Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Bài Ca Của Máu Và Thép - Chapter 3: Hoàng Tử

Tại khu vườn kính của lâu đài hoàng gia, hoàng tử Eden David ngồi lặng lẽ bên chiếc đài phun nước nhỏ, chàng đưa tay chạm vào dòng nước mát lạnh.

chàng mang một đôi mắt màu xanh lục rất đậm, trông không khác gì một viên phỉ thúy tuyệt đẹp. chàng có mái tóc nâu vàng giống như một dải lụa, gương mặt của chàng đẹp như tượng, nụ cười nhẹ trên môi giống như có sức mê hoặc có thể làm người ta điêu đứng.

Eden giống như một tuyệt tác mà thượng đế tạo ra. chàng đẹp hơn bất kỳ ai, và cũng mang lại một cảm giác không giống bất kỳ ai.

Eden hiện tại đang có một khoảng thời gian thư giãn hiếm hoi sau một khoảng thời gian dài chuẩn bị.

Cuộc họp được tổ chức tại thủ đô Rissawies đã làm chàng hao tốn nhiều sức lực hơn mọi khi, bởi đây không chỉ là cuộc hội thảo thông thường mà nó còn là thứ sẽ tạo ra một thứ quyết định cho tương lai của nhân loại.

Trong đầu của Eden bất giác nghĩ đến James, chàng lại khẽ cười. chàng rất đánh giá cao đứa con trưởng của gia tộc Ashbourne, giống với các đại gia tộc khác, chàng đã chắc chắn về việc con trưởng của nhà Ashbourne, James S. Ashbourne sẽ là công tước đời tiếp theo.

Eden đứng dậy, chàng lục trong túi lấy ra chiếc khăn tay cũ, thực sự rất cũ, đó là một món đồ kỷ vật mà chàng có được từ người mẹ quá cố của mình.

- Thưa hoàng tử Eden, Hoàng Đế cho gọi ngài.

Hầu nữ của Eden, nàng Iluo có mái tóc hạt dẻ ngắn, trang phục hầu gái gọn gàng cùng chiếc nơ đỏ, chiếc nơ để khẳng định cô là người của chàng, bởi thái tử Eden có ba người anh trai và họ đều là những cá nhân xuất sắc nhất cho ngôi vị của hoàng đế, chỉ có ngài, người không được sủng ái là khác biệt.

Eden đi theo Iluo trở về phòng thay đồ. Những người hầu căn đo đong đếm, họ đi và lựa những trang phục đẹp nhất cho chàng, càng lúc càng nhiều.

Eden nhẹ nhàng lấy bộ đẹp nhất, đó là trang phục mang một màu trắng tinh khôi khiến chàng trông đẹp rực rỡ hơn bao giờ hết. Eden cúi đầu nhẹ nhàng chào những hầu nữ của mình và tự mình bước đi trên hành lang rộng thênh thang. Từ từ tiến vào đại điện, một bầu không khí nặng nề bao trùm khắp không gian này.

Ngồi trên ngai vàng của đại điện là hoàng đế của Máu và Thép, Komnenos Caesar. Ngài mang một thần sắc của một bậc quân vương chí cao, gương mặt góc cạnh cùng đôi mắt sắc sảo như thể có thể thấy được mọi điều trên thế giới, như thể không một thứ nào trên thế gian này thoát khỏi vòng tay của ngài.

Caesar nhìn con trai út của mình, trong lòng ngài nảy sinh một cảm giác chán ghét trước tên nhóc này. Không phải vì ngài ghét tính cách, thái độ hay thân phận là con thứ của Eden, thứ ngài ghét, thực ra chính ngài cũng không thể hiểu được đó là gì, nó chỉ đơn thuần là một cảm giác chán ghét đến cùng cực như bản năng mà thôi.

- Con trai của ta, ta nghe bảo con đã tự ý dùng quyền lực của hoàng gia để tổ chức hội nghị khoa học tại Rissawies? Điều gì đã khiến con làm như vậy?

