Bài Ca Của Máu Và Thép - Chapter 5: Kẻ Thù Cùng Dòng Máu
Trên hành lang tĩnh mịch của buổi đêm tại dinh thự công tước, James bước đi với đôi mắt như muốn giết chết ai đó, gương mặt hắn tối sầm, từng bước chân để lại thứ âm canh cộc cộc vang lên trong đêm. Hắn đi và đi, đi dần về phía khu phía nam của dinh thự, rồi hắn đến trước một cánh cửa.
- Thưa thiếu chủ, ngài không thể vào.
- Ta đến để gặp em trai ta, các ngươi cản trở cái gì?
Giọng nói của James toát ra được một vẻ rùng rợn khiến người ta rợn người, ngoài ra âm sắc của nó cũng giống như đang ra lệnh. Không biết vì sao, hai tên lính sau khi nghe xong liền nhường đường, không phải siêu năng lực gì đặc biệt, đây chỉ đơn thuần là cách biệt về giai cấp và những cách biệt này sẽ khiến họ phải phục tùng dù cho họ có đang phụng sự ai, hơn nữa, họ biết rõ hiện nay người duy nhất có thể trở thành công tước là người thanh niên trước mặt họ chứ không phải cậu thiếu chủ mà họ đang phụng sự.
Cánh cửa nặng nề mở ra, James bước vào bên trong căn phòng ngủ, hắn phẩy tay ra lệnh đóng cửa lại.. Khi cánh cửa đã đóng, hắn nhìn về phía chàng trai đang ngồi ở chính diện kia, người vẫn còn đang ngồi tại chiếc bàn làm việc của mình.
Saul Ashbourne có mái tóc nâu đỏ mang sắc hơi đậm, đôi mắt vàng thật quen thuộc, là đặc trưng của gia tộc Ashbourne, hắn có nước da khá trắng, đôi mắt hắn hiện ra như thể đang khẳng định hắn là một con người trong hoàn hảo. Saul mang một chiếc áo len tay dài có cổ cao, trên tay hắn đeo một chiếc vòng bạc được khắc tên của chính hắn.
Nếu có một màu sắc đại diện cho chính Saul, có lẽ James sẽ liên tưởng đến màu vàng ngả sang nâu, giống với bản chất của hắn, một tên Ashbourne lai tạp với dòng máu bẩn thỉu của Alice Verdot. Nhà Verdot chỉ là một gia tộc suy bại bị nhà Amoureux tiêu diệt từ rất lâu về trước, mẹ của hắn, Alice vốn cũng chỉ là người hầu do được lòng thương của Công nương Veronica giữ lại chứ không bị hành hình giống như vài kẻ phản trắc trong gia tộc của hắn. Không ngờ, cái sự thương xót đó lại khiến Alice sau này có cơ hội qua đêm với công tước và sinh ra Saul, từ đó leo lên chức vợ lẻ của ngài.
Chán ghét, đó là thứ mà James có khi nhìn vào gương mặt của kẻ này, vừa mang vóc dáng của chính mẹ hắn mà cũng mang theo cái sự gian xảo như con cáo già của lão công tước.
- Sao thế anh trai đáng kính? Anh tìm tôi có chuyện gì sao?
Cái giọng của Saul sặc mùi âm mưu và tính toán, cái giọng của một kẻ thảo mai đến giả tạo mà hắn còn chả thèm che dấu. James biết tên em trai không cùng mẹ này của hắn khinh thường hắn cũng chả khác gì hắn khinh thường nó, nhưng James không thể chịu được cái cách nói chuyện này của Saul chút nào cả.
- Mày đã làm thế với Sharon, thật sao?
- Sharon? Là ai nhỉ?
- Đừng có giả ngu, - James gằn giọng, hắn bước đến gần em trai, - mày đã làm điều đó với Mindent của tao? Mày nghĩ gì thế hả?
