Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Bài Ca Của Máu Và Thép - Chapter 2: Litherquel

Hôm sau, trên chiếc xe hơi cổ điển màu đen nhưng mang theo chút hào nhoáng. Esperanza mặc một trang phục cơ bản với áo sơ mi trắng dài tay bên trong, cổ áo được thêu lên tên của chính cô bằng một kiểu chữ rất đẹp, khoác bên ngoài là chiếc áo gile màu đen và một bộ váy dài qua đầu gối cùng màu, trên cổ cô đeo một sợi dây chuyền bạc. Trông cô không còn mang theo cái dáng vẻ yêu kiều của một tiểu thư danh giá mà giống như những con người ở tầng lớp trung lưu.

Esperanza nhìn về khung cảnh bên ngoài cửa sổ, nơi đó là một con phố nhộn nhịp người qua lại, họ mặc những trang phục cũng không khác cô là bao nhưng lại có thêm các họa tiết tô điểm như những chiếc bánh răng vàng và những huy hiệu đeo trước ngực. Một vài người mang huy hiệu màu vàng có nghĩa họ là người thuộc tầng lớp thượng lưu hoặc là thuộc vào các công ty hoặc thương hội. Ngoài ra cũng có hai loại huy hiệu khác là bạc và đồng thuộc về hai tầng lớp trung lưu và hạ lưu.

Những kiến trúc ở đây mang theo nét đặc biệt khó tả khi những tòa nhà cao tầng ở khắp các nơi, chúng chin chít nhau và tạo thành một dãy khu đô thị lớn. Bên trên phía cao hơn, cô thấy những đường ray lớn chi chít nhau giống như mạng nhện và các con tàu khinh khí cầu bay trên bầu trời.

- Trông em kìa, nhìn em có khác gì một con mèo khi lần đầu được cho miếng cá không?

- Hì hì, cũng đúng mà, hiếm khi mới có dịp được đi ra ngoài thế này.

- Hả? Anh cứ nghĩ là em được cho ra ngoài để trải nghiệm nhiều lắm cơ.

- Em không hay ra ngoài cho lắm, cha nói rằng không muốn để em tiếp xúc nhiều với đám người ở tầng lớp thấp hơn. Ông nói: “Con là trưởng nữ và là con gái duy nhất của gia tộc ta, vì vậy con chỉ nên tiếp thu những thứ tinh hoa nhất trong số những thứ tinh hoa nhất, chỉ nên giao lưu với những người cùng đẳng cấp với con”. Do đó nên từ khi anh đi, em đã chưa từng có một ngày nào được đi đến con phố này.

James nhẹ nhàng xoa lấy mái tóc em gái, hắn nhìn dáng vẻ của cô, dù đã lớn nhưng James vẫn chỉ thấy một Esperanza bé nhỏ như ngày xưa, không hề thay đổi gì cả.

Khi đi qua phố Đồng Hồ, cô vô tình nhìn thấy một cỗ máy lớn ở nhà hàng gần đó, một người máy lớn hình người nhưng vẫn mang được cái dáng vẻ rõ ràng của máy móc, nó không di chuyển được mà chỉ có thể đứng tại chỗ, dùng cánh tay máy của mình để chầm chậm pha những cốc cà phê nóng hổi.

Cô cũng nhìn thấy những con người máy lớn ở trên phía tòa tháp đồng hồ lớn đằng xa, hai mắt cô rực rỡ và trong đó là sự ngưỡng mộ không tả xiết. Chưa bao giờ cô lại cười vui vẻ đến vậy, thực sự vô cùng hào hứng.

- Cỗ máy ở nhà hàng kia là một trong số các mẫu Intemakid được viện khoa học và công nghệ tạo ra, công dụng chính chỉ đơn giản là phục vụ chế biến các món ăn hoặc đồ uống cho các nhà hàng. - James cười tươi, hắn chỉ về phía con người máy giống như con mắt lớn mang theo các họa tiết bánh răng ở tháp đồng hồ và tiếp tục giải thích. - Còn kia là mẫu Intemakid giám sát, em thấy các con tàu bay không?