Eden cúi đầu, chàng không dám nhìn vào mắt của cha mình, bởi cái nhìn đó sẽ khiến cha chàng đọc được tất cả mọi thứ mà chàng suy nghĩ. Đó không phải siêu năng lực, đó chỉ đơn giản là khả năng cơ bản mà hoàng đế có được, giống như bản năng của một kẻ trị vì đã thấu hiểu tất cả mọi thứ trên thế giới. Eden cúi đầu thật sâu, cố để cho mình không bộc lộ bất cứ cảm xúc nào khi đứng trước mặt của cha mình.

- Thưa phụ thân, xin thứ lỗi cho hành động này của thần. Bởi đây là chuyện hệ trọng và thần đang rất cần những kỹ sư của viện nghiên cứu khoa học và thần bí đến Rissawies.

- Việc đó còn quan trọng hơn cả việc báo cáo cho ta lý do ư?

Lời của hoàng đế không mang ý khiển trách, Eden cũng nhận ra được điều này, lời của ngài đã nhẹ đi nhiều và mang theo tính tò mò nhiều hơn. Ông ấy có hứng thú với nó! Eden gượng nhẹ người nhưng vẫn cúi đầu, bởi chàng biết cha chàng hoàn toàn đủ khả năng để đọc cảm xúc của chàng chỉ bằng một lời nói hay sự trung thực trong đôi mắt.

- Vâng, bởi vì sau chuyến do thám của đội Chó Săn tại di tích cổ ở lục địa phía Nam, họ đã mang về thứ mà thần đang tìm kiếm.

- Và thứ đó là gì?

Eden biết không thể giấu được nữa, chàng bèn nói thật.

- Đó là bản vẽ của “Đầu máy”

Hoàng đế khựng người lại, và đó là phản ứng đúng như những gì Eden suy nghĩ. Bàn tay của ngài run lên không ngừng, Caesar không nghĩ bản thân mình có thể có được nó, thứ quyền năng của thế giới thần bí đang ở trong tầm tay của ngài. Hoàng đế cười lên vì phấn khích, đó chỉ là một nụ cười thoáng qua trên gương mặt đang kìm nén cảm xúc nhưng nó cũng không thể lọt qua được đôi mắt tinh tường của Eden.

- Con nói thật? Đó là bản vẽ của Đầu máy?

- Vâng thưa phụ thân.

Lần này thì hoàn toàn không kìm nén nữa, tiếng cười của Hoàng Đế vang vọng khắp đại điện chỉ có hai người này, vốn có rất nhiều người ở đây nhưng trước khi Eden đến, Hoàng Đế đã ra lệnh cho các hoàng thân của mình rời khỏi đại điện, chủ yếu cũng là để tìm hiểu xem tên nhóc con út nhà mình đang làm cái gì, nhưng những thứ này đã vượt ngoài mong đợi của ngài.

Quân đội hoàng gia có một đội nhỏ thuộc lực lượng thám hiểm các lục địa mới nằm bên ngoài “Biển Đảo Ngược” — vùng biển đặc biệt nằm phía Nam của đế quốc Maucules, được coi là tử địa trên biển nhưng tại nơi đó lại tồn tại một hòn đảo lớn không rõ tọa độ. Ở đó, người ta tìm được các di tích cổ đại được cho là tồn tại trước nền văn minh của Hoàng đế Rise đệ nhất, cũng là vị hoàng đế đầu tiên đặt nền móng tạo ra Maucules sau này.

Lực lượng đó có tên là “Chó săn”. Được thành lập bởi hoàng tử Eden J. David lần đầu tiên tại năm 1977 và tồn tại cho đến ngày nay, tất cả chỉ vì một mục đích duy nhất: thám hiểm.

Hành trình của họ đã trải dài qua biển đảo ngược suốt bảy trăm ngày, cuối cùng đã thành công đem về thứ mà những nhà khoa học của đế quốc, dĩ nhiên là cả hoàng đế cũng thèm khát.

Một quyền năng nằm ngoài lĩnh vực khoa học có thể giải thích được, được tìm thấy trong các di tích cổ đại của tộc người Huyết ma.

Huyết ma… Hoàng đế bỗng có chút rùng mình khi nhớ về chúng. Lũ người man rợ, người không ra người mà quỷ cũng không ra quỷ, lũ chủng tộc đang ẩn mình bên phía Thánh Quốc với những sức mạnh siêu nhiên mà ngài không bao giờ quên trong cuộc chạm trán đầu tiên với chúng.

