Chapter 1:
Đêm trăng sáng, trời đầy sao. Gió nhẹ nhàng thổi trên những ngọn đồi nhỏ bao quanh làng quê yên bình, những ngôi nhà nhỏ san sát, nằm nép mình dưới rặng cây cổ thụ, khói bếp lững lờ, nhẹ nhàng hòa vào không gian đêm yên tĩnh. từng ngọn cỏ khẽ đung đưa theo gió, xào xạc bên tai chàng trai trẻ. Ngắm nhìn những ngôi sao trong đêm lòng anh có nhiều suy nghĩ.
Sự khao khát tri thức, đã thôi thúc anh đọc rất nhiều loại sách khác nhau, anh biết đến những vùng đất xa xôi thông qua sách vở, biết thêm những loài kỳ diệu cùng tồn tại với con người, như tộc elf, người lùn, người thú, orc, ..., anh còn biết đến những điều cổ xưa nhất, như ma pháp và ma thuật đã được ghi chép qua nhiều thế hệ muôn loài.
Nhưng với anh, như vậy là chưa đủ, những vì sao đêm sáng lấp lánh kia là gì, chúng chứa đựng sự bí ẩn nào mà không một ghi chép có thể giải đáp một cách rõ ràng, thứ duy nhất được kể lại, là vẻ đẹp lộng lẫy của chúng mỗi đêm. Viktor, một đứa trẻ mồ côi, may mắn được thủ thư của ngôi làng yên bình này nhận nuôi.
Không đặc biệt, lớn lên như bao đứa trẻ vùng quê khác, anh nhớ lại năm lên 10, sau khi chứng kiến một đứa trẻ khác trong làng có thể sử dụng được phép thuật kỳ diệu, tạo ra một cơn gió nhẹ làm lay động tán cây, nhưng chỉ mình đứa trẻ ấy trong làng là có thể làm được điều đó. Cả làng đều mừng rỡ với sức mạnh ma thuật ấy, họ tâng bốc, ca tụng rồi quan tâm.
Nhưng Viktor thì khác, anh tò mò về bản chất của ma thuật, chứ không u mê thứ sắc màu ấy, chính điều đó đã khiến anh vùi đầu vào sách vở nơi cha anh làm việc, từ những cuốn sách đương thời, cho đến những ghi chép xa xưa nhất mà anh có thể tìm được, miệt mài đọc sách suốt nhiều năm, Viktor còn không ra khỏi thư viện nửa bước. Sau nhiều năm đọc sách, tất cả những người có ma lực đều là do ông trời định đoạt, dù là nông dân nghèo khó, hay một quý tộc cao sang, ai cũng có thể sở hữu ma thuật, nhưng như những gì anh đã thấy, cả làng chỉ một đứa trẻ có được đặc ân đấy.
Dù không thể sở hữu phép thuật, nhưng với Viktor những kiến thức khác cũng là vô cùng quý báu với anh, và cách họ sử dụng chúng. Ngoài ra Viktor còn tìm hiểu được thêm về các chủng tộc khác, có các loại ma lực khác với con người. Trong khi những đứa trẻ khác chỉ biết chăm cừu, chăn trâu và chơi bời, Viktor đã miệt mài đọc sách, sự khác biệt đó khiến anh bị xa cách bởi lũ trẻ, không ai đến thư viện để làm bạn với anh ấy.
Nhưng không phải ai cũng vậy, hai anh em từ một gia đình khá giả trong làng cũng hay đến thư viện, dù mục đích là để vui đùa, đứa anh trai, Grand, có mái tóc vàng óng ả như quý tộc, đôi mắt xanh trong nhẹ nhàng nhưng có chút tinh nghịch. Cậu mặc một chiếc áo tay dài ống rộng với chiếc quần nâu ngắn, một bộ đồ lịch sự và thoải mái với sự kết hợp của đôi dép đen nhỏ, mắt Grand sáng rực lên khi lần đầu thấy một nơi nhiều sách như vậy. Theo sau Grand em gái của cậu, cô bé tên Eve, mái tóc đen ngắn cùng đôi mắt nâu đen có chút rụt rè, cô bé mặc một bộ váy trắng đơn giản, rất thường thấy ở những bé gái khác, đứng sau lưng anh trai với vẻ e dè, có lẽ cô bé không mấy hào hứng vơi nơi này. Sự xuất hiện đầy náo nhiệt của hai đứa trẻ khiến Viktor không thể tập trung, nhưng sự kỳ lạ của anh ấy cũng đã thu hút hai ánh nhìn tò mò.