Esperanza nhìn về phía những con tàu đang bay, theo hiểu biết của cô thì những con tàu đó thường là thuộc về tầng lớp cao, chỉ thấp hơn một chút hoặc ngang bằng với gia tộc Ashbourne.

- Em thấy rồi.

- Nó là thứ giám sát những con tàu bay hoặc các chuyến tàu hỏa trên không. Để tránh các vấn đề phát sinh hoặc những kẻ sử dụng các phương tiện bay trái phép trên bầu trời gia tộc Ashbourne.

Cô nhìn nó cũng thầm ngưỡng mộ, song lại nhìn về phía anh trai mình. Cô rất ngưỡng mộ người anh trai này, nếu so với Saul thì cô thích và yêu quý James hơn rất nhiều. Không phải là do họ là anh em ruột hay được sinh ra từ cùng một người mẹ đáng kính, mà bởi vì chính cái thái độ và cách mà James đối xử với cô khác hoàn toàn so với Saul.

Saul chỉ là một kẻ tâm cơ và mưu mô, hắn đã từng cố gắng lấy lòng và chăm sóc cho cô khi biết cô là đứa con gái do chính thất Veronica Ashbourne sinh ra, nhưng rồi sau khi biết tin chắc chắn bản thân sẽ trở thành công tước, hắn đã không còn coi cô ra gì. Chỉ nghĩ về cái bản mặt đó thôi mà cô đã tức điên lên rồi.

- Ở trường quý tộc coi bộ anh học được nhiều thứ hay ho nhỉ?

- Cũng không hẳn, anh chỉ học những cái anh thích mà thôi.

- À mà… sao cái nơi hiện tại em thấy hơi khác so với cái nơi em thấy từ nhà của mình nhìn ra vậy? Mấy cột khói cao chót vót đâu rồi? Ý em là… ở đây cũng có nhưng trông không nhiều và lớn bằng cái nơi em đã thấy.

James nhìn em gái như nhìn một đứa trẻ đang cố gắng giải thích một điều mà chính bản thân nó không hiểu. Hắn cười hiền, chân bắt chéo rồi bắt đầu giải thích cho cô.

- Em không hiểu rồi, nơi chúng ta đang đi là phố Đồng Hồ thuộc Litherquel, còn khu vực em nói là khu công nghiệp nặng Inkustial ở tận phía tây cơ.

- Ra vậy.

Khi chiếc xe dừng lại, họ bước xuống ngay trung tâm của phố Đồng Hồ, trước mắt có một đài phun nước lớn. James hít một hơi thật sâu, cái không khí quen thuộc này, của bụi, của một chút khói và của sự tấp nập của những con người bằng xương bằng thịt, của những con người thực sự sống mà không phải cố mang lên cái vẻ trang nghiêm giả tạo giống như các đại gia tộc.

Mặt đất là đá lót đường có hơi thiên chút ẩm, có lẽ là do trận mưa lớn vào đêm qua, nhờ vậy mà cái không khí hiện tại cũng mang cảm giác và mùi sạch sẽ hơn với lần trước khi James tạt qua nơi đây.

Hai người đi qua các con phố sầm uất, đi qua các cửa tiệm lớn trên phố, nào là cửa tiệm trang sức, quán cà phê hay các nhà hàng địa phương… Es mua khá nhiều đồ ăn vặt, cô cầm cả một túi bánh ngọt lớn, có nhiều loại bánh kể cả là các loại bánh ngọt và bánh mì kẹp để lẫn lộn với nhau, miệng còn đang ngậm cả một chiếc bánh rán vòng phủ đường.

- Em ăn nhiều đồ ngọt quá đấy Es.

- Lâu lâu mới có một dịp mà, với cả em nói thật với anh thì mấy món bánh này còn ngon hơn đống đồ ăn của mấy ông đầu bếp trong gia tộc nấu.

- Nói thế là không tôn trọng người làm trong nhà đấy em.

- Đâu có, tại mấy ông ấy không chịu làm đồ ngọt cho em, em không đánh giá hai món cùng bản chất nên không thể gọi là em coi thường họ được đúng không?

Cả hai đi đến một băng ghế dài và ngồi xuống, nhìn những con người đi lại trên phố xá bụi bặm nhưng thật xinh đẹp. Cô cho từng miếng bánh vào miệng, nhiều đến mức nếu bất cứ ai nhìn cô cũng sẽ chẳng liên tưởng được cô gái tham ăn tục uống này lại là người thuộc về một gia tộc danh giá.