- Vậy cuộc họp này của con tổ chức tại đế quốc là bởi vì chuyện này sao, có nguy hiểm lắm không khi để thứ như này cho đám người của viện nghiên cứu xem?

Giọng nói của hoàng đế trở nên thật nhẹ nhàng, không còn bất cứ cảm giác chán ghét hay khó chịu nào nữa, đó là giọng điệu mà người cha nên có khi nói chuyện với con trai mình. Eden vui nhưng niềm vui đó lại không xuất phát từ lời việc chàng nhận được lời khen từ cha. Chàng ngẩng đầu lên, lần này chàng đã có đủ tự tin và dũng khí để nhìn thẳng vào đôi mắt đó của hoàng đế.

Đôi mắt của Caesar đỏ như máu, cái nét của thời gian tuy đã xuất hiện trên gương mặt đó nhưng lại không khiến vị hoàng đế ấy trở nên mục ruỗng, ngược lại nó chỉ càng khiến ngài giống như một vị tướng già dặn kinh nghiệm, như một con sư tử dũng mãnh đang giấu mình trong lớp vỏ của sự già nua.

Eden không bao giờ nghĩ mình lại dám nhìn thẳng vào mắt cha như thế này, nhưng riêng lần này chàng đã làm được, bởi chàng đã có thứ mà vị hoàng đế kia thèm khát nhất, địa vị của chàng giờ đây trong mắt cha dường như đã tăng thêm một bậc.

- Có thể nó sẽ không được bảo mật, nhưng đây không phải thứ mà ta có thể bảo mật được lâu dài, - chàng dừng lại một nhịp để xem xét nét mặt của cha, sau khi xác nhận sự hài lòng của ông rồi mới tiếp tục nói, - Thay vì cố gắng bảo mật, con tin việc hoàn thiện nó càng sớm càng tốt trước khi Thánh Quốc có thể tiến hành bất cứ động thái nào sẽ tốt hơn.

- Con có đảm bảo được việc này không?

- Thưa cha, xin người yên tâm… tất cả đều nằm trong kế hoạch của con.

Sau cuộc nói chuyện, Eden cáo lui và trở về phòng mình, bước đi trên hành lang, chàng tự hỏi rốt cuộc hoàng đế sẽ nghĩ gì về cuộc trò chuyện vừa rồi, liệu chàng có được ông ta ưu ái hơn không, tốt nhất là nên có, bởi kế hoạch của chàng không thể thiếu đi sự tín nhiệm từ ông ta. Vừa bước vào, nàng Iluo đã xuất hiện trước mặt chàng, nước da ngăm của cô ấy thật đặc biệt, bởi vốn người đế quốc chính gốc sẽ không có màu da như vậy. Trên tay Iluo là một chiếc khăn trắng tinh, có chút lạnh khi cô chạm vào.

- Nàng đến đây làm gì?

- Em tưởng… chàng sẽ bị giống như mọi lần.

- Bị tát ấy à? Không đâu, lần này không như vậy đâu.

Nhưng Iluo vẫn đến gần chàng, nhẹ nhàng lau đi trên gần má của chàng. Eden nhẹ nhàng đẩy tay nàng xuống, chàng nắm lấy tay nàng và hôn nhẹ lên mu bàn tay có phần chai sạn ấy.

- Không cần quan tâm nhiều đến ta làm gì, nàng cứ làm việc của mình đi.

- Việc của em là ở bên chàng.

Eden mỉm cười nhẹ nhàng, chàng được Iluo dìu đến bên giường. Ngồi xuống chiếc giường rộng lớn, Eden chăm chú quan sát người con gái này, người đã đem lòng yêu chàng. Một thân hình gọn gàng, đôi mắt của nàng đẹp, nó khiến chàng không biết ví von nó trông như thế nào, thật tuyệt, thật mê hoặc làm sao.

- Hoàng đế luôn đối xử tệ với chàng… vậy sao chàng vẫn cố làm hài lòng ngài ấy? Chàng đang tìm kiếm điều gì từ ngài ấy sao?

