Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 705: Phật Tổ Ăn Dưa Chua?

Con Sóc nói:

"Các sư đệ, giờ phải làm sao, thứ này ăn bao giờ mới hết được? Sư huynh ta ăn no lắm rồi..."

"Đệ cũng ăn đủ rồi, hai ngày trời liên tục ăn cải trắng, các cách chế biến có thể đều đã làm qua. Nếu còn tiếp tục thế nữa, đệ cảm thấy đệ sẽ trở thành con Khỉ đầu tiên bị ngộ độc cải trắng mà chết mất."

Con Khỉ nói.

Hồng Hài Nhi nói:

"Đệ cũng đã dần hiểu, vì sao đám tiểu yêu ở nhà đều yếu như vậy rồi. Đúng là cải trắng gây họa mà... Nếu có cơ hội làm lại, đệ nhất định sẽ cho bọn nó ăn thêm thứ khác."

"Nói mấy chuyện này thì có tác dụng gì? Sư phụ đã chốt, trong một tuần phải xử lý xong đống cải trắng này, bây giờ đã được năm sáu ngày rồi, còn có hơn một ngày nữa, ăn không hết thì sẽ hỏng mất. Cải trắng tốt như vậy, hỏng rồi thì thật đáng tiếc."

Con Sóc có chút không nỡ.

Hồng Hài Nhi trầm mặc.

Con Khỉ yên lặng niệm kinh, thật lâu mới nói:

"Chúng ta đã hết cách, nhưng sư phụ nhất định còn cách. Chờ sư phụ về đi."

"Sư phụ? Nếu sư phụ có cách, vậy cũng không chạy ra ngoài, cũng sẽ không ép Đại sư huynh ăn cải trắng tới mức phải cầu xin tha thứ."

Hồng Hài Nhi xem thường nói.

"Ai nói vi sư không có cách?"

Đúng lúc này, Phương Chính đi tới, đằng sau còn có Độc Lang.

Độc Lang hừ hừ nói:

"Sư đệ, đệ nói xấu sau lưng sư phụ, chúng ta đều nghe cả rồi. Đệ xem đó mà làm đi..."

Hồng Hài Nhi khẽ trợn mắt, thầm gầm thét: Vô sỉ! Hai tên vô sỉ, quá vô sỉ! Quang minh chính đại lừa đảo à!

Cuối cùng, sau khi Hồng Hài Nhi hứa hẹn ăn hộ Độc Lang một mảnh lá cải, Độc Lang mới không cáo trạng.

Hồng Hài Nhi khổ sở nhìn lá cải trong tay, lòng vô cùng khó chịu, hừ hừ:

"Sư phụ, người có cách sao?"

Mặc dù là hỏi, nhưng trong mắt đầy vẻ không tin. Nó thấy, Phương Chính có thể có cách gì? Cải này không phải Hàn Trúc. Hàn Trúc sinh trưởng thành rừng, trên núi dưới núi đều có, ban đầu mọi người còn có thể thấy lạ, nhưng lâu dần cũng thành quen. Còn cải trắng này thì khác, cái này chỉ có một củ, còn lớn như thế. Nếu đem xuống núi, mọi người tất sẽ nghi vấn. Đây cũng là lý do vì sao Phương Chính có thể hào phóng cho Hàn Trúc, nhưng lại tử thủ với linh mễ.

Thứ mà có thể sinh trưởng lâu dài, mọi người có thể hiếu kỳ lúc mới, nhưng lâu dài sẽ thành quen. Còn thứ mà chỉ có một lần, đột nhiên xuất hiện, như vậy sẽ khó mà trừ được lòng hiếu kỳ của mọi người.

Coi như là Phương Chính có thể tin tưởng người Nhất Chỉ thôn, nhưng Nhất Chỉ thôn hiện tại không chỉ có thôn dân Nhất Chỉ thôn ban đầu, còn có rất nhiều học đồ từ ngoài tới. Nếu để lộ ra, như vậy sẽ còn phiền phức hơn là việc gặm cái củ cải này.

Phương Chính lười như vậy, chắc chắn sẽ không làm vậy.

Đã không thể cho ra ngoài, vậy chỉ có thể ăn... Nhưng trước mắt, mọi người đã ăn tới buồn nôn, ai còn muốn ăn nữa?

Biện pháp trong lòng Phương Chính chính là, vò mẻ thì không sợ vỡ nữa, vậy cứ xử lý như cải trắng bình thường đi!

Có điều, lúc này Phương Chính còn muốn đánh cược một phen: "Hệ thống, hẳn là giờ có thể rút thưởng chứ?"

"Có thể!" Hệ thống lười biếng nói.

