Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Bài Ca Của Máu Và Thép - Chapter 1: Lá Thư và Tước Vị

Cũng như mọi ngày, hôm nay James lại nhận được những bức thư của các gia tộc nhỏ. Những bức thứ đó nào là thư mời tham gia dự tiệc, thư mời tham gia lễ hội, thậm chí kỳ lạ hơn là có cả thư mời tham gia tiệc trà, thứ chỉ dành cho các quý cô.

Những dòng thư nhàm chán, những câu từ nhạt nhẽo thậm chí là giả tạo bên trong các lá thư trắng được đóng những con dấu tượng trưng cho gia tộc của họ. Hắn chẳng hề bận tâm tới chúng bởi vì tất cả chúng đều làm hắn phát ngán mỗi khi đọc.

James cầm những bức thư chất đầy trên bàn, tiện tay ném hết vào chiếc lò sưởi lớn bên cạnh. Khi những bức thư rơi vào lò, ngọn lửa lớn bùng lên dần thiêu rụi tất cả mọi thứ, ánh lửa đỏ bập bùng phản chiếu lại vào đôi mắt của hắn.

Hắn là một chàng trai trẻ với bề ngoài tưởng tầm hai mươi lăm tuổi, độ tuổi đẹp nhất của một người đàn ông. Hắn có một đôi mắt vàng giống như màu của những viên đá quý mang sắc vàng lấp lánh, mái tóc đen giống như bầu trời đêm của Litherquel, gương mặt điển trai làm cho người ta cảm thấy rất rõ và vô thức nghĩ rằng hắn ta là một quý tộc. Thế nhưng nếu nhìn kỹ, ta vẫn thấy trên gương mặt đó mang theo nét mệt mỏi với quầng thâm mắt hiện rõ như thể hắn đã không ngủ nhiều ngày rồi.

Hắn ngồi trên ghế, tay đặt lên bàn làm việc, lưng ngả ra sau khiến chiếc ghế gỗ cũ kỹ kêu cọt kẹt. Chiếc ghế này đã có từ ngày hắn còn bé, cũng là món đồ mà mẹ hắn để lại ngày xưa mà hắn mang về phòng lưu giữ sử dụng. Có lẽ đó là lý do khiến hắn không muốn bỏ nó dù cho nó đã vô cùng cũ rồi.

Phòng làm việc của James cũng là phòng ngủ của hắn, trông nó khá đơn điệu khi chỉ có một chiếc bàn gỗ đủ dài chữ L đặt dọc theo bức tường cạnh cửa sổ. Trên bàn có những cuốn sách cổ mà hắn mang về từ học viện quý tộc, một chiếc đèn khí ga và một quả cầu lạ có trục thẳng đứng ở hai đầu cố định quả cầu ở giữa trục, nó giống như một quả cầu sử dụng trong bói toán, xung quanh quả cầu là các vòng tròn bao quanh nó giống các vành đai của các hành tinh.

Sau khi đã vứt bỏ đi đống thư từ chán ngắt, James cầm lấy cuốn bút ký kỳ lạ mà bên “Viện nghiên cứu Cơ Giới và Thần Bí” gửi đến. Đây là cuốn bút ký thần bí mà họ tìm thấy trong một di tích cổ được viết bằng một thứ ngôn ngữ lạ, do đó những học giả kỳ cựu của viện nghiên cứu mới gửi cuốn bút ký đến cho hắn với hi vọng có thể đưa được lĩnh vực siêu nhiên thần bí vào trong những chế tác như các cỗ máy hơi nước của hiện tại.

James tặc lưỡi khi nhớ về đám học giả ngu đần mà hắn gặp lúc vẫn còn ở viện, cái lũ đó thực sự là một đám lười nhác không ra gì giả danh người trí thức. James nhận được cuốn bút ký vì một phần ngoài thân phận là con trai trưởng của gia đình công tước Ashbourne, hắn còn là một học giả nghiên cứu máy hơi nước có hiểu biết về các ngôn ngữ cổ theo chuyên ngành hắn theo học tại học viện quý tộc. Với thứ tài năng đó, hắn đã sớm được tham gia viện nghiên cứu và trở thành một trong những thành viên cộm cán của hội. Hắn đoán có lẽ vì lý do này nên cuốn bút ký mới rơi vào tay của hắn.

- Cái đám đó thực sự không tìm được ai để giải mã thứ này à? - James lẩm bẩm với giọng điệu hằn học khi nhìn cuốn bút ký trên tay.

Hắn vừa định mở cuốn bút ký ra, bỗng bên ngoài phát ra tiếng gõ cửa và một giọng nói của một người phụ nữ.

- Thưa cậu chủ, có thư mời.

Hắn nghe tiếng gọi đó, hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra đầy nặng nhọc. Hắn đứng dậy, tay cầm khẩu súng ổ xoay được cất trong hộc bàn ra và bỏ vào túi áo và bước ra ngoài, đây là một thói quen của hắn chứ không phải ác ý gì cả, hắn chỉ đơn thuần cảm thấy yên tâm hơn khi có vũ khí bên mình.

Cánh cửa gỗ từ từ mở ra, một nữ hầu cầm một khay bạc được phủ vải đỏ, trên khay là một tấm thiệp mời màu trắng, cô cúi đầu dâng bức thư đến trước mặt hắn.

James chú ý vào bức thư, hắn cầm lấy và quan sát một chút. Bức thư được niêm phong bằng một ấn sáp màu đỏ, hắn đưa thư lên trước ánh đèn bên ngoài hành lang để nhìn kỹ hơn. Ngay sau khi nhìn rõ dấu ấn, hắn sững người bất ngờ vài giây, sau đó cất lá thư vào trong túi áo rồi quay sang nữ hầu, phất tay nhẹ ra hiệu rời đi.

Nữ hầu gái nhẹ nhàng gật đầu, đi từng bước tao nhã rời khỏi chỗ đó, cô ấy còn ngâm nga gì đó giống như rất vui vẻ. James lui vào phòng, hắn xác định xung quanh không có ai thì đóng cửa vào và khóa lại, sau đó hắn từng bước đi về ghế ngồi của bàn làm việc, ngồi xuống và lấy bức thư ra khỏi túi áo rồi đặt lên bàn.

Thứ này không phải từ đại gia tộc, cũng không từ hàng quý tộc… đây là một củ khoai lang nóng bỏng tay. Thư này đến từ hoàng tộc, cái nơi mà nếu được triệu tập đến thì chắc chắn sẽ chẳng tốt đẹp gì cho cam. James chăm chú nhìn dấu sáp, cái ký hiệu con quạ đội vương miện đó quá nổi bật và đặc trưng đến mức không thể nhầm lẫn được. Hắn hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra, lấy dũng khí để mở bức thư với tâm trạng bồn chồn không dứt.

“Kính thưa thiếu chủ của gia tộc công tước. Tôi là Eden J. David, hoàng tử của Đế quốc Macules. Hôm nay, tôi viết bức thư này để mời ngài tham gia cuộc họp tại cuộc hội nghị mùa đông, được tổ chức tại thủ đô Đế quốc. Đây là cuộc họp đặc biệt, quy tụ các ‘Thợ chế tác’ mang danh hiệu ‘Trái tim máy’; những người khác giống như ngài đều đã nhận được thư mời.

Để nói thật ngắn gọn trong vài dòng về nội dung chính của cuộc họp sắp tới: đó sẽ là cuộc họp nhằm tiến hành chế tạo ‘Đầu Máy’, thứ công cụ để vận hành một thứ tôi vừa tìm được có liên quan tới lĩnh vực thần bí. Về thông tin chi tiết của những thứ này, tôi hi vọng sẽ có vinh hạnh được trình bày kỹ hơn trong cuộc họp vào ngày 18 tháng 9, lúc 6 giờ tối tại Đế đô, thủ đô Rissawies. Khi ngài đến, người của tôi ở ga tàu sẽ luôn ở đó đợi ngài. Vậy nên, kính mời ngài tham gia.

Ký tên

Eden J. David ”

James cố nhớ về vị hoàng tử này, lục lọi trong đống ký ức của hắn. Eden J. David theo trí nhớ của hắn là một nhà khoa học điên mang danh của hoàng thất, vị hoàng tử có thể coi là một trong số những người bạn hiêm hoi mà hắn có trong khi học tại học viện. Hoàng tử Eden là con út trong hoàng tộc, thậm chí là con của một thiếp thất nên hoàng đế không quan tâm hắn làm gì, bởi dù hắn có làm gì đi nữa thì tước vị hoàng đế đời tiếp theo cũng sẽ rơi vào tay người con cả của ông ta, tuy nhiên, vị hoàng tử này lại có tài, có nhan sắc, thậm chí là người tiên phong trong lĩnh vực hơi nước và công nghệ khi cả hai còn làm chung tại Viện nghiên cứu Cơ giới và Thần bí.

James thở dài ngao ngán, hắn thấy chán nản lẫn uể oải, cái cảm giác này giống mỗi lần hắn phải đi dự một buổi tiệc nào đó mà hắn không thích vậy. Hắn chỉ đơn thuần muốn nằm ở nhà hoặc vùi đầu vào trong đống máy móc và bánh răng, chìm trong đống công việc tại trạm nghiên cứu… hắn thà chơi với đám học giả ngu ngốc kia còn hơn là đi dự mấy buổi tiệc chán ngắt trong giới quý tộc.

Nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ, đây là bức thư của hoàng tử, dù cho Eden không có khả năng thừa kế chức vị hoàng đế thì bản thân anh ta cũng là một người trong hoàng thất, hơn nữa, anh ta còn là một người bạn mà James không muốn đánh mất.

- Thư mời của hoàng tử mà dám từ chối thì không khác gì vả vào mặt của hoàng thất. Thế là thực sự phải đi rồi à…

James cất bức thư đi, hắn vừa định đứng dậy để chuẩn bị thu dọn hành lý trước để mai đi luôn, dù sao thì ở đế đô cũng thú vị hơn là ở nhà. Mặc dù ở nhà có thể tập trung nghiên cứu nhưng hắn thấy bản thân cần phải ra ngoài, kể từ hai ngày trước trở về từ học viện, hắn đã chẳng ngủ chút nào, điều đó khiến hiện tại đầu hắn đang ong ong hết sức, cơn đau đầu đôi khi lại thoáng qua, tâm trí thì bị kéo căng đến cực điểm nên rất dễ kích động.

Cốc cốc! Tiếng gõ cửa từ bên ngoài làm hắn giật mình. Hiện tại hắn đang cảm thấy cực kỳ khó chịu, nó giống như một đứa trẻ đang chơi đùa thì bị gọi đi làm việc, sau khi làm xong chưa được cầm món đồ chơi lên thì đã tiếp tục bị gọi đi. Hắn lại đứng dậy rồi đi thẳng đến cửa, thậm chí đã chuẩn bị bốc hoả nếu người đến không nói một thứ gì đó thực sự quan trọng.

Lạch cạch! Cánh cửa gỗ lần nữa được mở ra, nhưng khi thấy người đến, hắn lại phải hít thở đều để ngăn những câu tục tĩu muốn thoát ra khỏi miệng, hắn khoanh tay, giọng lạnh nhạt hỏi:

- Em đến đây làm gì thế, kính thưa tiểu thư Esperanza yêu dấu đáng kính của tôi.

- Đừng có giở cái giọng móc mỉa đó với người nhà của mình chứ, thưa anh trai đáng kính.

Người đến là cô em gái của hắn, cũng là con út trong gia đình. Esperanza Ashbourne có mái tóc đen dài đến vai và đôi mắt vàng giống như của James vì là thành viên của gia tộc Ashbourne. Cô thấp hơn hắn một cái đầu nhưng không hề mang theo dáng vẻ của trẻ con, gương mặt cô mang đậm nét của một người phụ nữ trưởng thành đầy sắc sảo.

- Anh không có thời gian chơi với em đâu.

James quay người đi vào phòng, tay nhẹ đẩy cánh cửa đóng lại. Bất ngờ cánh cửa bị kẹt, Esperanza dùng một tay chặn cửa, gương mặt cô nở nụ cười như muốn đánh người, cô nghiêm giọng nói:

- Cha gọi anh đến nhà ăn để bàn chuyện gì đó, chắc là vấn đề thừa kế, dù sao ông ấy suốt ngày càm ràm vụ này mà.

Hắn nhìn cô em gái nhỏ nhắn của mình một cái, nhìn hắn uể oải ra mặt khiến Esperanza phát cáu, cô không thích anh trai của mình cũng bởi vì cái tính cách chây lười của chính hắn.

James đi lùi vào trong phòng, đi đến bàn làm việc, hắn lục lọi trong đó nhưng không tìm thấy, rồi hắn bỗng sực người nhớ ra xong quay lại trước mặt của cô.

Lục trong túi áo, hắn lấy ra khẩu súng ổ xoay, lắc một cái mở ổ đạn, hắn kiểm tra và thấy vẫn còn đủ cả sáu viên, gật đầu nhẹ đầy hài lòng rồi lắc thêm một cái gắn lại ổ đạn.

James đưa nhẹ khẩu súng cho Esperanza, dúi vào tay cô rồi chỉ về một phía của hành lang.

- Em cần cái này đi xử ông già dùm anh được không?

Cô nghệt mặt ra, giống như nghe thấy tiếng sấm bùng bùng trong tai mình, cô lắc lắc đầu để thử tống đống tạp âm kỳ quặc mà cô vừa nghe. Sau khi tiêu hóa được lời của James, cô “hả” một tiếng trong sự ngơ ngác, rồi sau đó nhanh nhẹn ném luôn khẩu súng của hắn bay vào trong phòng. Cô bực tức liền túm lấy tóc hắn kéo đầu xuống ngang bằng với mình, vừa vả đôm đốp vào đầu hắn vừa mắng:

- Anh nói cái quái gì thế hả, anh ở trong phòng lâu quá nên điên rồi đúng không, hôm nay em không đánh chết anh em không mang họ Ashbourne!

James để mặc cho em gái đánh mà không phản kháng, một phần là hắn quá mệt và lười để làm gì đó, và một phần thì hắn bị đánh cũng đáng vì lúc nãy hắn thực sự muốn xúi Esperanza đi xử lý lão cha già của mình.

Một lúc sau, James và Esperanza đã đến nhà ăn, không gian rộng rãi sáng rực rỡ bởi ánh sáng bên ngoài chiếu vào. Nhà ăn được thiết kế đơn giản với một chiếc bàn dài được trải thảm đỏ, dưới chân cũng là một tấm thảm lớn kéo dài đến chiếc bàn kia. Ánh sáng trong nhà ăn là dựa vào hai bên bức tường là vô số những tấm kính hình mái vòm lớn cách đều nhau tạo thành một không gian ngập tràn ánh sáng.

Hắn nhìn lên bàn ăn, đó là những món sơn hào hải vị, rượu vang và những món ngon nhất. James đi đến kéo ghế ra và ngồi ở bàn ăn. Esperanza sau khi xác nhận hắn đã ngồi vào ghế thì cũng nhanh chóng lui đi, bởi cô cũng đoán ra được cuộc trò chuyện sắp tới không phải thứ cô có thể nghe được.

Nhìn những món ăn ngon lành đó lòng hắn không hiện lên chút cảm giác nào, cả cái cảm giác thèm ăn cũng chẳng có, trong mắt hắn với cái đầu óc mệt mỏi đó thì chỉ có giấc ngủ bây giờ mới đáng giá mà thôi.

Hi vọng cuộc gặp mặt này sẽ kết thúc sớm. Hắn thầm nghĩ

- Trông con giống như không muốn gặp ta nhỉ, James?