- Iluo - Eden nhắc nhẹ nàng, chàng đặt tay lên bàn tay đang nhẹ nhàng dùng khăn lau má cho chàng, thầm thì, - Chuyện này là chuyện riêng của ta… nhưng nàng nói đúng, ta đang tìm kiếm thì gì đó từ ông ấy, nhưng nàng có thể hiểu đó không phải là sự công nhận.

Iluo, ta tham lam lắm, và nàng biết điều đó mà.

Iluo nhìn bàn tay của Eden, nó chai sạn, cứng cáp, ở mu bàn tay phải có một vết sẹo thật dài trên mu bàn tay của chàng. Không giống như bàn tay của một hoàng tử được nuôi dạy trong hoàng thất, ngược lại, nó giống một bàn tay của người lính đã được chuôi rèn trên chiến trường đầy máu.

Nàng thương xót vị hoàng tử ấy, bởi người nàng yêu chính là Eden. Iluo trước kia cũng chỉ là một người con của Galmona, nhưng sâu hơn trong đó, nàng là một Huyết Ma. Nhưng ở lần gặp đầu tiên của hai người, Eden đã không ghét bỏ nàng, không giết chết nàng như nghĩa vụ mà chàng phải làm khi là một công dân Đế Quốc, ngược lại, chàng còn đem cho nàng một thân phận mới để sống cạnh chàng.

Iluo từng nghĩ bất cứ con người nào cũng là kẻ thù của Huyết Ma, và Huyết Ma không bao giờ có thể sống chung với họ được. Nhưng nàng đã nhầm, nàng nhận ra mình đã sai kể từ khi nàng gặp được Eden. Đứa con của Galmona, Huyết Ma, là giống nòi của quỷ dữ cần phải bị thanh trừng … từ bé đến lớn, nàng luôn phải nghe những điều đó, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, có thể đến mức chính nàng cũng đã chấp nhận nó như một phần của cuộc đời mình. Và rồi, Eden xuất hiện, trao cho nàng cơ hội được sống như một con người, được đứng bên dưới kinh đô máy móc, được sống và được ở bên chàng.

Iluo không quan tâm rằng Eden muốn gì ở nàng, nhưng nàng chỉ hiểu một điều rằng chàng là một người có trái tim vô cùng nhân hậu, cũng là người trao được cho nàng thứ mà nàng khao khát: “tình yêu”.

Nàng hiểu bản thân Eden thực chất cũng chỉ trao cho nàng tình yêu mà nàng muốn, nhưng trong lòng chàng thế nào, nàng lại không thể hiểu. Liệu vị hoàng tử này có thực sự yêu nàng hay không? Hay tất cả chỉ là sự giả dối? Nàng đều không biết được.

Hoàng tử Eden, con út của gia đình hoàng gia Caesar, tới cái họ của chàng cũng không được phép đặt theo tên cha vì chính hoàng đế chưa bao giờ công nhận chàng, phải chăng vì thế mà chàng lại muốn có được sự chú ý của cha mình, chàng muốn có được thứ gì đó để chứng minh mình không vô dụng?

- Iluo này, nàng nghĩ sao về Sherrinford của nhà Ashbourne.

- Sherrinford?Em chưa bao giờ nghe về cái tên này.

- Ồ, xin thứ lỗi cho ta, là do thói quen của ta khi nói chuyện với cậu ấy. Chắc nàng sẽ quen hơn với cái tên James Ashbourne.

- James Ashbourne? Ý chàng là con trưởng của nhà công tước sao?

Eden cười, nụ cười đó mang theo nhiều nét hiền từ mà khó thấy được bởi bất cứ ai khác, nó hoàn hảo, nó đẹp và hơn cả là nó dường như mang theo cảm xúc chân thật và vui vẻ, giống như khi nói về James, chàng như đang được kể về một người quan trọng với mình.

- Phải, nhưng thực ra tên của cậu ta là James S. Ashbourne cơ. Chữ S đó là Sherrinford, cũng là tên thật của phụ mẫu cậu ta trước khi ngài ấy được gả vào gia tộc công tước.

- Thật bất ngờ… nhưng ý chàng là sao khi nói em nghĩ sao về anh ta?

- Bất cứ thứ gì nàng nghĩ về cậu ta.