James cầm cà phê trên tay, hắn nhấp một ngụm nhỏ, cái vị đắng nhẹ thoang thoảng trên đầu lưỡi làm hắn khá ưng, hắn không thích những quá đắng nhưng lại thích cái vị hài hòa của các ly cà phê được pha bởi những tay chuyên nghiệp trên cái con phố của tầng lớp trung lưu này.

Hắn và Esperanza đều chỉ mang huy hiệu bạc khi xuống phố, bởi vốn họ không ưa gì cái thói ngang ngược hay cái ánh mắt bề trên của đám người giàu có, cái lũ mang theo cái huy hiệu màu vàng lấp lánh như tượng trưng cho địa vị và quyền lực kia, thứ mà cả Es và James đều căm ghét đó là ánh mắt của họ khi nhìn vào những người ở tầng lớp dưới. Họ không muốn là một trong số chúng, họ muốn bản thân mình ít ra nếu ra ngoài thì bản thân cũng nên là một phần của người dân, của những con người sống trong tự do này.

- Anh này, em không hiểu nỗi ý của cha.

- Ý gì?

Es nuốt trọn cái bánh cuối cùng trong cái túi lớn, sau đó cô vò cái túi giấy lại thành một cục rồi bỏ vào thùng rác bên cạnh, sau đó cô quay lại ghế ngồi bên cạnh James.

- Tại sao cha lại không muốn chúng ta kết nối với những con người này? Tại sao lại tồn tại một cái hệ thống chính trị phân quyền lớn như thế này, biến những kẻ ở tầng lớp cao có thể có quyền coi những người ở tầng lớp thấp không ra gì? Em không thích nó, cái chế độ mà một hoàng đế rồi vô số gia tộc kiểm soát, ngoài ra còn mấy thương hội nữa.

- Ừ. Cái chế độ phân quyền quân chủ chuyên chế này thật làm người ta phát ngán.

Nói thật với em nếu mà không có các di sản mà mẹ chúng ta để lại thì có lẽ bây giờ đây, cái gia tộc Ashbourne của chúng ta đã ghi dấu ấn trong lịch sử là những quý tộc đàn áp dân chúng, bóc lột nhân dân và nô dịch hóa những người ở tầng lớp thấp rồi.

- Đúng thật, nhờ Công ước Bình đẳng của mẹ mà giờ Litherquel mới hưng thịnh thế này, chứ rơi vào tay cha thì chắc nơi đây đã chẳng phát triển như thế.

- Mặc dù ở khu công nghiệp nặng thì tình trạng của người dân cũng không được tốt cho lắm, vẫn có người phải dùng máu của mình để tiếp lửa cho đầu khói công nghiệp có thể bốc lên mặc cho họ có muốn hay không.

- Anh, nếu anh làm gia chủ thì không phải…

- Không! - James ngắt lời của cô. - Anh không muốn trở thành gia chủ của cái gia tộc chết tiệt đó một chút nào.

- Sao anh cứ nhất quyết từ chối vậy?

Cô không thể hiểu được, dù cho là muốn trốn trách trách nhiệm đi chăng nữa thì việc James làm thực sự khó hiểu, giống như bằng cả tính mạng anh ta không hề muốn thừa kế tước vị ấy. Có thể là do cái chết của mẹ, nhưng như thế cũng không giải thích được sự kiên quyết mà cậu ta thể hiện.

- …Em không cần biết đâu.

James cúi mặt nhẹ, tóc mái rủ xuống che mất đi đôi mắt mang chút suy tư của hắn. Es và James sau đó cùng tiếp tục dạo quanh con phố đi bộ, khi đi ngang qua tiệm trang phục Vanla, cô bỗng kéo tay hắn chạy vào bên trong.

- Chào quý khách.

Một cô phục vụ bước ra, với nụ cười vui vẻ cùng dáng điệu chuyên nghiệp, cô cúi đầu chào nhẹ rồi cất lời hỏi:

- Xin hỏi quý khách cần gì.