"Chào cậu !" Grand nhanh nhảu cất tiếng chào hỏi đầu tiên, cô em gái vẫn rụt rè, nhưng đưa đôi mắt nâu tò mò vẫn hướng về phía Viktor. Việc một đứa trẻ cùng trang lứa say mê đọc sách là một điều kì lạ, hơn thế, cậu bạn này còn đọc rất nhiều sách, điều đó khiến hai đứa trẻ càng thêm hứng thú với người bạn này.
Viktor ngẩn người vài giây, từ trước đến nay, những đứa trẻ trong làng đều xa lánh anh, gọi anh ấy là kẻ lập dị, nhưng lần này, hai đứa trẻ bắt chuyện với Viktor, trong sự lúng túng anh ấy trả lời " ừm ... chào ... cậu." " Ở đây rộng quá, cậu sống ở đây á?" Grand hào hứng hỏi. "Ừm..." Viktor nhẹ gật đầu thay câu trả lời. Anh không quen với sự ồn ào, và không biết cách để đáp lại, nói chuyện cũng là một điều khó khăn với anh ấy. Hai đứa trẻ lặng thinh nhìn nhau, không khí lại rơi vào im lặng.
Viktor lo lắng thoáng qua, không biết bản thân có làm gì sai, hay tất cả những chuyện này chỉ là trò đùa của đám trẻ trong làng, ý nghĩ đó khiến anh thấy nhẹ nhõm phần nào, vì nếu có ai muốn làm bạn với anh ấy, thì có lẽ đó cũng chỉ là trò đùa của chúng." Ở đây có nhiều sách quá, cậu đọc hết rồi à ?" Grand tiếp tục với giọng đầy hứng khởi, Viktor vẫn lúng túng, chưa thể theo kịp được câu chuyện, anh chỉ im lặng và gật đầu. "Tớ là Grand, còn đây là em gái tớ, Eve, nhà tớ mới chuyển đến đây vì bố có chuyện ..." Grand lại tiếp tục nói, giới thiệu về bản thân và Eve, rồi đến chuyện gia đình nhà cậu bé. Viktor ngồi đó, nhìn Grand thao thao bất tuyệt, tai nghe, nhưng tâm trí anh đang lơ lửng nơi nào.
Anh ấy vẫn chưa tin là có hai đứa trẻ thực sự muốn kết bạn với mình. "Cha mẹ tớ nói không được chơi xa nhà, nên là bọn tớ đến đây cho tiện." Grand cười rồi giải thích lý do đến đây. "Thế cậu tên gì ?" Grand tiếp tục, quá nhiều câu hỏi và thông tin khiến Viktor choáng ngợp, anh im lặng một lúc để bình tĩnh, rồi ngập ngừng trả lời: " Viktor, tên tớ là Viktor ". "Giống Victory trong chiến thắng à, vậy là cậu làm gì cũng thắng chắc luôn ?, hay là ...". Grand lại một lần nữa đưa ra những câu hỏi, xong rồi lại kể chuyện, như thể đã lâu rồi chưa ai nói chuyện với cậu ấy. Nhưng Viktor không còn thấy phiền nữa, anh cũng lắng nghe dù có chút mệt mỏi, cậu bạn Grand đây đang nói quá nhiều.
"Còn... tên cậu là gì ?" Viktor lấy can đảm hỏi Eve, vừa để hỏi tên cô bé, và vừa để Grand bớt nói lại. "Tớ là Eve, Eve Valois ...". Eve chưa kịp nói hết câu thì Grand đã lên tiếng. "Nãy tớ đã giới thiệu rồi mà, tớ là Grand, Grand Valois, còn đây là em gái tớ, Eve Valois." Viktor bối rối không biết nên xử lý tình huống này như thế nào, một cuộc nói chuyện với anh như dài vô tận, Grand nói, còn Viktor và Eve ngồi nghe.
Lần đầu tiên anh được nói chuyện với những đứa trẻ khác. Viktor đã cùng chơi đùa, đọc sách với Grand và Eve.
Cả ba trông thật kỳ lạ trong mắt những đứa trẻ khác. Nhưng Viktor không quan tâm vì anh đã có những người bạn đầu tiên, những ngày tháng trẻ con nhất mà anh ấy mong muốn.
Nhưng rồi thời gian trôi đi, bố của Grand và Eve đã xong việc, cả nhà hai đứa đã dời lên lại thị trận gần kinh đô, một lần nữa, Viktor chỉ có một mình, anh lại tìm về những con chữ. Sự rời đi của hai đứa trẻ không một lời báo trước, chỉ đơn giản là chúng không đến thư viện nữa, Viktor lần đầu tiên anh cảm thấy buồn, cảm giác buồn chán vì không có bạn để chơi cùng, điều này trước đây chưa từng có, anh đã hiểu được việc không có bạn thực sự là như thế nào. Nhưng rồi Viktor lại quen dần, cuộc sống này cũng như trước kia, khi mà Grand và Eve chưa từng đến, vẫn những ánh mắt kì lạ từ những đứa trẻ khác, anh một lần nữa quay về nếp sống cũ.
Sau nhiều năm mài kinh sử, việc đọc đã khiến Viktor mệt mỏi, rồi chỉ còn những vì sao làm bạn mỗi đêm, sau bao lâu trôi qua, dù anh ấy đã lớn và đầy mạnh khỏe, thì với chàng trai hiện tại, sách và sao đêm vẫn là những người bạn thân nhất của anh, nhưng những sự bí ẩn trên cao đã gợi cho Viktor nhiều điều, mộ sự tò mò, trên những vì sao đó có gì.
Đêm nay vẫn vậy, Viktor nằm trên con đồi nhỏ sau nhà, đưa ánh nhìn xa xăm lên bầu trời cao. Nhưng có chút khác biệt, đêm nay là cuối năm, một năm mới sắp đến, không khí dường như se lạnh hơn thường ngày, mây dày hơn, che lấp đi những vì sao nhỏ. Viktor cau mày khó hiểu khi mây gió có chút thay đổi. Chẳng phải chờ lâu, điều mà khiến cho mây trời lo lắng, cả gió cũng phải vội vút đi, đức vua Louis Gram đệ Tứ đã băng hà. Người duy nhất giữ cho vùng đất này yên bình đã mất, những người lính đưa tin mang nỗi buồn này trên lưng đi xa.
Viktor bật dậy, nhanh nhẹn phóng xuống con đồi nhỏ, anh biết, không thể chậm trễ hơn nữa, ngay lúc này, các chư hầu trong nước sẽ bắt đầu những bước đầu tiên, các chủng tộc khác cũng sẽ bắt đầu chia bè kết phái. Sự nhỏ bé của anh ấy sẽ không còn bị lu mờ, Viktor biết, nếu không có ma thuật anh ấy chẳng là gì, nhưng với những kiến thức đã tích lũy và học hỏi, anh có thể chứng minh được bản thân. Viktor lao nhanh như tên bắn khi vừa nghe tin đức vua băng hà, những căn nhà nhỏ bên đường chợt như bừng tỉnh, trong phút chốc cả ngôi làng đã sáng chưng lên, mọi người đểu nháo nhào bàn tán xôn xao về sự ra đi của vị vua, sự bí ẩn trong câu chuyện, và người kế vị sẽ là ai.
Nhưng Viktor thì không, anh chạy nhanh về trước thư viện, mở cửa bước vào với ánh mắt của sự quyết tâm. Cha nuôi anh ấy, một ông già ngồi trên chiếc ghế gỗ, mái tóc dài cùng bộ râu rậm đã bạc phơ vì tuổi tác, đôi mắt lão nhăn nheo nếp chân chim, nhưng sự tinh tường thì vẫn đó. Lão bật dậy khi thấy con mình về, biết đây là thời khắc quan trọng của con trai, lão không nói gì mà đưa ngay cho Viktor một túi đồ, mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ cho anh lên đến 2 tuần, Anh ấy sẽ đi, Viktor sẽ bước vào con đường đầy nguy hiểm trước mắt.
