ly. Bảo tháp này thoạt nhìn không đáng chú ý, chỉ là hướng về kính hồ dưới thân đập xuống.
Ầm!
Trong bảo tháp, một luồng uy lực khủng bố trong nháy mắt xuất hiện, nghiền ép xuống, từng luồng từng luồng lực lượng thiên địa cường đại bạo phát, khí cơ rơi vào Kính Hoa Thủy Nguyệt, nhất thời, vô số tấm gương trong toàn bộ kính hồ trực tiếp vỡ nát, Thủy Nguyệt trong nước tan biến. Không gian băng diệt.
Bị bảo tháp nhẹ nhàng ép một chút.
Mệnh Đồ liền dễ dàng phá nát như vậy.
Kính Hoa Thủy Nguyệt trong hư không tan biến như bọt biển.
Thân thể Dịch Thiên Hành và Đồng Thập Nhị xuất hiện trở lại trong hư không.
Phốc!
"Không thể nào."
Con mắt thứ ba của Đồng Thập Nhị xuất hiện một vết nứt, chảy ra huyết lệ, há mồm phun ra một ngụm máu tươi. Trong mắt tràn đầy vẻ quỷ dị, vừa phá Kính hồ, hắn nghĩ cũng không nghĩ, ở phía sau hư không truyền đến một trận gợn sóng, thân thể liền muốn nhảy vào.
Trốn! Vào lúc này, Đồng Thập Nhị dĩ nhiên lựa chọn không chút do dự đào tẩu, rời khỏi nơi này. Hắn cảm giác được khí tức tử vong.
Xoạt!
Thế nhưng, ngay khi Đồng Thập Nhị vừa muốn bị gợn sóng hư không bao trùm thì một ánh hào quang lóe qua, chỉ thấy áo bào trên người Đồng Thập Nhị không có dấu hiệu nào biến mất không thấy, toàn bộ thân thể trong thoáng chốc liền trở nên sạch sẽ trơn tru, thật sự sạch sẽ cực kỳ, một cái quần lót cũng không còn.
Điều này làm cho toàn bộ thân thể Đồng Thập Nhị cứng ngắc, dưới khố lạnh lẽo, toàn bộ thân thể như bị đóng băng.
Hình ảnh kia quá quỷ dị.
Đồng Thập Nhị, lại bị... lột sạch!
Các cường giả Tam Nhãn tộc tận mắt chứng kiến, từng người cảm giác tâm thần đều muốn tan vỡ, Thập Nhị thần tử, lại bị lột sạch, biến thành một con heo trần truồng.
"Ai làm?"
Mặt Đồng Thập Nhị lúc trắng lúc xanh, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rống giận.
Từng đạo ánh mắt nhìn quét.
Đột nhiên, đồng loạt nhìn về một chỗ hư không.
Chỉ thấy, một bóng người đang ngạo nghễ đ��p trên không trung, hai tay chắp sau lưng, trong tay nắm một đống áo bào, không phải của Đồng Thập Nhị thì là của ai? Nhìn người này, không phải Tư Không Trích Tinh thì là ai?
Tư Không Trích Tinh lúc này, trở nên thật trác tuyệt, thật được muôn người chú ý.
Quả thực triệt để trở thành tiêu điểm.
Trên mặt ngạo nghễ tự tin, ngước mắt nhìn trời, nói: "Địch nhân xấu hổ, ta đi lột y phục của hắn!"
"Tên này là ai, hung tàn quá."
"Đừng mà, hắn sẽ không đến lột quần áo của chúng ta chứ?"
"Chẳng lẽ hắn là long dương? Lột y phục của một đại nam nhân, khẩu vị không phải bình thường nặng, hung tàn quá, cái này đã là chay mặn không kiêng."
Các tu sĩ ở đây, từng người biến sắc mặt, nhìn Tư Không Trích Tinh phong tao đứng trong hư không mà mặt đều đen lại. Đồng loạt theo bản năng lùi về phía sau một bước, cảm giác y phục của mình có thể cũng sẽ bị cởi sạch.
Nhưng lập tức chính là đồng tình với Đồng Thập Nhị.
Bị một đại nam nhân lột hết quần áo, chuyện này nếu truyền đi, vậy sau này mặt mũi của Đồng Thập Nhị chỉ sợ đừng hòng tìm lại, ném đi cũng không ai biết hắn là ai. Quả thực chính là vô cùng nhục nhã, sỉ nhục khó có thể tiêu diệt.
"Khốn nạn!"
Đồng Thập Nhị đã tức giận đến run người, hai mắt biến thành màu đen, hầu như muốn ngất tại chỗ. Hoàn toàn không thể tưởng tượng, mình dĩ nhiên sẽ bị một đại nam nhân lột hết quần áo. Chuyện này quả thật chính là vô cùng nhục nhã, một đời không thể gột rửa.
Lúc này, hắn thà chết còn hơn.
Xoạt!
Bất quá, lúc này, vẫn là tính mạng quan trọng hơn, ở đáy lòng, nó còn hơn tất cả. Gợn sóng xung quanh trong nháy mắt bao trùm thân thể, đảo mắt liền muốn biến mất, tiến vào trong hư không. Hiển nhiên, đây là một loại hư không độn thuật cực kỳ quỷ dị.
Một khi chạy trốn, hầu như không thể tìm thấy.
"Muốn đi? Hỏi ta chưa?"
Dịch Thiên Hành thấy Đồng Thập Nhị bị Tư Không Trích Tinh lột thành heo trần truồng, cũng cảm thấy cay mắt. Quả thực con mắt muốn mù luôn rồi. Ánh mắt nhìn Tư Không Trích Tinh đã cực kỳ quái lạ. Theo bản năng quyết định trong lòng, vẫn là cách xa lão tặc này một chút, tên này có tiền sử, năm đó lột quần áo Hạng Vũ, hiện tại lại lột Đồng Thập Nhị.