James đưa mắt nhìn cô. Esperanza cúi đầu chào người phục vụ, cô đẩy anh trai ra phía trước rồi thân thiện hỏi.

- Tìm giúp em chiếc mũ nào hợp với anh trai em giúp em, tiền bạc bao nhiêu cũng được. À, bên chị có bán đồng hồ quả quýt không?

Một người phục vụ khác đi đến và đưa James sang một bên, sau đó cô ấy hỏi hắn một vài thứ như màu sắc, kiểu mẫu… Hắn bối rối, bởi vì hắn chưa từng tự mình mua đồ bao giờ, có lẽ đến số đo cơ thể của chính mình hắn còn không nhớ nữa là.

Phía bên kia, Es đã lựa được một mẫu trông vô cùng thích hợp với James, một chiếc đồng hồ quả quýt màu đồng có hơi ngả sang màu vàng, nắp của nó được khắc hình của một con rắn quấn quanh bông hoa hồng. Cô mua nó với giá 13 Pleurer, sau đó liền đi về phía của James để kiểm tra.

- Anh chọn xong chưa?

- Anh tìm được một món trông… khá hợp với anh.

James bước ra với một chiếc mũ lớn, đó là một chiếc mũ chóp cao màu đen với viền hoạ tiết nhỏ màu vàng may chìm trên thân mũ, ở bên trên có một cặp kính cơ khí tròn màu vàng trông vô cùng thời thượng, hoặc ít nhất là hắn nghĩ như vậy.

- Mắt thẩm mỹ của anh tệ thấy gớm luôn ấy.

- Này! Nó không tệ đến thế đâu.

- Được rồi, miễn là người anh trai đáng kính của em thích thì em mua cho.

Esperanza vung tiền mà không cần nghĩ ngợi gì, dù sao thân phận cũng là trưởng nữ của gia đình công tước, việc không có tiền không nằm trong từ điển của cô.

Cả hai người bước ra bên ngoài, cô dúi vào tay hắn chiếc đồng hồ quả quýt đã mua lúc nãy.

Es cười một nụ cười thật tươi, cái nụ cười vui vẻ nhưng cũng mang nhiều phần khoa trương.

- Đây là quà em dành tặng anh, mừng anh về từ học viện.

James cầm chiếc đồng hồ trên tay, hắn mân mê nó giống như nhìn một món đồ quý giá. Hắn nhìn vào cô em gái trước mắt, mới ngày nào ngây thơ mà giờ đây trông ra dáng thiếu nữ hơn rất nhiều rồi, cũng biết quan tâm đến anh trai rồi.

Hắn cười trộm, rồi cùng dắt tay em gái đi thêm một vòng của con phố thành thị.

- Anh này, anh có gặp chị Sharon chưa?

- Sharon? …Hình như anh vẫn chưa gặp cô ấy từ lúc anh trở về nhà.

- Em nghe nói chị ấy bị bạo hành.

Cả người James dừng hẳn lại, như thế vừa nghe được một tin động trời. Hắn ngơ ngác, thậm chí là bất ngờ đến không thể tả được, hắn nhìn cô, đôi mắt đó như đang muốn hỏi cô rằng điều cô vừa nói có thật không.

Hắn không thể tin được những gì em gái nói, cả người hắn như có dòng điện chạy qua, cái cảm giác lạnh xương sống và hơi thở nặng đi, một cảm giác khó chịu đến mức như con tim đang bị bóp nghẹt, như có gì đó đang cố kìm nén không để thoát ra.

- Sharon bị bào hành? Chuyện này là thật à?

- Em không biết, đây là tin nội bộ em có nghe mấy người hầu nói qua.

- Em có nghe được là tại sao không?

Es suy ngẫm một chút, cô đăm chiêu cố nhớ lại hình ảnh bên trong dinh thự, rồi cô nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn không nhớ được cụ thể.

Bỗng dưng một tia suy nghĩ lóe qua trong đầu của cô, nó vụt qua giống một ngôi sao băng đi ngang qua bầu trời đêm tối đen, làm loé sáng những suy nghĩ bị che mờ đi.

- Em nghe bảo cha đã gửi Sharon qua cho Saul kể từ ngày anh đi theo yêu cầu của anh ta.

- Không thể nào! Ông già đó dám sao!?