Iluo tay sờ nhẹ lên cằm, nàng không có quá nhiều ấn tượng về James Ashbourne, nhưng có một vài thông tin nàng biết được từ những người bên ngoài nói về người này.

- James dường như không định thừa kế tước vị của Công tước Andrew phải không ạ? Thật sự thì em không hiểu được quyết định này của anh ta, có gì đó đang kìm hãm y sao?

Eden gật đầu, đúng như chàng nghĩ, những người nếu không tiếp xúc với James thì đều chỉ có thể nhìn thấy cậu ta qua những câu chuyện, bởi đời sống khép kín và vòng quan hệ hẹp ngay từ khi ở học viện, James gần như rất ít được hiểu rõ dù là bởi những đại gia tộc đã từng tiếp xúc với cậu ta.

- James có nỗi khổ của cậu ta, ta tôn trọng điều này nhưng ta có kế hoạch riêng cho cậu ta, vì thế ta phải khiến cậu ta chấp nhận ngồi lên chiếc ghế quyền lực đó.

- Việc James trở thành công tước có ý nghĩa đến vậy sao? - Iluo nhún vai, - Em nghe bảo Saul Ashbourne vượt trội hơn cả chính James mà không phải ư? Em nghĩ nếu Saul trở thành công tước thì ai cũng vui lòng chứ nhỉ?

Eden bật cười, nụ cười đầy hào sảng, sau đó chàng nhẹ nhàng lắc đầu.

- Ta ghét Saul. Thật ra không chỉ có mình ta đâu cưng à, tất cả những người thuộc các đại gia tộc đều không ưa Saul. Hắn tài năng, hắn là Đứa trẻ kỳ tích nhưng hắn quá bốc đồng, quá ngu xuẩn, kẻ càng có nhiều tri thức, càng nghĩ mình tài giỏi sẽ càng dễ dàng rơi vào cái hố do mình tự đào ra.

- Em không hiểu lời cao siêu đó đâu chàng yêu của em.

Eden bật cười nhẹ, chàng vuốt ve má của Iluo rồi tiếp tục nói.

- Nói dễ hiểu thì Saul giỏi nhưng không bao giờ qua được cái danh Người thừa kế chính thức của James, cũng như những đại gia tộc đều đã từng gặp James, họ sẽ hiểu thế nào là tốt cho chính mình hơn. James J. Ashbourne là thiên tài, một loại thiên tài rất khác với Saul và các chủ gia tộc đều thấy điều đó. Nàng chỉ cần nhớ rằng: James phải trở thành công tước.

Eden hôn nhẹ lên môi nàng một cái, sau đó vuốt ve mái tóc của nàng trong thoáng chốc rồi đứng dậy.

- Nàng chuẩn bị hành lý đi, ta sẽ cùng nhau đến Rissawies.

- Em được đi cùng chàng sao?

- Nàng là người phụ nữ của tiểu hoàng tử Eden, sao lại không được đi cùng?

- Chàng dẻo miệng thật.

Iluo đứng dậy đi qua người Eden, xong khi ở cạnh chàng, nàng dừng lại một chút và hôn lên má chàng, chỉ là một nụ hôn rất nhanh và giống như lời xã giao đơn giản nhưng nó cũng khiến chàng bất ngờ. Khi Iluo đã rời đi, Eden nhìn lại căn giường trống trãi cùng căn phòng ngập trong màu nắng, chàng bất giác thở dài. Hi vọng một ngày nào đó nàng sẽ không hận ta. Chàng nghĩ thầm.

Eden ngồi lên ghế, xịch một chút sát vào bàn, chàng lật một cuốn sổ tay ra, nó có hình dáng tương tự như cuốn sổ mà James đã nhận được từ viện nghiên cứu khoa học và thần bí.

Bút ký của Hoàng đế Rise đệ nhất trong cuộc thám hiểm di tích được xây dựng bởi Vantega El Étoire tại đại kỷ nguyên thứ hai, chà, thật thú vị.