Còn đều là nam nhân.
Cái này đã không phải Trích Tinh Thủ, hoàn toàn chính là lột y phục bách phát bách trúng.
Thấy Đồng Thập Nhị muốn chạy trốn, thân thể đã tiến vào trong hư không, trên mặt hắn nở một nụ cười gằn, trong thần sắc không hề có ý định buông tha hắn, trong tay lóe lên quang mang. Một cần câu đen nhánh không biết từ khi nào hiện lên.
Tiện tay vung một cái.
Xoạt!
Lưỡi câu trong suốt trực tiếp quăng về phía trước, đến nơi Đồng Thập Nhị biến mất, tiến vào hư không.
"A!"
Không biết cách bao xa, một tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền đến.
Chỉ thấy, cần câu vừa thu lại.
Trên hư không xuất hiện trở lại gợn sóng.
Gợn sóng giống như sóng nước, một bóng người linh lợi bị kéo mạnh ra từ trong gợn sóng.
Tử Thần Lưỡi Câu trực tiếp cắm vào sau lưng Đồng Thập Nhị, lôi hắn ra khỏi hư không như một con cá mắm. Lưỡi câu này, thâm nhập linh hồn, linh hồn đau nhói, khiến Đồng Thập Nhị kêu thảm thiết đau đớn.
Sau khi bị kéo ra, D���ch Thiên Hành một cước giẫm lên.
Dưới chân, một sức mạnh khổng lồ bạo phát, tại chỗ, thân thể Đồng Thập Nhị bị giẫm thành năm mảnh sáu đoạn. Dưới tình huống linh hồn được Tử Thần Lưỡi Câu ổn định, Đồng Thập Nhị không có một tia sức phản kháng, trực tiếp nổ thành một đám mưa máu.
Thực lực của Tam Nhãn tộc đều ở trong Thần nhãn, thân thể lại cực kỳ suy nhược, tuy rằng mạnh hơn người bình thường, nhưng trước mặt Dịch Thiên Hành, đó chính là yếu ớt đáng sợ.
Thân thể vỡ nát, một đạo linh hồn từ trong huyết vụ xuất hiện, ánh mắt mang theo sợ hãi.
Răng rắc!
Một Âm Dương Tỏa trắng đen trong nháy mắt buộc chặt trên người, kéo vào hư vô, tiến vào Âm Dương Nhãn, trấn áp trong Tiên Thiên Âm Dương Thần Đồ.
Dám đánh chủ ý nữ nhân của hắn, không chỉ thân thể phải tiêu diệt, mà linh hồn cũng phải tan biến, để hắn hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, trong thiên địa này, cũng không còn tồn tại nữa.
Tất cả những điều này, xảy ra quá nhanh.
Nhanh đến mức các tu sĩ xung quanh đều không kịp phản ứng. Ai cũng không ngờ, Đồng Thập Nhị bỏ chạy vào hư không lại vẫn bị Dịch Thiên Hành dùng một cần câu câu ra như câu cá. Hình ảnh kia, quá mộng ảo, khiến người không thể tin được.
Những người Tam Nhãn tộc này căn bản không thể tin vào những gì đang thấy.
Đây chính là một cơn ác mộng.
Sao có thể, làm sao có thể, thực lực của Thập Nhị thần tử lại bại, hơn nữa, bại thảm hại như vậy, đến cả mạng cũng mất.
Trước khi chết còn bị một lão tặc nhục nhã.
Kết quả này, hoàn toàn là điều bọn họ không thể chấp nhận.
"Trốn! Chạy ngay! Chia nhau ra trốn!"
Một cường giả Tam Nhãn tộc gào thét.
Sau đó không chút do dự lựa chọn một hướng điên cuồng bỏ chạy.
Các tu sĩ Tam Nhãn tộc xung quanh nghe được, càng không chút do dự, đồng loạt sử dụng thủ đoạn mạnh nhất của mình, lấy tốc độ nhanh nhất điên cuồng bỏ chạy về bốn phương tám hướng, hình ảnh kia, thật giống như chỉ sợ mình sẽ bị đuổi kịp, hận cha mẹ không sinh thêm cho mình mấy cái chân.
"Muốn chạy trốn?"
Sau khi Dịch Thiên Hành trấn áp triệt để linh hồn Đồng Thập Nhị, nhìn các tu sĩ Tam Nhãn tộc chạy tứ tán, trong mắt lộ ra một tia lạnh lẽo.
"Tỷ tỷ, dược lực của Dẫn Long hương ta sắp áp chế không nổi rồi, nóng quá, ta cảm giác không chống đỡ được nữa. Chúng ta làm sao bây giờ?"
Ngay khi Dịch Thiên Hành vừa định ra tay đối phó các tu sĩ Tam Nhãn tộc khác thì một tiếng thét kinh hãi truyền đến.
Nhìn kỹ lại.
Trong thung lũng, Yêu Nguyệt và Liên Tinh đã mặt mày ửng hồng, quả thực là người mặt hoa đào, kiều diễm cực kỳ, tràn ngập mê hoặc khó có thể tưởng tượng, tựa hồ trong cơ thể có ngọn lửa cường đại đang thiêu đốt, ánh mắt trở nên cực kỳ mê ly.
Thần trí bắt đầu bị từng tia ý nghĩ đẹp đẽ tràn ngập, không ngừng tập kích, trùng kích ý chí tâm thần.
"Không ổn, Dẫn Long hương bắt đầu phát tác."
Các tu sĩ khác trong thung lũng biến sắc mặt nói.
Dịch độc quyền tại truyen.free