- Anh bình tĩnh. Giờ mình trở về trước đi, em cá là Saul cũng “rất muốn” gặp anh đấy.

Chiếc xe đen đậu tại phố Hai Giờ, James và Esperanza cùng lên để trở về dinh thự. James cứ ngắm nghía cái đồng hồ đó mãi, hắn cầm trên tay mân mê lớp vỏ đồng của nó, dù chúng chả phải thứ gì quá mắc tiền nhưng với hắn thì thứ này không khác gì một món quà vô giá.

Chiếc xe khởi động và đi về phía trước, đi đến ga tàu bay Berley. Trên cả quãng đường đi cùng nhau, cả hai đã nói những câu chuyện vui vẻ suốt khoảng thời gian xa cách.

James kể cho cô em gái nghe về những phát minh và thành tựu của mình khi vẫn còn học tại trường quý tộc, hắn đã phát minh được một hệ thống cải tạo sinh vật cùng với các kỹ sư hàng đầu trong viện nghiên cứu khoa học và thần bí, nhưng vấn đề duy nhất là nó mới chỉ là bản thử nghiệm…. Với thứ này, các loài sinh vật đã chết có thể được cải tạo lại thành các cỗ máy sống bằng năng lượng hơi nước, tuy nhiên vì nhiều lý do đạo đức nên vẫn chưa được xét duyệt để thông qua chính thức.

Hắn thao thao mãi không dứt ra được, khi kể về những máy móc và những thành tựu của bản thân, James tựa như có được cảm giác của sự công nhận. Hắn cứ vậy mãi, vậy mãi, nhưng Esperanza lại vô cùng thích thú nghe những gì hắn nói. Cô ngưỡng mộ anh trai mình, cô và anh trai đều có chung một kiểu lý tưởng và cũng có chung một hệ suy nghĩ, hai người đều có những sở thích rất chung và cũng tương đồng, đôi khi có khác biệt nhưng không đáng kể, điều đó tạo ra sự đồng bộ kỳ lạ giữa James và chính cô, và có khi cũng chỉ có tâm sự với cô, James mới có thể bộc lộ hết toàn bộ suy nghĩ cũng như con người thật của mình mà không cần phải che dấu.

Chiếc xe dừng lại tại Berley, một ga tàu lớn có mái vòm kính cùng những thanh sắt chồng chéo nhau tạo khung cảnh giống như một chiếc lồng có hoạ tiết của một mặt đồng hồ lớn. Ánh sáng nhạt chiếu qua những tấm kính tạo ra một khung cảnh đan xen giữa ánh sáng, khiến ga tàu Berley trông giống như một thiên đường tỏa sáng lấp lánh.

Ùng ục, ùng ục!

Tiếng của tàu hoả rung lên, sau đó những âm thanh kình kịch của bánh xe của dần vang lên. Chiếc tàu hoả đó là một con quái vật được đúc bằng sắt đen, thân ngoài đen tuyền nhưng lại mang được một nét cũ kỹ và hoài cổ, phủ lên một chút sắc thái của thời gian. Cột khói bốc lên đen ngòm cùng sự chuyển động vốn nặng nề đó rồi dần dần nhanh hơn, cuối cùng, con tàu cũng rời khỏi nhà ga.

Đường ray của con tàu được xây dựng ngay trên không trung, nhờ vậy mà nơi này được gọi là ga tàu bay Berley. Tất nhiên vẫn sẽ có loại tàu bay khác giống như khinh khí cầu hoặc con thuyền, nhưng thường nó không được ưa chuộng như tàu hoả vì giá cả bình dân cũng như đây là phương tiện di chuyển phổ biến nhất cho các tầng lớp thấp hơn.

James chỉnh lại chiếc mũ, chuyến tàu tiếp theo sắp đến, hắn nhìn về phía những con người tấp nập ồn ào cũng những cỗ máy vận hành nhà ga. Khung cảnh thật đẹp, thật hùng vĩ, nó mê hoặc hắn kể từ cái nhìn đầu tiên.

Khi chuyến tàu đến, James và Es lên tàu, chuyến tàu dần chuyển động và rời khỏi ga Berley, tiến về phủ công tước Ashbourne.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free