Saul làm ra vẻ mặt trầm ngâm, sau đó gã như bừng tỉnh nhận ra, gã đáp lời hắn.
- À con người hầu đó à?
James tức điên trước thái độ của Saul, có lẽ hắn đã hiểu vì sao Sharon đã ngăn hắn không đến gặp gã ta, bởi hắn sẽ không thể giữ được bình tĩnh trước mặt gã. Hắn vồ đến nắm lấy cái ly nước trên bàn rồi phang thẳng vào Saul, gã kịp thời né được, đôi mắt không mấy bất ngờ trước hành động của hắn.
- Mày cố tình chọc tức tao phải không Saul?
- Ai chọc tức anh đâu, - Saul đứng dậy, gã phủi phủi vết bẩn trên người mình xong nhìn vào đôi mắt của James, gã hiểu nếu giờ gã không thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng, chắc chắn gã sẽ bị đập cho nhừ tử, nhẹ nhất cũng gãy vài khúc xương, - Cô ta là do cha ban cho tôi sau khi anh đi, tôi vốn còn không biết đó là người của anh, cho đến ngày hôm trước khi tôi đang hành hạ cô ta vì vài lỗi nhỏ khi cô ta phục vụ tôi, tôi mới được biết ả là người của anh, thế nên tôi đã trả lại ả cho anh ngay khi anh trở về.
- Đừng có nói dối, rõ ràng tất cả đều nói mày đã xin lấy cô ấy về sau khi tao rời đi!
- Thật đấy, tuy tôi có ghét anh thật nhưng mấy chuyện nguy hiểm như đùa giỡn kiểu này tôi không làm đâu.
Có một phần sự thật, nhưng một phần là giả. Saul đúng là được ban cho Sharon ngay sau khi James rời khỏi gia tộc để vào học viện, nhưng thực chất hắn biết rõ đây là người của James, và hành động trả Sharon trở về sau khi đã chơi chán cô ấy cũng là hành động đơn thuần khiêu khích của hắn.
- Mày nói… Sharon phạm lỗi cơ bản ư? Cô ấy là một Mindent, làm sao cô ấy có thể phạm lỗi được?
- Đúng, nhưng cô ả đâu phải là một Mindent hoàn hảo, phải không?
Cơn giận của James dịu đi, nhưng nhìn gương mặt của Saul vẫn khiến hắn không thể ưa được. Hắn không ngờ việc Sharon được đem đến đây cũng là chủ ý của công tước. Như hiểu ra, hắn nhận ra công tước đang cố tình tính kế hắn, ông đang muốn lợi dụng sự căm phẫn và cơn thịnh nộ bốc đồng của hắn để khiến hắn nhắm vào tước vị công tước nhiều hơn. Tất cả những gì ông ta làm, ông ta muốn dùng cả Sharon, di sản của mẹ hắn và Saul, đứa em trai mà hắn ghét để làm bàn đạp thúc đẩy hắn.
- Anh hiểu rồi chứ, với cả lần sau đừng có động thủ trước như thế.
Saul nói với giọng như đang giả vờ khó chịu lắm, dù cho James nghe cũng có thể thấy được cảm giác rằng hắn chả thấy căm ghét chút nào cả. Saul tinh quái, hẳn là gã có kế hoạch gì đó rất riêng, bởi nay gã ta quá thành thật. James nghĩ vậy, xong cũng không suy nghĩ gì nhiều, tuy nhiên, việc Saul có bạo hành Sharon là hành động hắn vẫn không thể nào tha thứ được.
James đến gần Saul, bất ngờ hắn bóp cổ gã, nâng gã đập vào tường.
Anh ta khỏe quá, thật vô lý . Saul kinh ngạc không thốt nên lời, hắn cảm nhận được cổ họng hắn bị bóp nghẹt, không khí đang mất dần, hắn cố vùng vẫy theo bản năng.
- Nghe này, vào ba tháng sắp tới mày sẽ là người được thừa kế tước vị công tước mà mày hằng mong ước, nhưng mày phải biết rõ một điều, việc mày có thể có được nó là do tao chấp nhận lui ra sau để mày nhận lấy nó, - James nhìn thẳng vào mắt Saul., - Tránh xa người thân của tao ra, hoặc mày mãi mãi sẽ không bao giờ chạm được đến thứ đó nữa.
Hắn thả tay ra, cũng biết rằng đây là điều không cần thiết, nhưng James nghĩ nếu có được lời cảnh cáo này thì có lẽ Saul sẽ bớt lộng hành hơn, bởi dù sao bản di chúc truyền ngôi của công tước Andrew sẽ được người Truyền đạt của hoàng đ ế nắm giữ và trao lại cho hắn, việc hắn làm sau đó đơn giản là sửa lại bản di chúc và trực tiếp đưa nó về tay của Saul.
Hai người đã từng có thỏa thuận như thế, nhưng Saul không bao giờ ngừng lo sợ chính James sẽ lật lọng, bởi bản chất hắn sợ chính cái dòng máu bên trong người của James, dòng máu thượng đẳng của cả hai gia tộc lớn, khác với hắn. Nếu James lật lọng và trở thành công tước, hắn sẽ mất tất cả, cả cuộc đời của Saul sẽ chẳng còn lại gì bởi vì cuộc đời của gã tất cả chỉ có ý nghĩa là giành được tước vị cao quý kia.
Hắn rời khỏi căn phòng này, từng cái mùi bên trong căn phòng này cùng tên em trai đó đều khiến James phát tởm, hắn không biết cái cảm giác này của hắn là gì, có thể chỉ là sự chán ghét thuần túy, nhưng như thế cũng là đủ để hắn không còn muốn dính dáng gì đến tên em trai này nữa.
Công tước Andrew nghe hai người lính báo cáo lại về cuộc trò chuyện giữa hai anh em, ông thở dài đầy thất vọng khi kế hoạch của mình có vẻ đã đổ bể.
James quá kiên định, quá cố chấp, giống hệt Veronica, ông không thể nào không hết lo lắng cho đứa trẻ này vì vốn ông đã xác định nó là người thừa kế của ông.
Ông cười nhạt nhẽo, giọng cười khùng khục mệt đến chán nản. Andrew đi đến bàn đối thoại với khách ở giữa căn phòng, ông ngồi xuống, hít thở thật dài. Từng thớ cơ bắp trên người ông đều toát lên cảm giác mệt mỏi vô cùng, ông biết có lẽ thời gian của mình cũng không còn nhiều, nhưng không ngờ đã sắp đến giới hạn rồi.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài phòng, ông cất lời.
- Cho vào.
Cánh cửa dần mở ra, một người phụ nữ trẻ tuổi với mái tóc dài màu nâu đỏ cùng đôi mắt như màu của lá phong bước vào. Nàng mặc chiếc đầm đơn giản nhưng đủ để tôn lên dáng vóc, nụ cười nàng giống như nụ cười của một người phụ nữ hiền thục, dịu dàng, có phần ngọt ngào.
- Thưa tướng công, - giọng nói của nàng ngọt đến phát sợ, thậm chí mang theo sự mê hoặc như loài quỷ đang dụ hoặc người khác, - thiếp đến mang cho chàng ít trà.
- Alice à? Ta không nghĩ nàng đích thân đến đây đâu.
- Sao lại vậy, chúng ta luôn gặp nhau vào khung giờ này mà.
Người đó là mẹ của Saul, bà Alice Verdot, nhưng hiện giờ nàng lại mang họ Ashbourne vì đã được chính công tước công nhận. Bước chân của nàng yểu điệu, nhẹ nhàng, nàng bước đến ghế đối diện với ghế mà công tước đang ngồi, nhẹ nhàng rót một tách trà nóng cho ông.
- Nàng chu đáo thật.
Andrew uống cạn tách trà, quả thực là trà ngon, loại trà được trồng từ vườn bách thảo của chính Alice là thứ trà ngon nhất mà ông đã từng uống, nhưng như mọi khi, ông đặt tách xuống khi chỉ còn một nửa. Ông nhìn nàng, xoa nhẹ vào bàn tay của nàng.
- Nàng vẫn muốn Saul trở thành người kế vị nhỉ?
Alice hơi sững người nhưng nhanh như cắt, nàng khiến trạng thái đó mất đi, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Tùy theo sắp xếp của tướng công, thiếp chỉ có thể hỗ trợ con trai mình hết mình mà thôi.
- Thật vậy à? Chứ không phải việc Saul muốn trở thành công tước là do nàng sao?
Nàng Alice che miệng cười nhẹ, sau đó nàng lại rót đầy ly cho Andrew.
- Thiếp đúng là có ý đó, nhưng cũng một phần thằng bé muốn vậy.
Andrew nheo mắt, ông không thể nào hiểu được mụ phù thủy này. Trước kia, khi hoàng đế ra lệnh cho ông tiêu diệt cả gia tộc Verdot chủ yếu là bởi vì gia tộc này có dính dáng đến thế lực từ Thánh quốc, thậm chí là cả Huyết ma, ông đã đưa quân đội Ashbourne đến càn quét sạch sẽ cả lãnh địa của gia tộc Verdot, tất cả đều bị giết không chừa một ai. Tuy nhiên, Công nương Veronica đã ân xá cho một vài người vô tội của gia tộc Verdot cùng mụ phù thủy Alice. Tuy không tìm được bất cứ thông tin hay tài liệu nào khác chứng minh gia tộc Verdot có liên quan tới Thánh quốc và Huyết ma nhưng quân đội của ông đã tìm thấy nhiều nô lệ không rõ nguồn gốc bị bắt, trong số họ có những người dân bình thường đã mất tích, nhờ vậy vụ tấn công này của nhà Ashbourne đã được hợp lệ hóa trước hành động tàn bạo của họ.
Ông không thể nào ngừng coi Alice là phù thủy, bởi cái cách bà ta làm việc khiến ông không tài nào hiểu được, bà ta muốn Saul trở thành công tước và không ngần ngại ủng hộ ngay sau lưng gã, thậm chí còn sẵn sàng đối chất với Andrew về cấp tước vị cho con mình. Đó không thể chỉ là hành động bồng bột lẫn liều lĩnh, cũng không thể nào do bà ta ngu muội đến mức đó.
- Ta vẫn sẽ luôn nói một điều, ta sẽ không bao giờ để Saul thừa kế tước vị này, nên nàng cũng không thay đổi được chuyện gì đâu.
- Chàng định bỏ phí tài năng của Saul sao?
Andrew nhìn chằm chằm vào mắt Alice, nhưng ông không thể thấy được bất cứ thứ gì khác ngoài một cảm xúc trống rỗng, ả ta cứ như một con rối không hồn vậy. Công tước cũng phải rùng mình nhẹ khi nhìn vào đôi mắt đó, nhưng ông vẫn cười, cái nụ cười hào sảng mang vóc dáng mà người nhà Ashbourne nào cũng có.
- Không, ta không định để cho Saul ở yên đó đâu. Thằng bé có một trách nhiệm cao hơn, và nếu đi theo con đường này, có lẽ thằng bé sẽ đạt được tước vị công tước sớm hơn đấy.
- Ồ, vậy tướng công có thể cho thiếp biết hay không?
Phải có câu trả lời làm ả ta hài lòng, ta chán việc phải chuẩn bị xử lý mấy cái tính toán của ả lắm rồi. Công tước gật đầu, ông đẩy nhẹ cốc trà trên tay đến cho Alice, những ngón tay ông đan vào nhau, ông nhìn nàng, mỉm cười.
