Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Bài Ca Của Máu Và Thép - Chapter 4: Gặp Mặt

James trở về dinh thự nhà Ashbourne, đôi mắt hắn hướng về phía hành lang dài dằng dặc. Esperanza đã rời đi khá lâu rồi, nhưng hắn vẫn ở đây để chờ đợi, bởi hắn được em gái mình nói rằng cô ấy sẽ thông báo cho hắn gặp lại Sharon.

Hắn cầm chiếc đồng hồ quả quýt, nhìn kim đồng hồ đang chạy chầm chậm, từ từ, hắn không biết mình nên làm gì và làm thế nào, cũng do đã rất lâu rồi hắn chưa gặp lại cô.

Sharon Fordane, người con gái đó là bạn ngày nhỏ của James, khi nhớ về cô, James lại nhớ về cái ngày lẫn đầu mà hắn và cô gặp nhau.

Khung cảnh đó dường như là một khu ổ chuột nghèo nàn, chật hẹp, thối tới kinh người. James ngày đó đã bị một lũ buôn người tại Hẻm Gió bắt đi, chúng muốn dùng hắn bắt gia đình công tước phải đưa tiền chuộc gần mười triệu Pleurer. Hắn nhớ lại những ngày còn nhỏ đó mà vẫn còn nhục nhã, hắn không thể tin được bản thân mình vậy mà lại bị bắt đi quá dễ dàng như thế, nhưng nghĩ lại, ngày đó hắn cũng chỉ mới là trẻ con, một đứa trẻ thì có thể làm được gì cơ chứ?

Nhưng không, có một đứa trẻ có thể làm điều còn hơn cả thể. Sharon năm ấy nhỏ hơn James một tuổi, cô chỉ mới sáu tuổi tròn nhưng cô đã dám theo dõi cả lũ buôn người tại Hẻm Gió và cứu hắn khỏi chính cái hang ổ tồi tàn của chúng. Phi thường, đó là điều đầu tiên hắn nghĩ khi được cô cứu, một cô gái vô cùng phi thường trong cơ thể nhỏ bé của trẻ con.

Hắn xua tan đi dòng hồi tưởng, mãi không thấy Sharon đến, hắn chán nản quay trở về căn phòng ngủ. Vừa bước vào, tiếng lạch cạch của giường ngủ vang lên khiến hắn cảnh giác.

Là ai? Không phải Es, em ấy đã rời đi lâu rồi . James suy nghĩ, hắn đang cố đoán xem kẻ bên trong là ai, bởi hắn cũng có một chút lo sợ, nếu người bên trong là kẻ thù thì hậu quả của việc mở cánh cửa này thật khó lường.

Nhưng rồi hắn cũng dừng lại và mở cánh cửa ấy ra, đơn giản vì hắn nhận ra bản thân đã quá cẩn trọng, đây là dinh thự Ashbourne, kẻ nào có đủ khả năng để tiến vào? Có lẽ học viện đã đào tạo thành công hắn cho cái tính cẩn trọng với tất cả mọi thứ.

Cánh cửa vừa mở ra, trước mắt hắn là một bóng hình thật quen thuộc, đó là người hắn vẫn mong gặp lại.

Đó là một cô hầu gái với mái tóc đen ngắn tới vai, đôi mắt xanh dương đẹp như ngọc và một phong thái toát lên một vẻ bình thản và dịu dàng vô cùng.

- Chào, mừng cậu về, cậu chủ.

Giọng nói đó vẫn như ngày xưa, tuy giờ đây sắc thái của kính ngữ đã xuất hiện nhưng James vẫn cảm nhận được sự gần gũi, giống như những người bạn.

- Sh…aron?

James nhìn thấy vô số vết thương trên người của Sharon, nó hiện ra rõ ràng đến mức không thể che dấu. Những vết bầm tím ngay cổ, ở cánh tay, thậm chí có cả vết dây thừng chằng chịt ở cổ chân cô. Hắn chưa bao giờ hận óc quan sát của mình đến thế này. James đi đến chỗ của cô, gương mặt cô bầm tím, khoé môi còn có gì đó như máu bầm đông lại, đôi mắt đẹp như ngọc đó lại mệt mỏi khiến sắc xanh trông như một bầu trời xám xịt.

- Là do Saul làm à?

Sharon không nói gì, cô vẫn chỉ nở nụ cười trên môi, một nụ cười vô cảm nhưng James vẫn thấy được gì đó từ cô. Là cảm xúc, cảm xúc mà cô vẫn đang cố che dấu dù cho thân thể có đang hoang tàn ma dại đến cỡ nào.

- Sharon, trả lời tôi.

Hắn ra lệnh, một câu mệnh lệnh khiến thần kinh của cô dường như được giãn ra, cảm xúc của cô tuôn trào như dòng thác không thể kiểm soát, chúng bùng lên như ngọn lửa bắt được mồi cháy cần thiết. Nước mắt rơi trên gương mặt xinh đẹp của Sharon Fordane, bàn tay cô bấu vào tay áo sơ mi của hắn, tiếng nấc từ cổ họng cô phát ra thật bi ai, cô cúi đầu, những giọt nước mắt rơi lả tả xuống chiếc ga giường trắng.

- Là Mindent không có nghĩa cậu phải chịu đựng tất cả mà không một lời oán than.

Một lúc sau, Sharon đã cởi bỏ áo ngoài của mình, ngồi quay lại với James. Hắn kinh ngạc không thốt được lời nào, từng vết chi chít của vết thương vẫn còn hằn rõ lên da thịt của người bạn cũ.

Vết roi xé toạc cả thịt, máu đỏ đầm đìa đã khô lại nhưng vết rách kia vẫn còn đó. Dã man quá, James thầm nghĩ. Hắn cầm thuốc sát trùng và bông gòn lên, nhẹ nhàng thấm đều những vết roi quất, vết dao đâm và thậm chí còn có những vết bầm tím không giống như bị thương thông thường.

- Thằng ranh đó… không lẽ nó đã…

James nhìn Sharon, cô chỉ lặng lẽ gật đầu. Hắn cố nén cơn giận dữ của mình, nhưng bàn tay hắn thì như đang không thể kìm nén được nữa. Saul, mày đã đi quá giới hạn rồi. Mắt của hắn ngùng ngục lửa hận, hơi thở của hắn càng lúc càng nặng nề hơn. Cơn thịnh nộ của James đã không thể kiểm soát được, hắn đứng dậy muốn đi về phía chiếc bàn, nhưng bỗng một cảm giác lạnh toát ra trên cánh tay hắn.

Bàn tay lạnh cóng của Sharon khiến James tỉnh táo khỏi cơn phẫn nộ, hắn nhìn cô, nhìn cơ thể của cô, nhìn những vết thương trên người cô, tất cả đều là những vết thương chết người mà có lẽ đến một người trưởng thành cũng không thể chịu đựng được, nhưng vì cô là Mindent, cô vẫn có thể sống đến tận lúc này nhờ vào ý chí của mình.

Mindent, những con người được nuôi dạy và giáo huấn trong môi trường khắc nghiệt của sự dồn ép tri thức. Những Mindent là những con người lý trí nhất, ít bản năng nhất và hơn hết là ít cảm xúc nhất, đó là cách nuôi dạy mà Công nương Veronica đã làm với Sharon để biến cô trở thành một cánh tay cho người con trai của mình trong tương lai. Tuy nhiên, Công nương Veronica đã để một thứ đặc biệt sinh ra trong tâm trí Sharon, nàng đã để cảm xúc được nuôi dưỡng bên trong một Mindent.

Một Mident không đại chuẩn, một Mindent không xứng đáng. Sharon Fordane chỉ là một sản phẩm lỗi, nhưng nhờ vậy có mới trở nên thật quan trọng với James. Hắn không cần một con người như máy móc, chỉ như cỗ máy không được lập trình gì khác ngoài vâng vâng dạ dạ. Veronica, mẹ của James biết rõ điều đó, do đó đã không đào tạo Sharon hoàn toàn như một Mindent, bà đã đề cảm xúc được nuôi dưỡng trong lòng cô, biến cô thở nên không hoàn hảo, trở thành một con người. Sharon là một di sản mà Công nương Veronica đáng kính đã để lại cho con trai mình để bầu bạn, để quan tâm.

- Tớ sẽ đi tìm Saul.

- Không được, - Sharon lắc đầu, cô nói với giọng khuyên nhủ thật lòng, - cậu không được đi tìm Saul.

- Tại sao?

Hắn nhìn cô, nhìn sâu vào đôi mắt xanh thẳm đã vẩn đục đó, hắn không hiểu được tại sao cô lại không để hắn đi.

- Có những giới hạn chúng ta không thể vượt qua. - Sharon lắc đầu nói, cô cố khuyên nhủ hắn trong khi vẫn cố kéo hắn ngồi xuống trở lại.

- Nhưng hắn đã đi quá giới hạn rồi! - James quát, hắn không thể chịu được những suy nghĩ vụt qua trong đầu hắn về những gì mà tên em trai không cùng máu mủ đó đã làm với người thân yêu của hắn. - Hắn đã đạp lên ranh giới cuối cùng của tôi, và cậu nói tôi phải tha thứ cho hắn sao!?

Sharon im lặng nhìn hắn, cô hiểu tâm trạng mà hắn đang chịu đựng, nhưng cô không thể để hắn gặp gã Saul Ashbourne đó, cô nói giọng khàn khàn.

- Đừng đi, hắn đang dùng tôi để gài bẫy cậu, hắn muốn kích động cậu. Những gì hắn làm chỉ đơn giản là đang cố khiến cậu mất bình tĩnh.

- Để làm gì? Cha sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến mấy chuyện như này đâu, dù tôi có đánh hắn nhừ tử.

- Có thể chỉ đơn thuần là do hắn muốn khiến cậu nổi giận, nhưng hẳn là có âm mưu trong việc này.

- Hắn đã động vào Mindent của tôi, và tôi nghĩ như vậy là đã đủ lý do rồi.

Sharon thở dài, trong nhiều những khả năng mà cô đã diễn biến ra, hầu hết việc hai anh em này gặp nhau thường không có chuyện gì tốt đẹp, hơn hết, cô có hơi sợ hãi những suy nghĩ mà Saul có.

Saul Ashbourne, hắn là đứa trẻ kỳ tích, là kho báu mà gia tộc Ashbourne có được từ một người thiếp của gia chủ Andrew là nàng Alice sinh ra. Được nuôi dạy như một người thừa kế, trong tất cả lĩnh vực Saul đều trở thành người xuất sắc nhất, là người tài năng nhất, tất cả những gì gã làm đều vì một khát khao duy nhất của Alice: đưa Saul Ashbourne trở thành công tước đời tiếp theo của gia tộc Ashbourne.

Tước vị đó là cả cuộc đời của Saul, cũng có thể hiểu vì sao hắn lại căm ghét James đến vậy, bởi dù không quá tài giỏi nhưng James lại là người được chọn, là đứa con mang dòng máu thượng đẳng, là con của chính thất, Công nương Veronica. Chỉ chừng đó thôi, tước vị đã nắm chắc trong tay của James, đó khiến cho Saul ganh tị, sự ganh tị giống như một quả bom nổ chậm, là liều thuốc độc khiến kẻ tỉnh táo nhất cũng mắc sai lầm.

Và sai lầm lần này của Saul chính là vượt qua ranh giới mà James đã vạch ra, những người mà hắn yêu thương chính là thứ mà hắn tuyệt đối không cho ai động vào. Esperanza và cả Sharon, họ đều là những người mà James yêu thương nhất, và giờ thì chính cha hắn và cả em trai hắn, cả hai đều đã vượt quá giới hạn của mình.

- Cậu hãy chờ đợi, đây vẫn chưa phải lúc để trả thù?

- Chờ đợi? Cậu muốn tôi chờ đợi đến bao giờ?

- Đến khi cậu chấp nhận tước vị của mình.

Cả cơ thể hắn khựng lại, đôi mắt hắn trùng xuống như đang cố che dấu đi một nỗi buồn bất giác. Hắn để người mình thả lỏng, để cho Sharon kéo hắn ngồi xuống cùng cô. Hắn sợ hãi trước vị đó đến vậy sao? Nhưng vì điều gì? Không ai có thể hiểu được kể cả Sharon.

Tước vị công tước, chỉ có một kẻ muốn nắm lấy nó nhưng họ không bao giờ trao nó cho gã ta, họ muốn James, không chỉ là cha hắn mà còn là các đại gia tộc khác, họ muốn James Ashbourne, họ cần đứa con trưởng này vì lợi ích của chính họ, không một ai cần đến Saul cả.

Thế nhưng vì sao hắn cứ nhất quyết không muốn thừa kế nó?

- Mẹ của tôi đã chết vì cuộc tranh đoạt tước vị này.

James kể lại một câu chuyện với giọng không giống như đang kể câu chuyện của chính mình. Đôi mắt hắn dịu đi, mảng ký ức dần trở về những ngày xa xăm.

Ngày đó, công nương Veronica đã hạ sinh đứa con thứ hai của nhà công tước, cô bé tên là Esperanza, cái tên mang ý nghĩa là “hy vọng”. James đứng bên mẹ, cậu bé ngây thơ nghe mẹ kể say sưa về một người lính ngự lâm trẻ đang đi tìm hy vọng. Cậu biết người mà mẹ kể là tình đầu của bà, người lính mang hy vọng có thể yêu được cô tiểu thư cao quý, nhưng rốt cuộc người lính đã không thể làm được gì, chỉ là… cái kết của câu chuyện lại là việc người lính đã tìm được hạnh phúc khác cho mình.

James tròn xoe đôi mắt mà hỏi mẹ.

- Nếu thế thì có phải hy vọng của anh ấy bị dập tắt nên anh ấy mới cam tâm tình nguyện để cưới nữ hầu kia không?

Nàng Veronica nhìn con mình ngây ngốc mà bật cười, nàng xoa nhẹ vào mái tóc đen của cậu mà đáp lại.

- Không phải đâu, hy vọng không biến mất, anh ấy đã tìm được một hy vọng mới, một ánh sáng mới, một cuộc sống mới. Hy vọng không mất đi, nó sẽ xuất hiện lại khi con gặp được đúng những gì mình thực sự cần.

James hồn nhiên xoa lấy má em gái đang nằm ngủ trong lòng mẹ, môi cậu chúm chím cười, khi nhìn em gái trong lòng cậu lại nhẹ lòng đến lạ, hy vọng , cậu lẩm bẩm.

- Mẹ hy vọng sau này hai đứa, là anh em sẽ đùm bọc và yêu thương nhau, được không nào?

- Dạ, em ấy sẽ là hy vọng của con.

Tuy nhiên, Công nương Veronica lại sớm qua đời trong một cơn bạo bệnh, khi đó James chỉ mới mười lăm tuổi và Esperanza cũng mới chỉ chín tuổi. Khi cậu điều tra về cái chết của mẹ, cậu biết được việc bà đã được cho ăn độc của trì tâm gai trong một thời gian dài. Đó là một loại cây độc dược, được trích xuất từ mật hoa, loại độc dược có thể gây suy tim từ từ và dễ kích phát đột tử. Thứ độc dược ấy được điều tra và nguồn gốc của nó lại bắt nguồn từ Alice Ashbourne cùng cả gia tộc của bà ta đã tiếp tay cho chuyện này.

Công tước biết điều đó, khi James báo lại tất cả và bắt ông ta phải làm điều đúng đắn, phải bắt thiếp của ông trả lại mạng cho mẹ của cậu. Nhưng cậu cũng không bao giờ ngờ rằng Công tước Andrew không chỉ không quan tâm đến điều đó, còn cấm tiệt cậu không được động đến Alice, không phải vì ông ta bênh vực cho vợ lẻ của mình, mà ông ta muốn ém nhẹm đi cái chết của Veronica, không muốn phức tạp hóa nó lên để rồi gây tổn hại đến danh tiếng của gia tộc.

Trở thành gia chủ chính là vậy, không tồn tại tình cảm cá nhân bên trong người kệ vị, tất cả phải đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu. Và James, dù có hiểu thế nào về giá trị bản thân nhưng cậu lại căm ghét chính người cha của mình, cũng căm ghét luôn cái tước vị đó.

Cậu đã từng tự hỏi, sẽ ra sao nếu cậu trở thành công tước và thay đổi tất cả mọi thứ, nhưng khi cậu nhìn lại những gì gia tộc đã từng làm thì lại không có hy vọng. Cậu không thể trở thành một công tước công chính, uy minh, là người sẽ thay đổi tất cả mọi thứ và các phong tục cũ được, bởi gia tộc của cậu là con rối của hoàng đế, là cách mà hoàng đế trưng ra bộ mặt uy quyền của gia đình hoàng gia.

James đã biết điều này, cậu và hoàng thất sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi mối ràng buộc này, bởi quân đội cá nhân của gia tộc Ashbourne thực chất là một trong các quân đội của hoàng gia, được quản lý và chi phối bởi hoàng gia, do đó bộ mặt của hoàng gia sẽ phụ thuộc vào bộ mặt của gia tộc Ashbourne.

Cũng vì thế, nếu cậu trở thành một công tước quá cảm xúc, quá cảm tính hay đơn giản là có một trái tim chứ không khô khan và lý trí giống như cha cậu, gia tộc Ashbourne sẽ bị loại bỏ, vì hoàng đế không cần những con rối có lương tri, ngài cần những con rối chỉ biết phục mệnh và nghe lời không phản kháng.

Trở thành công tước chính là trở thành con chó của hoàng thất, và sự tự do sẽ không còn tồn tại trong một cá nhân là người thừa kế, bởi, ai giám trái lệnh của ngài? Nếu hoàng đế ra lệnh cậu phải giết chết cô em gái của cậu vì nó đã vô tình hoặc lỡ khiến trái tim của một trong những người con trai của ngài rơi vào tình yêu thì cậu cũng phải nhắm mắt và đâm lưỡi dao đó vào lồng ngực em gái của mình.

Tước vị này không phải là sự tự do, không phải là quyền lực, tước vị này là lồng giam đang cố quyến rũ người ta bằng những điều phù phiếm. Nếu đó là Saul, phải, nếu đó là Saul thì sẽ ổn thôi, bởi Saul được nuôi dạy là công tước đời tiếp theo, là người kế vị Công tước Andrew, Saul Ashbourne chính là thứ xứng đáng trở thành con chim trong chiếc lồng và hắn cũng sẵn sàng đưa mình vào trong chiếc lồng.

Đoạn ký ức dần tan đi, James đã kể toàn bộ nỗi lòng của mình cho người mà hắn tin tưởng nhất, hắn ngã lưng xuống ghế, đôi mắt mệt mỏi đến nặng nề. Trải lòng được thật tốt! Hắn thầm nghĩ trong khi lén nhìn phản ứng của Sharon. Cô ấy vẫn vậy, vẫn trưng ra bộ mặt thật bình tĩnh mà một Mindent sở hữu, nhưng hắn biết câu trả lời này đã thỏa mãn cô.

- Hiểu rồi chứ Sharon, tước vị đó là mồi câu của hoàng thất dành cho tôi, không hơn, không kém.

- Thật bất ngờ, nhưng cũng thật thú vị.

Sharon đứng dậy, cô đi về phía tủ đầu giường của cậu, lục lọi bên trong ngăn dưới và lấy ra một trang phục hầu gái khác. Cô thường để đồ ở đây vì dù sao trước kia cô cũng từng là người hầu cá nhân của James, chỉ là cô cũng không ngờ những bộ trang phục đó vẫn còn ở đây.

Cô thay vội bộ trang phục, siết chặt lại băng gác trước ngực mình và bên vai, sau đó trở về lại với dáng vẻ thường ngày, xinh đẹp, nhưng gương mặt đó của cô vẫn trông thật tệ.

- Hắn đã làm nhục cậu… thật sao?

- Phải, tiếc đó là sự thật.

James cắn răng chịu đựng sự căm phẫn. Nếu hắn trở thành công tước, cả gia tộc của Alice và Saul đều sẽ chết, và hắn sẽ là người đích thân đâm con dao đỏ vào họng của họ, nhưng nếu hắn làm thế, hắn sẽ không còn đường lui, phải trở thành con rối mà hoàng đế mong chờ, trở thành cái nôi để các đại gia tộc khác kết nối với hoàng thất.

Nghĩ về lợi ích lâu dài, chỉ cần ngài thừa kế đến, hắn sửa lại công văn của công tước và đưa nó cho Saul, mọi chuyện sẽ ổn, bởi hắn biết Saul cũng đủ thông minh để nghĩ giống như hắn, khi Saul trở thành công tước, hắn sẽ không thể lo chuyện bao đồng như diệt dòng máu cuối cùng của Công nương Veronica nữa mà sẽ trở thành con chó trung thành nhất mà hoàng thất có được.

Hoàng đế cũng không thể ra lệnh cho Saul trừ khử hai anh em hắn bởi hắn và em gái đã quyết định một việc, nếu Saul trở thành công tước, cả gia đình họ sẽ chuyển về ở với nhà ngoại, tức trở về với gia tộc của Công nương Veronica.’

Gia tộc của Công nương Veronica là nhà Bá tước Amoureux, nàng cũng được gả vào nhà công tước qua sự liên hôn giữa hai gia tộc. Bá tước cũng là một phần trong hoàng thất, vì thế hoàng đế sẽ không tự tiện đến mức tiêu diệt một gia tộc lớn như thế bởi vì ngài cũng có một mối e ngại lớn: Thánh Quốc.

Thánh quốc là vương quốc phía Nam của lục địa, cả hai vương quốc được chia cắt bởi một dãy núi lớn cao chọc trời, Thánh quốc là kẻ thù đối địch lớn nhất đối với hoàng đế, họ có một thứ mà cả đế quốc của ngài không có, đó là tôn giáo.

“Không có một thứ gì kiểm soát con người và khiến con người dễ rơi vào cám dỗ hơn tôn giáo.” James nhớ về đoạn trích này trong cuốn sách Châm ngôn của Hoàng đế Caesar. Cậu thừa nhận một phần nào đó nó vẫn đúng, bởi theo cách nhìn của cậu thì có lẽ cậu cũng chung quan điểm với hoàng đế.

Những cuộc nổi loạn và các tổ chức nổi loạn lớn bên trong đế quốc đều có dính dáng đến Thánh quốc và tư tưởng tôn giáo mà họ tuyên truyền. Họ tuyên truyền về thế giới và tất cả các vương quốc đều sẽ được một vị thánh mang tên Vantega Étoire, người theo họ là được thế giới lựa chọn. Ngài là vua của những vị vua, là kẻ cai trị của những kẻ cai trị, ngài sẽ đem đến hòa bình, sự thống nhất, và ân điển của ngài sẽ chiếu gọi đem đến cho những kẻ khốn khổ khắp thế giới đến được thiên đường.

Hoang đường thật. James hiểu rõ vì sao hoàng đế e ngại thánh quốc, bởi không thứ gì vừa khó diệt trừ và vừa khó kiểm soát hơn lòng tin tôn giáo. Ngài không thể biến mình thành thánh, vị thánh mà lũ ngu dân đó tôn thờ, ngài chỉ có thể trở thành chính ngài, là bạo quân đã chinh phục tám quốc gia và lập ra Đế quốc Maucules. Những kẻ đã bị tín ngưỡng của Thánh quốc tẩy não sẽ không bao giờ quay trở về được với vòng tay của Đế quốc, đó là thứ quan trọng nhất khiến ngài lo lắng khôn cùng.

Ngài cần phải có những lực lượng quan trọng nhất, một vương quốc nơi ngài làm chủ và tất cả những kẻ đã từng thấy ngài, biết danh của ngài đều sẽ coi ngài mới là “thần”, không phải là vị thần được kể lại chỉ qua dăm ba cuốn kinh thánh mà chúng mang đến từ đất phía xa. Ngài sẽ không động vào bất cứ gia tộc nào nếu gia tộc đó không công khai chống lại ngài, đó là cách mà hoàng đế đã thực hiện và dù là những gia tộc nhỏ bé khác đều hiểu điều đó.

James đứng dậy, dù không còn cách nào khác nhưng hắn nghĩ hắn cần phải đi gặp Saul, tất nhiên là để một chút hăm dọa cũng như hắn phải tìm cách để thúc đẩy thật nhanh quá trình đó, quá trình thăng trở thành công tước của Saul Ashbourne.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free