(Đã dịch) Chương 171 : Tử Hà tình kiếp
"Nương nương, không xong rồi, đại sự không ổn!"
Chức Nữ gót sen nhẹ nhàng, nhưng vừa bước tới tẩm cung của Vương Mẫu nương nương liền thất thanh hô hoán ầm ĩ.
Vương Mẫu nương nương mẫu nghi thiên hạ, uy nghi ngày càng thịnh, trước mặt chúng thần Thiên Đình thường tỏ ra vô cùng cường thế. Trong tình thế Thiên Đình suy yếu, nàng buộc phải dùng cách này để duy trì cục diện Dao Trì, cũng là để trợ lực cho Trương Hữu Nhân.
Thế nhưng ở chốn riêng tư, Vương Mẫu nương nương đối với các cung nữ, nghĩa nữ của Dao Trì Tiên cung lại hết mực hòa ái, có nhắc nhở cũng giữ gìn thể diện cho các nàng. Vì lẽ đó, đám tỳ nữ như Chức Nữ mới dám càn rỡ trong cung của nương nương. Ngược lại, nếu Vương Mẫu không có trong cung, các nàng lại cẩn thủ quy củ, tỏ ra biết điều hơn nhiều.
Vương Mẫu nương nương đang ngồi trước gương mây, tay chỉnh lại cây trâm trên đỉnh đầu, đang mãi suy tư tâm sự thì bị Chức Nữ hấp tấp chạy vào hét lên "không xong, đại sự không ổn". Điều này chọc cho Vương Mẫu nương nương giận đến run người, phượng diện đằng đằng sát khí.
Gần đây Thiên Đình mọi việc không thuận, Tề Thiên Đại Thánh phản thiên, Trương Hữu Nhân bị ép cùng Đạo, Phật hai nhà đánh cược, phải lưu vong đến Bắc Câu Lô Châu, khiến Vương Mẫu nương nương cực kỳ nóng nảy.
Lượng kiếp kéo đến, Vương Mẫu nương nương vì nguyên do của phụ thân là Đông Vương Công mà không oán không hối ở lại Thiên Đình, trở thành thê tử trên danh nghĩa của Trương Hữu Nhân. Thế nhưng, không biết do Trương Hữu Nhân nhát gan hay do tu luyện thuật Khóa Dương, hắn đối với nàng tuy kính trọng nhưng chẳng hề bộc lộ nửa điểm tình ý, suốt ngày như kẻ lục dục diệt hết, bỏ mặc nỗi ai oán của Vương Mẫu.
Vương Mẫu nương nương dù mạnh mẽ đến đâu thì chung quy vẫn là một nữ tiên, cõi lòng nàng vẫn cần được an ủi. Nhận lệnh của Đông Vương Công trợ giúp Thiên Đình, ban đầu nàng cũng cực kỳ không tình nguyện. Nhưng vì chúng sinh Tam Giới, vì để Nhân tộc không bị nội loạn phân tranh dẫn đến kết cục diệt vong như chư tộc Thượng Cổ, Vương Mẫu nương nương cuối cùng chọn nghe theo mệnh lệnh phụ thân, chấp nhận đánh đổi danh tiết đi theo Trương Hữu Nhân, trở thành một đời Thiên Hậu.
Đằng đẵng bao năm trôi qua, tâm Vương Mẫu cũng dần nguội lạnh, đối với Trương Hữu Nhân từ trách nhiệm đã biến thành một loại ỷ lại. Nhưng nào ai ngờ, Ngọc Đế trước kia lại là khúc gỗ mục chẳng hiểu phong tình. Sự lãnh đạm của hắn khiến Vương Mẫu cảm thấy công lao trăm nghìn lượng kiếp như nước chảy về đông, vô cùng thất lạc.
Giờ đây, Trương Hữu Nhân vừa mới biểu hiện nam tính hơn một chút. Không chỉ nỗ lực giao tiếp bình đẳng với nàng, thi thoảng còn bộc lộ chút khiếu hài hước lạnh lùng đầy nhân tính. Thông minh như nàng, làm sao không nhận ra được.
Chỉ là Vương Mẫu nương nương không muốn vạch trần chút khôn vặt của Trương Hữu Nhân, thậm chí còn nảy sinh tâm tính thiếu nữ mà hùa theo những chuyện phong nhã vô hại ấy, hai người ngầm hiểu mà kể vài câu chuyện cười.
Vương Mẫu nương nương trước đây cũng từng là một nha đầu điên cuồng chẳng kém gì Tử Hà, nếu không phải địa vị Tam Giới sau này trói buộc, nhất cử nhất động đều phải mẫu nghi thiên hạ, thì sao nàng có thể ngồi yên ở Dao Trì suốt mấy trăm kiếp.
Thậm chí với loại câu nói đùa khiến người ta đỏ mặt tía tai như "Ta thái dương ngươi", Vương Mẫu nương nương cũng lờ mờ hiểu được hàm nghĩa sâu xa bên trong, chứ không ngây thơ tin là lời ca ngợi như Trương Hữu Nhân nói. Thế nhưng, chuyện đó thì có sao chứ?
Chỉ cần nàng biết Trương Hữu Nhân thật tâm muốn làm nàng vui, vậy là đủ rồi.
Trăm ngàn lượng kiếp qua đi, trái tim Vương Mẫu đều sắp khô héo, nay thấy Trương Hữu Nhân chuyển biến như vậy, đợi được hắn kể chuyện cười dù có chút trúc trắc, chỉ cần là vì nàng, nàng liền thỏa mãn.
