Chương 8
Cô hoảng hốt tái xanh mặt, cả người run lên trong vô thức. Tại sao hắn lại ở đây chứ, chẳng phải khi cô ngất đi đã nghe thấy tiếng của chủ tịch Vân Ngư hay sao? Còn bây giờ cô đang ở bệnh viện, bà ấy đâu? Mộ Hạ Âu ở đây là có ý gì?
Tiêu Linh mặc bộ đồ bệnh nhân xanh da trời, đầu cô được quấn băng trắng dày cộp, đôi mắt vô hồn nhìn người đàn ông phía trước, cô giống như con thỏ nhỏ bị dọa đến nỗi chỉ biết đứng nhìn tử thần đến gần mà không thể chạy thoát. Hắn, người bình thản lạnh lùng dùng nửa con mắt lòng trắng chiếu lên người cô.
[Làm ơn, tha cho tôi, tôi sẽ không làm phiền anh, tôi sẽ không xen vào chuyện tình cảm giữa anh và cô ấy, chỉ cần anh thả tôi ra, tôi sẽ đi khỏi đây.]
Cô không thể ngồi dậy liền vừa nằm vừa đưa tay ra ký hiệu, miệng lẩm bẩm khẩu chữ cho hắn nghe.