Chàng lật từng chút từng chút, trên đó là ngôn ngữ Khar’Velin, theo cách gọi của huyết ma là “Máu đen của đấng”. Chàng đọc được thứ ngôn ngữ này cũng nhờ bởi việc tộc Huyết Ma là những kẻ trân trọng và bảo vệ các di sản cổ xưa của chủng tộc nên tất cả những đứa trẻ là huyết ma được sinh ra đều phải học thứ ngôn ngữ này. Thật may làm sao, Iluo là một huyết ma, việc chàng có thể đọc được thứ ngôn ngữ này đều là nhờ nàng ấy

Thánh Vantega được ghi trong lịch sử thánh quốc là người đoàn kết các chủng tộc lại để chống lại sự áp bức của những kẻ áp bức đến từ phía Bắc. Thánh quốc tuy là quốc gia dựa trên đa chủng tộc và đa tôn giáo nhưng tất cả trong những cuốn kinh thánh đó đều mang hình ảnh của một vị thánh mang tên Vantega.

Chàng gấp cuốn sổ lại sau khi nghe một tiếng cạch ngay bên ngoài cửa. Cánh cửa dần mở ra và một chàng trai trẻ đi vào, dáng vẻ của anh ta có chút giống Eden nhưng khác là đôi mắt đó của anh ta sắc hơn, trông tựa như mắt cáo cùng kiểu tóc dài cột đuôi ngựa ra sau.

- Chào anh trai, em không nghĩ được anh đến đây vì lý do gì cả. Có phiền không nếu anh nói luôn mục đích của mình, ngắn gọn, không dài dòng, không lan man hay nói mỉa.

Anh trai thứ hai của hoàng tử Eden, hoàng tử Luce Caesar vẫn như mọi lần, cái thói coi thường em trai mình của anh ta lập tức bị chặn lại bởi lời nói của tên em trai mà gã không bao giờ ưa.

- Tao nghe bảo mày phải lòng một con tiện nữ rồi nhỉ Eden?

- Nếu anh đến chỉ để nói vậy thì chắc chúng ta hết chuyện rồi.

Eden xoay ghế ngồi ngay vào bàn, bắt đầu lật lại cuốn bút ký. Luce nhìn em trai, lòng hắn bỗng bừng lên một ngọn lửa phẫn nộ. Gã đi thẳng đến đằng sau Eden, vung một đấm nhưng Eden may mắn kịp cúi người né được, ngay lập tức, chàng bật nhảy ra khỏi ghế, kéo dài khoảng cách với Luce.

- Anh làm gì vậy?

- Làm gì à? - Gã gầm gừ, nắm tay siết chặt lại, - Thằng ranh con không biết phép tắc, tao đang dạy dỗ lại mày dưới cương vị là một người anh đấy. Mày đang làm xấu mặt hoàng thất!

- Xấu mặt à? Chứ cái tên lao vào phòng người khác như anh rồi tấn công em trai mình thì chắc đẹp mặt quá nhỉ.

Lời nói của Eden luôn mang theo một sắc thái của sự tao nhã và cẩn thận, nó giống như lời của một quý tộc đang nói chuyện nhã nhặn với một tên ngu. Giọng điệu đó của Eden khiến Luce càng lúc càng không thể kiềm chế cơn giận dữ của mình, gã hít thật sâu rồi quay người đi, xong vẫn để lại một ánh nhìn khinh bỉ dành cho Eden.

- Nếu mày muốn yêu con tiện nữ đó thì tốt nhất nên cút khỏi hoàng thất đi. Tao cũng nghĩ lại rồi, gió tầng nào gặp mây tầng đó, tao nghĩ mày và nó rất hợp nhau đấy.

Khi cánh cửa đóng sầm lại, Eden nghiêng đầu vẫn không hiểu được chuyện gì xảy ra. Thật ra chàng cũng đoán được sơ bộ chuyện của mình với Iluo đã bị lộ, nhưng chàng cũng khá yên tâm về việc này bởi chàng chẳng hề sợ việc bất cứ ai dám đụng vào người phụ nữ của chàng, kể cả đó có là cha chàng.

Eden nhìn cuốn bút ký nằm sổng xoài trên đất, chàng cười nhạt rồi cầm nó lên, đôi mắt chàng nhìn ra bên khung cửa sổ, một cái nhìn thật xa xăm, chàng lẩm bẩm: Sherrinford, tôi hi vọng cậu sẽ đi đúng như những gì tôi đã vạch ra. Tôi không muốn cậu trở thành kẻ thù.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free