(Đã dịch) Chương 2355 : Thái Hư giáo thủ tôn!
Phẫn nộ, thật sự phẫn nộ!
Tuyết Linh Thánh Mẫu không biết làm sao để nuốt trôi cơn giận này.
Nàng đã thấy vinh quang rạng đông, thấy con đường truyền kỳ của mình, thấy cả thiên hạ kính ngưỡng, bội phục nàng đến cực điểm!
Nàng đã bỏ ra mười lăm ngụm máu, tiêu hao đại lượng nhục thể chi lực.
Nàng đã bỏ ra bốn giọt bản mệnh kim huyết, tiêu hao đại lượng linh hồn chi lực!
Nhưng cuối cùng đổi lại, chỉ là sự lừa gạt của Tô Hàn, chỉ là sự trêu đùa của Tô Hàn mà thôi!
Từ khi bắt đầu tu luyện, nàng không phải chưa từng bị trêu đùa, mà số lần còn không ít.
Nhưng từ khi nàng trở thành Đạo Tôn cảnh, không còn ai dám trêu đùa nàng nữa!
Thiên Đế cảnh có uy của Thiên Đế, nàng nhận được vô vàn sự sùng bái.
Cho đến khi đạt tới Á Tiên cấp, tung hoành hạ đẳng tinh vực, trở thành người đứng đầu một phái, một thế lực lớn nhất trên đời này.
Người của Tinh Không liên minh gặp nàng cũng phải khách khí!
Mà giờ khắc này, nàng lại bị đùa bỡn?
Nếu chỉ là trêu đùa, nàng sẽ không tức giận đến thế, vì đó chỉ là tôn nghiêm, thứ hư vô mờ mịt, không đả thương được căn bản.
Nhưng Tô Hàn trêu đùa, lại khiến nàng tổn thất bốn giọt bản mệnh kim huyết!
Bốn giọt!
Trước đó vì vinh quang, nàng xúc động nhất thời nên không nghĩ đến.
Nhưng giờ bình tĩnh lại, sự hối hận cùng phẫn nộ nồng đậm trộn lẫn vào nhau, như một con hung thú muốn nuốt chửng nàng.
Người ta chỉ có năm giọt bản mệnh kim huyết mà thôi, vừa rồi mình đã làm cái gì vậy?
Đã làm cái gì vậy chứ!
"Ta sao không cho Thái Hư giáo vận dụng Tiên Khí công kích của bọn họ..."
"Ta sao không cho Thánh Nữ Cung vận dụng Tiên Khí công kích của các nàng..."
"Ta sao không để chiến hạm tinh không của tam giáo oanh kích thêm vài lần..."
"Ta sao lại coi trọng cái vinh quang căn bản không tồn tại kia! !"
"Ta hận... Ta hận quá! !"
Thanh âm khàn khàn dần lớn, cuối cùng hóa thành tiếng gào thét, vang vọng khắp cả sân.
Vô số người im lặng.
Mà Tô Hàn lại lên tiếng: "Chỉ bằng ngươi, một Á Tiên cấp nho nhỏ, cũng muốn công phá Tiên Khí của Phượng Hoàng Tông ta? Ha ha ha ha... Thật là si tâm vọng tưởng!"
"Chỉ là Á Tiên cấp?"
Tuyết Linh Thánh Mẫu đột ngột ngẩng đầu: "Tô Bát Lưu, nếu ngươi thật sự có gan, có dám lăn ra đây, cùng lão thân một trận chiến!"
"Yên tâm, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ đi tìm ngươi."
Tô Hàn híp mắt: "Không chỉ ngươi, mà cả Tịnh Thần Phái, đều sẽ phải chôn cùng theo quyết định ngu xuẩn này của ngươi!"
Tuyết Linh Thánh Mẫu hận ý ngập trời, nghiến răng nghiến lợi, nhưng không làm gì được Tô Hàn.
"Tuyết Linh, ngươi không cần phải như vậy."
Đúng lúc này, một giọng nói già nua bỗng vang lên từ chiến hạm tinh không của Thái Hư giáo.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía đó, th��y một ông lão mặc áo trắng đang từ từ hiện ra trên chiến hạm.
"Bái kiến thủ tôn!"
Thấy lão giả xuất hiện, Thái Hư giáo lập tức sôi trào, vô số người lộ vẻ cuồng nhiệt và cung kính, đồng loạt quỳ lạy.
"Thủ tôn?"
Tô Hàn khẽ nhíu mày.
Liên Ngọc Trạch bên cạnh vẻ mặt nghiêm trọng: "Thái Hư giáo thủ tôn, thật sự còn sống?"
"Nói nghe xem." Tô Hàn nói.
Liên Ngọc Trạch lập tức báo cáo: "Bẩm báo tông chủ, về Thái Hư giáo, luôn có một truyền thuyết."
"Tương truyền, nếu ai sống sót được hàng vạn năm, lại tu vi đạt tới cấp bậc Á Tiên, sẽ được truyền thừa danh hiệu tối cao của Thái Hư giáo từ trước đến nay, đó là Thủ Tôn!"