Ông lão biết, chuyến đi này của con trai có lẽ nó sẽ khó trở về, dù rất muốn can ngăn, nhưng ánh mắt đen sâu ấy không có vẻ gì là sợ hãi, chỉ có một sự quyết tâm bước tiếp, ông đặt tay lên vai anh, như muốn chạm vào người đứa con của mình lần cuối, đôi mắt nhẹ nhàng nhìn Viktor, những nếp nhăn trên mặt cũng không thể che đi nỗi xúc động, thứ đang kìm nén sâu trong lòng ông ấy, dù hai cho con không máu mủ ruột thịt, nhưng với ông già này, thì Viktor là một người con, một đứa trẻ đầy tự hào của ông ấy.
Hình ảnh cậu bé nhỏ nhắn ngày nào hiện về trong tâm trí ông, đứa trẻ được đặt trong một cái nôi thả trôi sông, bàn tay nhỏ bé nắm chặt ông mỗi khi cha con dắt nhau ra chợ, hình ảnh nhỏ bé mải miết đọc sách, thường hỏi ông xem những gì trong đó là có thật không, ông cảm nhận được hết, đứa trẻ trong ký ức ông giờ đây đã lớn, đứng trước mặt ông lần cuối, rồi sẽ tiến về nơi xa. Viktor nhanh chóng hướng ra cửa, nhưng vẫn không quên quay lại, cúi người trước cha, người đã luôn lo lắng và chăm sóc cho anh để có được ngày hôm nay.
" Con muốn sống như thế nào? " Cha anh vội hỏi, cố gắng níu kéo lại chút khoảnh khắc ngắn ngủi quý giá này của ông, Viktor nhìn cha, đôi mắt đen nhẹ nhàng nhưng đầy nhiệt huyết, khẽ mỉm cười " Con là Viktor Wise, con không biết thưa cha, nhưng con sẽ cố".
Gió lạnh đầu mùa thổi qua mái tóc đen của Viktor, khi bước ra khỏi thư viện, cha anh đứng đó, nơi ngưỡng cửa nhìn theo bóng lưng con mình, anh không ngoái lại, mong muốn khám phá thế giới, ý nghĩa của những ngôi sao, thứ đã thôi thúc Viktor bước nhanh hơn vào sâu rặng cây cổ thụ đầu làng. Tại đó, một người bạn đã chờ sẵn, con ngựa nâu đen đầy mạnh mẽ đang chờ người chủ của mình, cùng nhau, họ sẽ bắt đầu cuộc hành trình này.
Viktor nhanh nhẹn trèo lên lưng ngựa, cảm nhận hơi ấm trải dài trên người, đây là sự ấm áp từ chú ngựa, hay là sự hồi hộp cho những điều trước mắt, anh không rõ được. Viktor hít một hơi thật sâu, mang theo mùi đất và cỏ khô nơi quê nhà, siết chặt dây cương rồi thúc ngựa. Vó guốc khua trên con đường làng nhỏ, đưa anh ấy rời xa nơi đã nuôi nấng tâm hồn, trí tuệ và con người anh. Đến đỉnh ngọn đồi cuối làng, Viktor nhìn lại, những mái nhà tranh ẩn hiện dưới bóng cây, khói bếp nhẹ nhàng bay lên như muốn tạm biệt chàng trai trẻ. Ngước về phía trước, dưới ánh sáng trăng đầy mờ ảo, Viktor hướng mắt về vùng đất rộng lớn, trải dài những cánh rừng bạt ngàn đầy bí ẩn, những ngọn núi nhấp nhô đầy hiểm trở.
Đây là vương quốc Ngàn Hoa, giờ đã bắt đầu chìm trong cơn sóng ngầm của sự hỗn loạn, và đảo chính của các trung thần sau cái chết của nhà vua. Viktor biết, trước mắt anh là con đường khó khăn, nhưng sự thôi thúc muốn dùng trí tuệ, kiến thức của mình để khám phá thế giới đã cho anh thêm dũng khí. Ngay lúc này, nao núng là không thể tránh khỏi, nhưng Viktor vẫn đi tiếp, vì anh biết, đây chính là lúc để bắt đầu cuộc hành trình. Ngồi một mình trước hiên nhà, bố Viktor vẫn mải đưa mắt nhìn về hướng anh đi, trong lòng ông hồi hộp, nhưng chỉ có thể gửi đi những lời chúc đẹp nhất cho anh ấy
" Mong những vì sao sẽ luôn bên con."