- Sau khi James thừa kế tước vị, thằng bé sẽ có trách nhiệm là bộ mặt của gia tộc, chỉ cần bộ mặt đó vẫn còn thì gia tộc vẫn sẽ tiếp tục nhận được sự ủng hộ của các đại gia tộc khác. Saul sẽ là người điều hành mọi thứ đằng sau, sẽ là cánh tay hậu thuẫn thằng nhóc James để nó tạo được những mối quan hệ, chính những mối quan hệ này đều sẽ chuyển sau cho Saul sau khi James từ bỏ tước vị.
- Ngài để con trai ngài từ bỏ tước vị của mình sao?
Ả đang nắm bắt lời nói của ta.
- Phải, sẽ là một khoảng thời gian dài để việc này hoàn thiện, tước vị đó vốn không dành cho James, James chỉ là cách để mở ra con đường trải sẵn cho con trai của nàng.
- Chuyện này sẽ mất bao lâu.
- Ta không chắc, nhưng con trai nàng chắc chắn sẽ lấy được tước vị mà nó ao ước, như thế là chưa đủ ư?
Alice vẫn chỉ trưng ra một bộ mặt lanh tanh, thật khó chịu! Andrew không tài nào hiểu được cách mà con người này đang cố làm, ả ta biết những gì ông nói là sự thật, ả biết luôn cả việc chắc chắn con trai ả sẽ trở thành công tước sớm, chỉ cần chờ đợi một khoảng thời gian để James Ashbourne chủ động thoái lui, nhưng ông không thể hiểu được, có cái gì đó ở ả ta toát ra cái mùi của sự khó chịu và căm ghét.
- Vậy thiếp xin cáo lui.
Sau khi Alice rời đi, Công tước Andrew nhẹ nhàng đổ hết số trà trong tách đi, ông nhìn nó, chăm chú, dưới đáy của tách trà là một vòng nhỏ có dạng như bột của đường, ông đi về bàn, lục lọi trong ngăn bàn ra một lọ thuốc, cầm lấy ba viên và uống hết. Ông đi lại gần tách trà, đôi mắt hiện lên vẻ chán ngán.
- Độc trì tâm gai, ả muốn giết ta như cách ả đã làm với Veronica. Ôi! Veronica yêu dấu của ta… hãy đợi ta, chuyện này sẽ sớm kết thúc thôi.
Công tước đã biết tất cả, từng cuộc trò chuyện, từng món ăn ông ăn, ông uống ít nhiều đều mang theo độc tính của trì tâm gai, nhưng ông đã sớm phòng bị kể từ cái chết của người vợ. Ông không muốn lấy mạng của Alice đơn giản vì ả ta đang nắm quân bài chủ lực, Saul Ashbourne, ông cần thằng bé này vì bản thân của nó chắc chắn là người thừa kế hoàn hảo nhất cho tước vị của ông. James quá bốc đồng, quá cảm xúc, quá cảm tính, thậm chí nếu so về lý trí thì James còn kém hơn cả Saul nhưng ông phải luôn nói rằng Saul như thế này, thế kia, tất cả cũng vì mục đích truyền ngôi của hai anh em. Ông biết rõ điều đó và luôn muốn Saul là đứa sẽ thay ông trở thành công tước, nhưng cái bộ mặt và cái danh dự chết tiệt của gia tộc cùng hoàng đế đã cản trở ông.
Ông cần Saul nhưng Saul lại đang nằm trong tay của Alice, điều đó khiến ông bực bội, ông cần một cú hích, một cú hích lớn có thể loại bỏ Alice và tách ảnh hưởng của bà ta ra khỏi Saul.
Công tước giấu lọ thuốc giải đi, nhẹ nhàng rời khỏi đó, đôi mắt ông nhìn về phía bàn làm việc nơi từng có ông ngồi ở đó cùng người vợ thân yêu của mình.
Veronica, có lẽ từ khi mất nàng, ta đã mất đi sự tỉnh táo của mình dưới cương vị là một người cầm quyền.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!