Người đàn ông trung niên trông có vẻ già dặn kia là cha của hắn, vị công tước mang trên mình thế lực hùng hậu và các mối quan hệ có thể sánh ngang với hoàng thất, bất cứ nơi nào ở Macules đều biết tên của ông ấy: Andrew Ashbourne, công tước của sự khôn ngoan.

James quắc mắt nhìn ông, xong hắn nhẹ nhàng đổi lại ánh nhìn thành một ánh nhìn nhẹ nhàng hơn, hướng về phía ly rượu trên bàn.

Rượu vang đỏ thẫm giống như máu lung lay khi hắn lắc nhẹ nó trên tay, rượu, nó vừa cay vừa đắng lại không có chút lợi ích nào, thế nhưng không hiểu vì sao những người giàu có lại thích nhấm nháp thứ này, phải chăng là vì cảm giác mang lại địa vị?

James cầm ly rượu nên uống một ngụm, lập tức hắn nhăn mặt rồi đặt nhẹ ly rượu xuống.

- Ta không nhớ là con thích vang đỏ đấy James. - Công tước vừa nói vừa cười cợt, giọng điệu giống như đang chọc ghẹo con trai. Rồi bỗng dưng gương mặt ông trở về vẻ nghiêm nghị, giọng nghiêm túc hẳn đi. - Về chuyện thừa kế, con đã nghĩ kỹ chưa.

James cầm chiếc bánh mì đen trên tay nhưng không ăn, hắn chống cằm nhìn cha, miệng nhếch lên một nụ cười hiếm hoi.

- Con nghĩ cha cứ đem thứ đó cho Saul đi, em ấy từ khi sinh ra đã được dì Alice dạy dỗ khắc nghiệt chỉ để tranh quyền thừa kế của gia tộc này rồi mà. Con chắc em ấy sẽ giỏi hơn con ở tất cả mọi mặt đấy.

Gương mặt của hắn vừa mang mang cảm giác giống như hắn đang châm biếm, vừa gây cảm giác làm người khác khó chịu tột độ khi nhìn vào. Thái độ dửng dưng và ung dung của hắn khi nói những lời này thực sự làm cho công tước nổi cáu, nhưng ngài cũng giỏi trong việc giữ thái độ, cơn giận nhanh chóng bị nén lại, ngài lạnh giọng hỏi:

- Con có biết bản thân mình đang nói gì không? Ta tin là con thừa hiểu rõ thân phận của thằng nhóc đó là gì.

- Hiển nhiên là con nhớ rất rõ rồi... - Hắn nói xong thì xé một mẩu bánh mì và cho vào miệng. - Saul là con riêng của cha và một người hầu nhỉ? À không, phải gọi là thiếp của cha mới đúng, hiện giờ thân phận của dì ấy là vậy mà.

- Vậy mà con vẫn muốn thằng ranh đó lên nắm quyền sao?

Nhìn thái độ giận dữ của cha lại chẳng khiến cho hắn cảm thấy chút sợ hãi gì, thậm chí là có chút sảng khoái. Hắn cảm nhận vị ngọt của bánh trong miệng, nó mềm quá, cảm giác nó mềm đến mức có thể coi là một chiếc bánh bông lan hơn là một ổ bánh mì. Sau khi nuốt bánh, James vươn tay lấy thêm một cốc nước và uống cạn, sau đó mới đáp lại lời của cha.

- Con không thấy có vấn đề gì cả, - hắn nhàn nhạt đáp. - Saul giỏi hơn con rất nhiều, cha biết rõ điều đó hơn ai hết mà phải không?

- Đó không phải lý do! - Andrew đập bàn đứng dậy quát, - làm gì có chuyện để một đứa con thứ của vợ lẻ thừa kế tước vị! Chưa kể thằng nhãi đó còn mang trong mình dòng máu bẩn thỉu, sự ra đời của nó cũng chỉ là một lần lầm lỡ.

Công tước dùng ánh mắt sắc như dao đâm thẳng về phía hắn, ông gằn từng chữ.

- Nếu không thừa kế được tước vị này, con nghĩ bản thân mình có thể làm gì khác? Trở thành một nhà nghiên cứu cùng lũ thấp hèn bên trong cái thứ gọi là viện nghiên cứu khoa học và thần bí của cái tên hoàng tử đó ư? Gã cũng giống như Saul, gã chẳng là cái gì cả, con nghĩ như thế sẽ tốt cho con, tốt cho gia tộc này à?

James im lặng, động tác cầm bánh cũng dừng hẳn lại, cái cảm giác ung dung từ hắn cũng biến mất hoàn toàn, hắn giống như một chiếc đồng hồ bất ngờ dừng lại vậy. Hắn nhẹ nhàng đặt chiếc bánh xuống, không khí giữa cả hai người bỗng chốc trở nên vô cùng ngột ngạt, cổ họng của công tước giống như bị thứ gì đó chặn lại, bóp chặt, dù ông đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió nhưng cảm giác thế này thì thật sự hiếm thấy.

Giọng của hắn cất lên, chậm rãi và lười nhác, hẳn rằng hắn cũng chẳng coi trọng cái tước vị này, kể cả là người cha này ra gì.

- Có gì sao? Trở thành người thừa kế giống như ngài công tươc đây thì có gì đáng tự hào? Tôi chưa bao giờ nghĩ việc trở thành con chó của hoàng đế là điều đáng để tự hào cả.

Lời nói hỗn láo của hắn đủ để hắn chết mười lần nếu là kẻ khác, nhưng ngài thì thực sự rất thích thú với việc này, ngài móc mỉa.

- Con dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện với cha mình sao?

Hắn chẳng đáp, đứng dậy và quay người chuẩn bị rời đi, nhưng rồi hắn hơi nghiêng đầu lại. Một cái liếc mắt thẳng về phía cha hắn, một ánh nhìn giống như đang nhìn một kẻ thù đáng căm hận đến tận xương tủy.

Sau khi hắn rời đi hoàn toàn, công tước ngã lưng ra ghế thở dài ngao ngán

Quản gia của công tước đi đến, một người đàn ông già mặc trang phục vô cùng lịch sự, mái tóc đã bạc màu, bên mắt phải đeo một chiếc kính độc nhãn màu vàng nhạt. Người đàn ông già nhẹ nhàng cúi đầu hỏi:

- Thưa chúa công, cho tôi mạn phép được hỏi một câu...

Công tước Andrew nhìn người quản gia, ngài nhớ người này, đây là một trong những người đầu tiên đã cùng ngài xây dựng lên gia tộc Ashbourne sau cái chết của ông ngài. "Otis Claudius của lòng gan dạ", người ta đặt tên cho ông ta như thế bởi sự dũng cảm và gan dạ của ông năm xưa. Giờ đây Otis đã lui về hậu phương và trở thành quản gia riêng cho gia đình Ashbourne.

Công tước nghe được trong lời nói của Otis là một sự do dự, thứ hiếm khi thấy từ một người giống như ông ta.

- Ông cứ nói đi, có gì khiến cho Otis của lòng gan dạ ngập ngừng như thế?

Otis e dè vài giây, sau đó ông nhẹ giọng hỏi:

- Chúa công, ngài cơ gì phải cố chấp bắt chính cậu chủ James làm người thừa kế? Không phải ngài vẫn còn Saul và cả tiểu thư Esperanza sao?

Lời của ông ta khiến ngài có chút ngạc nhiên, ngài nhìn ông ta giống như nhìn một kẻ ngốc rồi cười phá lên. Sau khi bình tĩnh lại, ngài vỗ đùi vài cái rồi nhìn người quản gia già. Ngài ra hiệu cho Otis ngồi xuống, vị quản gia cũng nhanh chóng làm theo. Sau khi Otis ngồi xuống, sắc mặt của ngài biến đổi, nó lạnh lẽo giống như đang đối diện với kẻ thù. Sát khí mà Andrew toả ra nặng nề đến mức như thể ngài thực sự muốn giết chết Otis ngay bây giờ. Theo bản năng, Otis lập tức vươn tay ra để tìm bất cứ vật nào có thể dùng để tự vệ trên bàn ăn.

- Ông đang nghi ngờ quyết định của ta sao?

Vị quản gia thở ra một hơi dài như trút được hết gánh nặng, ông đặt con dao trên bàn xuống, cúi đầu nhẹ rồi đáp.

- Thực sự cho tôi xin lỗi vì đã thất lễ. Ngài nói đúng, tôi chỉ là một người hầu, không nên có sự nghi ngờ với quyết định của ngài.

Công tước Andrew gật đầu, ngài ngả lưng về phía sau, giọng khinh khỉnh nói.

- Phải, nhưng thực ra ta cũng chỉ nói vậy thôi, nếu ngươi nghiêm túc thì hãy hỏi cho đàng hoàng và ta sẽ trả lời. Ngươi biết ta rất lâu rồi mà phải không Otis, chúng ta là bạn, nên nói chung ngươi muốn hỏi gì thì hãy đưa ra câu hỏi với đầy đủ thông tin và sự kính trọng mà ngươi nên có.

Otis thoáng ngạc nhiên trước lời công tước nói, nhưng sau đó các câu hỏi khác lại lần lượt hiện lên trong đầu khiến ông nhanh chóng đưa ra câu hỏi đầy đủ hơn.

- Thưa chúa công, tại sao ngài lại cố chấp muốn cậu chủ James làm người thừa kế của ngài? Tôi đoán rằng nó không phải vì ngài căm ghét cậu Saul, bởi tôi thấy ngài hoàn toàn không hề ghét cậu ấy, những gì ngài nói lúc nãy cũng không phải sự thật. Là do lễ điều… hay là do phong tục và tư tưởng của cái chế độ quân chủ này?

- Ông là một gã tò mò thái quá đấy Otis, nhưng cũng là một gã sắc sảo.

Công tước khen ngợi, ông cầm lấy hai ổ bánh mì trên bàn, một to, một nhỏ. Đây là loại bánh được nhồi thịt bên trong nhưng không thấy vết rách hay xé ra nào bên ngoài, tay nghề tài năng của đầu bếp đã khiến nó chỉ trông giống như một ổ bánh bình thường.

- Ông có thể hình dung Saul và James, giống như hai chiếc bánh này, - vừa nói ông vừa đưa chiếc bánh lớn lên. - Saul có vẻ ngoài hoàn hảo thua kém gì ta và anh trai nó, tài năng và các lĩnh vực khác cũng vô cùng hoàn hảo, nó đúng là một lựa chọn xuất sắc vì có tất cả các phẩm chất cần thiết để trở thành một công tước.

Andrew bỏ cái bánh lớn đại diện cho Saul xuống, đưa chiếc bánh nhỏ lên.

- Còn đây là James, vẻ ngoài đủ đẹp nhưng chưa thể gọi là hoàn hảo, tài năng vẫn còn thiếu sót các lĩnh vực, những thứ khác chung quy lại đều không bằng Saul.

Otis nghi hoặc, bởi nếu theo công tước nói thì đáng ra người được chọn phải là Saul Ashbourne. Tuy nhiên công tước lại không nghĩ như vậy, ngài mỉm cười và bất ngờ hỏi:

- Vậy Otis đáng mến, ông có thấy sự khác biệt khiến ta chọn James không?

Otis lắc đầu đáp lại.

- Thất lễ cho sự nông cạn và tầm nhìn hạn hẹp của tôi, tôi không thể thấy được điều đó.

Công tước Andrew bật cười nhẹ rồi lại cầm cái bánh lớn lên.

- Đó là sự khác biệt về chất, - ngài bẻ ổ bánh mì lớn ra, nhưng bên trong trống rỗng. Ngài tiếp tục nói: - Saul, tuy có tài nhưng lại mang thân phận là con thứ, đó là trở ngại đầu tiên. Ông có nghĩ quân lính dưới trướng ta có chấp nhận thằng bé không? Huống hồ còn chưa nói đến việc các vị trên cao có chấp nhận việc này hay không?

- Họ sẽ phản đối - Otis đáp ngay.

- Đúng vậy, thậm chí chắc ông cũng đã nghe qua cách mà Saul đối xử với các bề tôi rồi chứ? Không chỉ là những người hầu mà còn có binh lính dưới trướng ta...

Ngài bỗng dưng im lặng làm vị quản gia hơi hoang mang, bỗng dưng ngài sầm mặt, bàn tay đặt lên miệng như đang suy ngẫm gì đó. Ngài bất ngờ lên tiếng:

- Này Otis, con bé người hầu Sharon Fordane có phải bị thằng nhóc Saul bạo hành không?

- Vâng? À phải, cô gái mang theo nhiều vết thương nặng nề trên cơ thể, ngài đã cho cậu Saul cô gái đó theo yêu cầu của cậu ta.

Nghe đến đây, sắc mặt của công tước trông tươi tỉnh hơn, ngài lẩm bẩm gì đó nghe giống như từ "tốt lắm". Quản gia càng khó hiểu hơn, những câu nói ngẫu nhiên không đầu không đuôi của ngài luôn làm ông cảm thấy khó hiểu, nhưng thấy biểu cảm nặng nề của công tước, gương mặt ngài giờ đây đã trông vô cùng đáng sợ, Otis cũng chẳng tiện hỏi thêm.

Một lúc lâu sau, Công tước Andrew cũng thoát ra được khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn, ông nghiêm trọng nói:

- Saul là một thằng máu lạnh. Trước khi ngày đó tới, thằng ngu đó đã tự coi mình là công tước, nó đã sỉ nhục không biết bao nhiêu gia nhân trong nhà, coi thường không biết bao nhiêu binh lính. - ngài siết chặt nắm tay lại, giọng bực tức thấy rõ. - Nó ngu đến mức nghĩ rằng quyền lực là thứ duy nhất có thể dùng để cai trị, hầu hết các gia nhân đều chẳng ưa gì nó, đó là lý do ta không muốn nó thừa kế tước vị.

- Đây không lẽ ngài chọn cậu James là người là thừa kế vì...

Công tước gật đầu nhẹ.

- James là cây cầu sống, - ông xẻ bánh tượng trưng cho James ra, bên trong nhân thịt đầy ú tràn ra ngoài. - thằng nhóc đó tuy lười nhác nhưng nó lại có mối quan hệ cực kỳ tốt với các đại gia tộc. Đối với cấp dưới lẫn các gia nhân thì uy tín của thằng nhóc đó lại cực kỳ cao. James là bậc thầy trong việc tạo dựng mối quan hệ. Quan trọng nhất, nó là con trưởng và là con của chính thất.

Công tước ngừng lại lấy hơi, rồi tiếp tục nói.

- Các đại gia tộc sẽ nghĩ gì nếu James trở thành công tước của nhà Ashbourne? Tất nhiên họ rất hài lòng. Nó là một tên nhóc khôn ngoan, cực kỳ khôn ngoan. Khi giao thiệp với nó hoặc thực hiện hợp tác, nó có thể phân rõ giá trị trong chuyện hợp tác. Nói thẳng ra chỉ cần hợp tác với nó thì chỉ có lợi chứ không có hại, thậm chí dù có lỗ thì chắc chắn James cũng có khả năng để không động vào miếng bánh lớn của các đại gia tộc. Ông nghĩ xem trong hai đứa con của ta khi trở thành người thừa kế thì những thế lực lớn muốn kết giao với ai hơn?

- Là cậu James…

- Đúng vậy. Việc đưa James trở thành người thừa kế là lựa chọn hợp lý nhất lúc này, vừa có thể tạo dựng các mối quan hệ mới, vừa có thể tiếp tục duy trì các mối quan hệ cũ với các đại gia tộc. Hơn nữa nếu ta nhớ không nhầm thì nó có nhận được mấy lá thư mời tiệc trà nhỉ?

- Ý ngài là những vị phu nhân của các gia tộc khác muốn mượn tiệc trà để tạo dựng mối quan hệ à?

- Phải, chắc mấy quý cô đó sẽ đòi sắp đặt hôn ước, nhưng nếu không thành thì ít nhất họ vẫn có thể ngoại giao với James rồi từ đó trở thành đối tác của gia tộc Ashbourne, thế nên dù có ra sao thì đều có lợi cho họ. Họ đều thích James và chẳng một kẻ nào thực sự ủng hộ tên nhóc Saul cả.

- Dù cho cậu ấy thực sự vô cùng tài giỏi sao?

- Đúng, dù cho nó vô cùng tài giỏi… ta cũng thấy tiếc, nếu Saul là con cả hoặc là con của chính thất thì có lẽ vị trí này đã thuộc về nó rồi. - Công tước đứng dậy, quay người đi. - Ông nên nhớ điều này, một tài năng dù lớn đến đâu nhưng nếu không thể đưa được “giá trị chắc chắn” thì tài năng đó cũng không thể sử dụng được. Hơn nữa, ta đã có sắp xếp riêng dành cho Saul.

James đi trên hành lang dài và hẹp, một hành lang bằng gỗ với hai bức tường cũng được lót bằng gỗ nâu, ở đó có những bức tranh treo dọc hành lang và những ánh đèn vàng từ trần nhà rọi xuống.

Đây là con đường nhỏ không được dùng nhiều trong nhà, cũng là con đường tắt dẫn đến một căn phòng đã bị bỏ trống từ lâu.

Hắn dừng lại, đôi mắt hắn nhẹ nhàng đặt vào bức tranh lớn nhất được treo bên trái của bức tường. Một bức chân dung cũ của một người phụ nữ với nước da trắng, mái tóc đen và đôi mắt vàng, cô ấy mang nhiều nét giống Esperanza, sắc sảo lại xinh đẹp. Đôi mắt của cô giống như có thể hớp hồn người khác, một ánh mắt đẹp đến điên đảo, một nụ cười đầy mê hoặc. Đó là một bức chân dung mang lại cảm giác không thực, cứ như không ai có thể tin được một người phụ nữ như vậy có tồn tại sau khi ngắm nhìn.

Người phụ nữ đó là mẹ của hắn và Esperanza, cũng là chính thất của ngài công tước, Veronica S. Ashbourne. Hắn đứng đó nhìn rất lâu, trong mắt hắn dù chẳng hiện chút tâm tư nào nhưng trong lòng lại hoàn toàn khác. Hắn nhớ người mẹ quá cố của mình, hắn nhớ những ngày hai mẹ con vẫn vui vẻ bên khu vườn mà chính bà trồng, hắn nhớ ngày mà hắn vẫn còn được chính bà dạy dỗ về cơ khí, về bánh răng. Nhưng hắn cũng không để mình chìm sâu vào hồi ức lâu hơn, hắn nhẹ nhàng cúi đầu chào trước chân dung của mẹ mình rồi quay người rời đi.

Khi hắn đến căn phòng bị bỏ trống, cánh cửa gỗ kêu cọt kẹt khi hắn đẩy vào, vừa mở cửa vào thì một mùi ẩm mốc đã xộc vào mũi của hắn, cái mùi nặng nề giống kim loại rỉ sét, ván gỗ ẩm ướt lâu ngày… hắn bịt mũi lại rồi bước về một góc tường, đến bên một chiếc đèn khí ga.

Hắn vặn van thứ nhất, xì… tiếng của dòng khí ga lạnh lẽo vang lên.

Sau đó hắn vặn van thứ hai, đây là van của hệ thống đánh lửa. Phừng một cái, ánh sáng ấm áp lan tỏa khắp căn phòng.

Một căn phòng mang phong cách cổ kính với một chiếc giường cũ, những món đồ được bỏ lộn xộn vào trong những thùng giấy lớn, cuối cùng, hắn nhìn về phía chiếc giường đơn.

Chiếc giường không bóng người, bám đầy bụi bẩn, thế nhưng không hiểu vì sao hắn lại thấy nó giống như ngày xưa không hề thay đổi.

Hắn ngồi lên giường, hai mắt đầy mệt mỏi, nhưng hắn biết hắn không thể ngủ ở đây được. Hắn vuốt ve tấm ga giường đã phủ bụi, lại chìm vào trong hồi ức xưa cũ.

Ngày đó mẹ hắn đã từng ôm hắn ngủ ở đây, cũng từng dành cả đêm để đọc cho hắn nghe những câu chuyện mà bà sưu tầm được. Khi hắn sốt, bà sẽ là người tự tay vào bếp mặc thân phận cao quý của mình và mang cho hắn món cháo ngô mà hắn thích. Càng nhớ về bà, hai mắt hắn càng nhòe dần đi, hắn vội lấy tay quệt ngang mắt, nước mắt đã rơi từ bao giờ.

- Công tước ư? - hắn khẽ thì thầm, giọng cũng không còn bình tĩnh được nữa. - Chỉ vì cái danh hiệu chết bầm đó mà mẹ phải ra đi… vậy mà ông ta còn muốn mình thừa kế cái tước vị đó à?

James hai mắt đỏ nhẹ, đứng dậy đi về phía đèn khí ga và tắt nó đi. Sau một tiếng yếu ớt của của dòng khí cuối cùng rút đi, ánh sáng trong căn phòng tắt lịm để lại nơi này một màu u tối như dáng vẻ ban đầu.

