Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

CHƯƠNG 21

 

Tôi ngồi phệt xuống. Đó chắc chắn là một cảnh tượng rất ngộ nghĩnh. Một con dã nhân to bự, lông lá xồm xoàm tự nhiên ngồi phệt xuống.

Tôi mà thấy cảnh đó chắc cũng phải bật cười thôi.

Mẹ tôi chưa chết!

Mẹ hãy còn sống!

Tôi muốn la lớn. “Mẹ! Mẹ ơi! Con đây nè, Marco của mẹ đây nè!”

Nhưng Jake đã kịp nói thầm trong đầu tôi bằng một giọng gấp gáp và đanh thép.

Jake cũng đã nhận ra mẹ tôi.

Mẹ tôi… còn sống.

Mẹ tôi.

Jake đang nói chỉ riêng tôi nghe.

Tôi đang nghe nó nói đấy chứ. Nhưng lời lẽ của nó như vọng từ xa tít mù khơi. Nó có hiểu gì đâu? Đó là mẹ của tôi mà. Mẹ của tôi!

giọng Visser Ba có vẻ nhạo báng,

“Loài người gọi nó là con dã nhân,” Visser Một lạnh lùng đáp. “Visser Ba, người sắp được phân công phụ trách Trái Đất thì ít ra cũng phải học hỏi đôi điều về hành tinh này chứ!”

Mẹ của tôi nhìn hắn và bĩu môi.

“Ta lấy cơ thể người vì muốn học hỏi về hành tinh này và về loài người. Nhờ đó ta mới có thể khởi đầu cuộc xâm lăng mà giờ đây ngươi sắp làm cho phá sản vì sự bất tài đáng tội của ngươi!”

Cái đuôi chết chóc của Visser Ba chợt xoắn lại, như thể hắn định quất nó vào mẹ tôi… Visser Một. Đội quân màu đỏ chợt căng thẳng lên thấy rõ. Đội quân màu vàng đặt tay lên vũ khí.

Rachel thốt lên.

Rachel không biết, tôi chậm chạp hiểu ra. Rachel không biết. Nhưng làm sao nhỏ biết được khi chưa từng gặp mẹ tôi. Cả Cassie và Tobias cũng thế. Mà Jake thì nãy giờ chỉ nói chuyện riêng với tôi mà thôi.

Visser Ba từ từ lỏng người ra. hắn nói.

Mẹ tôi… Visser Một… cười khẩy.

“Ngươi muốn làm Visser Một chứ gì? Ngươi tưởng có thể giành được ghế của ta sao? Rồi người sẽ thấy Hội đồng Thập Tam Trụ không thương xót những Visser phạm sai lầm đâu. Và ngươi đã phạm sai lầm. Hãy dè chừng cái tham vọng của ngươi đó.”

Bà ta búng ngón tay, và tất cả những tên lính áo vàng đều quay lại. Rồi bà ta bước đi, kéo theo cả một đội quân đồng phục vàng.

Đó không phải là mẹ tôi. Cái sinh vật tự xưng là Visser Một đó không phải là mẹ tôi.

Visser Một là một tên Yeerk chui vào óc mẹ tôi.

Nhưng bạn biết không, điều đau lòng là ở chỗ cái bộ óc của kẻ Bị mượn xác vẫn đang sống. Nó vẫn sống sờ sờ. Ở đâu đó trong cái đầu ấy, phía sau đôi mắt quen thuộc đến não lòng ấy, mẹ tôi vẫn đang sống.

Jake nói. tôi thẫn thờ nói. Tôi thù ghét bản thân đã không thử làm điều gì đó, nhưng tôi biết tôi sẽ chẳng làm được gì hết. Tôi phải tiếp tục ẩn mình trong lốt thú thôi. Không được để mẹ tôi biết rằng đó chính là tôi… là con của mẹ. Không bao giờ…

Tôi nặng nề đứng dậy. Tôi cảm thấy bủn rủn. Một cảm giác kỳ lạ đối với loài dã nhân.

Và rồi tôi nghĩ, nếu như tôi ở trong lốt một con thú khác thì có khi tôi đã đầu hàng và để cho bản năng của con thú đó lấn lướt, để cho bản năng thú điều khiển và vứt béng đi những xúc cảm của người.

Nhưng con dã nhân lại quá giống người. Bản năng của nó rất hiền hòa. Y như người, nó cũng có xúc cảm. Nó không thể bảo vệ tôi trước nỗi đau.

tôi yêu cầu.

Visser Ba vẫn nhìn bọn tôi chằm chặp. Tôi đoán hắn chưa nghĩ ra phải làm gì kế tiếp.

hắn nói.

Ax bùng nổ.

Visser Ba hất hất cái đầu, ra dáng nghĩ ngợi.

Visser Ba trầm tư suy nghĩ mất một phút. Hắn có đoán ra sự thật hay không nhỉ? Liệu hắn có đoán ra cái lý do khiến bọn tôi giữ im lặng là để không bật mí điều gì với hắn? Liệu hắn có đoán ra cái lý do khiến bọn tôi vẫn chưa chịu hoàn hình?

Visser Ba có một động tác giống như nhún vai.

 

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free