Nhưng mà, Đạo Phật hai nhà ngay cả chút thỏa mãn ấy cũng không để nàng duy trì được lâu!
Ngay khi Trương Hữu Nhân vừa khiến mặt hồ phẳng lặng trong lòng Vương Mẫu gợn sóng, Đạo Phật hai nhà đã liên thủ ra tay, lấy khí vận thiên địa và chính thống Tam Giới làm tiền đặt cược, ép Trương Hữu Nhân vào ván cờ, lưu vong tại Bắc Câu Lô Châu.
Mười năm a!
Trước kia, khi ánh mắt Trương Hữu Nhân nhìn nàng chỉ có sự kính trọng mà không chút tạp niệm, Vương Mẫu cảm thấy truy cầu trường sinh, đọc Hoàng Đình kinh, duy trì vị trí chính thống Tam Giới chính là toàn bộ sứ mệnh. Ở tâm cảnh đó, đừng nói trăm ngàn lượng kiếp, dù lâu hơn nữa nàng cũng bình thản như nước mà vượt qua.
Nhưng khi Trương Hữu Nhân ném m���t viên đá nhỏ vào lòng hồ tâm tư của nàng tạo nên gợn sóng, nàng lại cảm thấy mười năm thật dài! Không, mười ngày thôi đã quá dài rồi!
Ba ngàn sáu trăm năm mươi cái ngày đêm đằng đẵng nha!
Vương Mẫu nương nương không tĩnh tâm được. Tâm tư nàng đã sớm bay về Bắc Câu Lô Châu, bay về Đại Minh quốc, nơi Trương Hữu Nhân vẫn đang không ngừng lăn lộn tiến lên.
Đáng tiếc, lúc đi Trương Hữu Nhân đã năm lần bảy lượt dặn dò nàng phải hiệp trợ Thái Bạch quản lý tốt Thiên Đình, thay hắn bảo vệ gia tộc. Nàng làm sao có thể không chăm chú thực hiện lời hứa này, sao dám có chút lười biếng? Nàng lại càng phải dốc toàn bộ tâm lực vào sự vụ Thiên Đình, để tương lai trong mắt Trương Hữu Nhân không vương dù chỉ một tia thất vọng!
Toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc nhưng Vương Mẫu vẫn không cách nào giải quyết nỗi lòng rối bời, không thể xua tan hình ảnh khuôn mặt mang chút con buôn phàm trần nhưng lại khiến tâm thần nàng dao động không ngừng của Trương Hữu Nhân!
Vì lẽ đó, nhiều lúc Vương Mẫu nương nương cứ ngồi ngẩn ngơ trong Dao Trì Tiên cung, trên mặt lộ ra sắc hồng xuân tình, đối diện với gương lược, bàn tay trắng nõn khẽ vuốt khuôn mặt thanh xuân, nàng thường vô cớ mỉm cười, như đóa hoa xuân đơn độc tỏa hương nơi tẩm cung vắng lặng.
Thế nhưng cũng có lúc, nàng lại vô cớ tháo cây trâm phụ thân tặng trên đầu xuống, mặt đầy sát khí nhìn về phương Tây, thần thái trong mắt biến ảo khôn lường.
Đúng lúc này, Chức Nữ lại xông vào ngay thời điểm tâm tình Vương Mẫu nương nương không tốt.
"Không xong cái gì? Bổn cung bị cái giọng oang oang của nha đầu ngươi làm cho không xong rồi đây!"
Vương Mẫu nương nương mắt phượng hàm sát, sắc mặt khó coi nhìn Chức Nữ lảo đảo chạy vào, khuôn mặt nhỏ trắng bệch chỉ về hướng ngoài cung, môi run rẩy nói không nên lời.
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của Chức Nữ, Vương Mẫu nương nương bỗng nhiên mềm lòng. Chức Nữ cùng Thất Tiên Nữ, Tử Hà đều là nha đầu sai vặt do Đông Vương Công để lại, là những người tri kỷ nhất. Những năm qua, Vương Mẫu cảm niệm các nàng vất vả nên đã thu bảy người làm nghĩa n���, được Thiên Đình xưng tụng là Thất Tiên Nữ, khiến biết bao nữ tiên hâm mộ.
Vì lẽ đó, tình cảm Vương Mẫu dành cho Chức Nữ sâu đậm hơn nhiều so với tỳ nữ bình thường.
Nàng nhìn Chức Nữ đang hoảng loạn, khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí nói: "Hoang mang hoảng loạn cái gì? Bổn cung chẳng phải đã nhắc nhở các ngươi đi đứng phải thong dong, cử chỉ phải đoan trang, không được thất thố trước mặt người khác sao? Ngươi xem lại mình đi, bây giờ còn ra thể thống gì nữa!"
"Nương nương, Chức Nữ vừa nghĩ đến một vấn đề, cảm thấy nhất định phải xin nương nương làm chủ ngay, cho nên mới hoảng loạn như vậy."
"Chuyện gì mà nghiêm trọng đến mức khiến tiểu Chức Nữ của ta phải chạy xiêu vẹo đến báo cáo vậy?" Vương Mẫu nương nương có chút cưng chiều hỏi. Nhìn thấy những tiểu tỳ nữ đã theo mình vô số năm này, nỗi nhớ nhung Trương Hữu Nhân trong lòng nàng cũng vơi đi đôi chút.
"Nương nương, Chức Nữ phát hiện Tử Hà tỷ tỷ có khả năng đang yêu rồi."
"Cái gì!"
Mời quý đạo hữu ghé thăm truyen.free để thưởng thức trọn vẹn bản dịch tâm huyết và độc quyền này.