Hắn rời khỏi đó, rời khỏi hành lang và rời khỏi những gì còn lại trong quá khứ.

Khi đi dọc trên hành lang, có một vài người hầu khi thấy hắn thì vô cùng niềm nở chào hỏi, họ giống như gặp được chính công tước hoặc thậm chí là hơn cả vậy, bởi thái độ của họ không chỉ mang theo sự tôn kính mà còn là một chút gì đó vui vẻ.

Điều này là do họ biết thái độ của James đối với bọn họ, hắn giống như một cậu chủ tốt bụng luôn quan tâm đến người hầu, cũng là một người khiến họ cảm thấy bản thân không chỉ là một kẻ thấp hèn làm thuê mà là một người may mắn, vinh hạnh được trở thành một thành viên phục vụ cho gia tộc công tước.

Hắn cũng nhẹ nhàng lịch sự chào hỏi họ, sau đó hắn cũng đến trước phòng của chính mình. Hắn mở cánh cửa vào trong thì đập vào mắt là cảnh Esperanza đang ngồi ung dung trên giường, cầm nghịch khẩu súng lục ổ xoay.

- Em làm gì ở đây? - Hắn nghi hoặc hỏi, tay chìa ra về phía của cô. - Trả khẩu súng lại cho anh.

Esperanza cười khinh khỉnh, cô cài lại chốt an toàn rồi ném cho James, hắn bắt lấy sau đó liếc nhìn cô đầy khó chịu. Phải nói là Es có gương mặt gần như giống hệt Veronica, nếu không muốn nói là chỉ cần cô ấy già dặn hơn một chút, lớn tuổi hơn một chút thì có thẻ trở thành bản sao của công nương Veronica.

- Sao anh lại từ chối quyền thừa kế của cha? - Cô hỏi, lưng ngả ra chiếc giường êm ả. - Bộ anh sợ điều gì à?

James ngồi xuống bên cạnh cô, hắn theo thói quen ngày bé xoa đầu cô, cô cũng không từ chối mà giống như một con mèo đang tận hưởng.

- Anh không đủ năng lực, em biết mà, anh không đủ tài năng như Saul.

- Anh nói nhảm nhiều ghê, bên học viện anh bị bắt nạt hay gì à? - Esperanza nói mà hai mắt nhắm nghiền, miệng thì nhếch lên nụ cười đầy thoải mái.

- Không phải… mà nói dễ hiểu thì anh không đủ tự tin để thừa kế tước vị, hơn nữa cái tước vị này chẳng khác nào một chất độc, nó có thể làm biến chất ngay cả người như anh.

James xoa xoa trán của em gái, rồi búng nhẹ vào đó một cái làm cô giật nảy mình kêu lên một tiếng. Cô hai tay ôm trán, mắt giận dữ nhìn hắn. Hắn cười nhẹ rồi lại xoa đầu cô. Es thở dài, cô nói:

- Nguyện vọng của mẹ là muốn thấy anh đứng trên đỉnh cao, mẹ muốn anh trở thành công tước, muốn anh trở nên vĩ đại hơn cả cha, - cô liếc mắt sang anh trai mình. - Anh định để ý nguyện của mẹ bị chôn vùi sao?

Hắn cười nhạt, sau đó lại cốc một phát vào đầu cô làm cô bật dậy, lần này cú cốc đó có lực nên thực sự khá đau. Cô giận dữ mắng:

- Anh tin là em đánh anh đến khi anh gặp lại mẹ luôn không?

- Được rồi cô nương, về phòng đi, mai anh dẫn em đi ra ngoài chơi.

- Coi như anh biết điều. Chào nhé, anh trai.

Esperanza vui vẻ tung tăng rời khỏi phòng, James nhìn bóng lưng cô bé rời đi mà cười nhẹ. Hắn đi về phía bàn làm việc và ngồi xuống chiếc ghế cũ, bỗng hai mắt hắn như bị thứ gì đó thu hút, hắn nhìn sang phía cửa sổ đang mở toang ra. Bên ngoài là thành phố Litherquel hoa lệ, những tòa nhà cao tầng mang phong cách cổ kính, những cột khói trắng đằng xa xăm đến từ các xí nghiệp lớn dưới quyền sở hữu của gia tộc Ashbourne, chúng là minh chứng và là biểu tượng lớn nhất cho sự phồn vinh của một nền công nghiệp phát triển.

James tặc lưỡi, hắn đi đến bên khung cửa sổ, dựa người vào mép thành, cơn gió nhẹ thổi mái tóc hắn đung đưa. Hắn nhìn những con người nhỏ bé bên dưới, những người dân sinh sống bằng nghề buôn bán hoặc các công nhân làm trong nhà máy đang đi mua chút gì đó ăn sau một buổi làm việc mệt mỏi. Khung cảnh này không phải thứ hắn muốn, hắn muốn hơn thế nữa, giống như mẹ hắn từng nói: “Mẹ tin con có thể tạo ra một thế giới nơi mọi người không phải sống trong nỗi đau”. Nhưng khi nhớ lại, hắn lại có chút chua xót trong lòng, hắn thầm thì những lời đã chất chứa từ rất lâu.

- Con sợ con không thể làm được. Mẹ à...

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free