"Từ khi Thái Hư giáo được sáng lập đến nay, các đời thủ tôn, tổng cộng chỉ có hai người."
"Người thứ nhất là Thủy tổ của Thái Hư giáo, sống trọn vẹn mười ba triệu năm, được xưng là 'Lập giáo phái chi tôn'."
"Người thứ hai... chính là người này."
Nhìn lão giả, Liên Ngọc Trạch nói tiếp: "Theo điều tra của Phượng Hoàng Tông ta, cùng với lời đồn từ các thế lực khác, cuối cùng biết được, người này sinh ra cách đây mười một triệu hai trăm ngàn năm, mất vạn năm đột phá Linh cảnh, mất sáu triệu năm thành tựu cường giả Á Tiên, sau đó... cho đến tận bây giờ."
"Thực ra, nếu xét về thời gian, sáu triệu năm mới đạt tới Á Tiên, cũng không tính là nhanh, nhưng mấu chốt là, người này sau khi trở thành Á Tiên, lại sống thêm hơn năm triệu năm, cho đến hôm nay!"
"Với thời gian đắm mình trong cảnh giới Á Tiên lâu như vậy, dù thiên phú có thấp đến đâu, tu vi bây giờ cũng cực kỳ cường hoành."
"Từng có người nói, nếu ông ta thật sự còn sống, có lẽ đã bước nửa bước vào tiên cảnh, dù là trong tất cả các Á Tiên, cũng rất có thể ở vào trạng thái vô địch."
"Hầu hết mọi người đều cho rằng ông ta đã tọa hóa, ai ngờ ông ta lại thật sự còn sống."
"Và trước đó, toàn bộ hạ đẳng tinh vực đều gọi ông ta là... Đạo Vân Pháp Tôn!"
Bỏ chữ 'Đế', lấy chữ 'Tôn' làm tên, lấy 'Tôn' ép 'Đế'!
Chỉ từ điểm này, đủ thấy sự tự tin của Đạo Vân Pháp Tôn!
Mà sự tự tin thường đi kèm với thực lực kinh khủng làm nền tảng.
"Nửa bước tiên cảnh sao?" Tô Hàn nhìn chằm chằm Đạo Vân Pháp Tôn, lẩm bẩm.
"Tông chủ, chiến lực của người này e là đã nghịch thiên, tuyệt đối không thể khinh thường!" Liên Ngọc Trạch nhắc nhở.
"Hắn mạnh hơn, có thể mạnh hơn Hương Nhi sao?" Tô Hàn cười nói.
Thấy vẻ mặt không để ý của Tô Hàn, Liên Ngọc Trạch nói: "Thánh Đế đại nhân ma pháp vô song, uy áp cái thế, tự nhiên không ai địch nổi, nhưng mấu chốt là... đây không phải trung đẳng tinh vực, tu vi của Thánh Đế đại nhân hoàn toàn bị áp chế, nhiều nhất chỉ có thể phát huy ra chiến lực Á Tiên mà thôi!"
"Hơn nữa, Thánh Đế đại nhân không có Tiên Khí, còn Thái Hư giáo đến giờ vẫn chưa hề xuất ra Tiên Khí."
"Với chiến lực của Đạo Vân Pháp Tôn, lại thêm Tiên Khí, e là dù Tuyết Linh Thánh Mẫu, cường giả có Tiên Khí trong tay, cũng sẽ bị ông ta quét ngang."
"Nếu Á Tiên cấp bình thường chỉ có thể phát huy một phần mười uy lực của Tiên Khí, thì Đạo Vân Pháp Tôn này e là có thể phát huy hai phần mười, thậm chí nhiều hơn!"
"Dù sao, ông ta đã bước nửa bư��c vào tiên cảnh, sự nghiên cứu về Tiên Khí có lẽ đã vượt xa người khác..."
Tô Hàn im lặng gật đầu, đến khi Liên Ngọc Trạch nói xong, mới trầm mặc, không biết suy nghĩ gì.
Mà xung quanh Phượng Hoàng Thành, vô số người đã quỳ lạy.
Bất kể có phải người của Thái Hư giáo hay không, chỉ cần dưới Thiên Đế, dù là Đạo Tôn, đều phải quỳ một chân xuống đất!
Còn Thiên Đế cảnh thì cúi người thật sâu, vẻ mặt cung kính, không dám khinh nhờn.
Chỉ có Tuyết Linh Thánh Mẫu không hề khúm núm như vậy.
Nhưng nàng cũng hít một hơi thật sâu, ôm quyền với Đạo Vân Pháp Tôn: "Tuyết Linh, bái kiến thủ tôn."
"Lâu lắm rồi ta không hiện thân, không ngờ trong thiên hạ này lại xuất hiện một tông môn kỳ lạ như vậy."
Khi nói chuyện, ánh mắt Đạo Vân Pháp Tôn nhìn chằm chằm Tô Hàn, bỗng nhiên cười một tiếng.
"Tiểu tử, ngươi có nguyện dẫn dắt Phượng Hoàng Tông, gia nhập Thái Hư giáo ta không?"
Dù thế sự đổi thay, chân lý vẫn luôn là sức mạnh. Dịch độc quyền tại truyen.free