"Vậy thì rút đi." Phương Chính nói xong, liền thầm niệm A Di Đà Phật, yên lặng cầu nguyện, nhất định phải giúp hắn vượt ải này!

"Rút luôn sao?" Hệ thống ngạc nhiên, trước giờ Phương Chính đều băn khoăn mãi rồi mới rút, lần này lại thoải mái vậy sao.

"Đúng vậy, rút luôn. Hệ thống huynh, mong huynh giúp đỡ, đừng để ta mất mặt trước các đồ đệ được không. Tối thiểu nhất, cũng không thể mất mặt trước mặt Tịnh Tâm được. Ta đang giúp Bồ tát quản giáo đệ tử à, nếu để mất mặt, sau này sao có thể dạy được nữa? Đúng không?" Phương Chính thầm nói.

Hệ thống căn bản không thèm để ý, sau đó: "Tinh, chúc mừng, thu hoạch được một ngụm Phật vạc cỡ trung!"

"A! Cảm ơn!" Phương Chính nghe xong liền vui vẻ. Hiện tại, Nhất Chỉ tự còn thiếu rất nhiều thứ, nhưng đều là những thứ lớn. Những thứ kia lấy ra sẽ rất phiền. Dù sao giờ đã không giống xưa, năm đó lúc đổi mới Nhất Chỉ tự, cả năm không có người lên núi, biến hóa một chút thì cũng có thể lấp liếm cho qua. Còn hiện tại, hương hỏa Nhất Chỉ tự đã không tệ, mỗi ngày đều có mấy chục người leo núi thắp hương bái Phật. Nếu đột nhiên có thêm công trình lớn gì đó, nghĩ thôi cũng thấy phiền phức.

Nhưng một thứ nhỏ thì sẽ không lo phiền như vậy, ai quan tâm chùa có thêm một cái vạc, một cái cây hay không?

Đương nhiên, quan trọng nhất là thứ này có thể giải quyết được tình trạng khẩn cấp trước mắt! Có điều, vấn đề là, tại sao còn là Phật vạc cỡ trung? Phật vạc còn chia đại trung tiểu sao?

"Phật vạc đương nhiên chia lớn nhỏ, cái trước là cỡ nhỏ. Bây giờ là cỡ trung..." Hệ thống giải thích.

Phương Chính nghe xong liền càng thêm vui vẻ. Cái vạc lớn nhất lúc trước chính là Phật vạc, đường kính mét rưỡi, cao hai mét! Vạc nước lớn như thế, đặt ở đâu cũng là vật khổng lồ, vậy mà mới chỉ là cỡ nhỏ. Vậy cỡ lớn sẽ phải lớn tới chừng nào? Phương Chính nhìn qua cây cải trắng... Hừ, cho ngươi đắc ý, lần này xem ta xử lý ngươi thế nào!

Phương Chính khẽ động: "Hệ thống, Phật Tổ có ăn dưa chua sao?"

"Ách, ngươi hỏi làm gì? Không phải là ngươi muốn..." Hệ thống sững sờ.

Phương Chính lý trực khí tráng: "Làm dưa muối, cải có rồi, muối có rồi, chum đựng cũng có rồi, không làm dưa muối thì làm gì? Chẳng lẽ mùa đông còn phải trồng cải trắng?"

"Phật Tổ chưa ăn qua, không biết..." Hệ thống nói.

Phương Chính cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút. Vốn trước đó không thể giữ được linh khí trong cải trắng, như vậy sẽ thành lãng phí. Có điều vẫn là cải trắng, hương vị có thể kém đi, nhưng so với cải trắng bình thường tuyệt đối vẫn là tuyệt phẩm! Cải tốt như vậy, không thể bỏ nát được. Hơn nữa, Nhất Chỉ tự cũng không giàu có, mùa đông tới, rau xanh còn đắt hơn vàng, cho nên, cuối cùng vẫn phải tận dụng triệt để.

Bởi vậy, vốn là hắn định làm dưa muối, nếu không cũng không để đám Hồng Hài Nhi xuống núi mua nhiều như vậy.

Không thèm để ý các đệ tử, Phương Chính dứt khoát vọt vào bếp, dọn một khối đất trống, vung tay lên, loảng xoảng một tiếng. Phương Chính lập tức cảm thấy mặt đất rung lên! Chỉ thấy một cái vạc nước cao ba mét, rộng hai mét xuất hiện trong phòng. Bởi vạc nước quá lớn, trực tiếp ép cái nôi của Hồng Hài Nhi qua một bên...

Có điều, lúc này đã không có ai để ý cái nôi nữa. Tất cả cùng trợn mắt nhìn cái vạc nước to khủng bố này, thầm nói: Mẹ ơi, quá lớn... Bao nhiêu đồ ăn mới đổ đầy?

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương